Bạch Cửu đọc xong phần công dụng mà đờ ra.
Cái này đối với tu sĩ hình như không có tác dụng gì hết.
Với thú nhân bọn nó thì còn nói được.
Dù vậy thì sử dụng cũng không tốt cho cơ thể đâu.
Bảo sao mà chưa từng nghe thấy.
Hầu như tất cả mọi người đều mờ mịt với loại đan dược này nên vẻ mặt của ai cũng như khổ qua, nhăn nhún hết cả lên.
Bên ngoài người cũng nhao nhao hỏi nhau đã nghe tên đan dược này bao giờ chưa.
Nhưng hiển nhiên là chưa rồi.
Đến cả luyện đan sư như họ mà còn chưa nghe nói qua.
Mặc kệ có biết hay không thì đám người trên đài cũng phải tập trung vào nghiên cứu đan phương.
Bởi vì họ chỉ có ba phần dược liệu thôi nên không có ai dám dùng phương pháp luyện nhiều để rút kinh nghiệm cả.
Nhưng lại có người ngoại lệ.
Bùm!
Tiếng ngọn lửa bùng lên khiến đám người chú ý.
Là Mâu Mân, người luôn bao mình trong áo choàng đen, đến cả mặt cũng bị mũ trùm che kín.
"Ồ?"
"Vậy mà biết luyện?"
Bên ngoài ồn ào không thôi.
"Kẻ kia..."
Trên đài quan khán người chú ý sự tình lại không giống nhau.
"Áo choàng kia có khả năng ngăn cản thần thức nhìn xem."
Chử Nham ánh mắt già nua có chút híp lại.
"Thần bí như vậy...!Có khi nào ma đạo lại trà trộn vào không?"
Mộc gia gia chủ ngập ngùng nói.
Đám người im lặng.
Nhưng cũng đề cao tinh thần lên, chuẩn bị đối phó tình huống không như mong muốn có thể xảy ra.
Những lần trước cũng không phải không có người của ma đạo trà trộn vào đại hội.
Nhưng đại hội cũng không có cấm ma đạo không được tham gia.
Chỉ là thủ đoạn của ma đạo tu sĩ quá quỷ dị, họ là sợ đối phương đến phá.
Chứ nếu bình thường thì họ cũng không làm gì đối phương cả.
Giờ nói cũng chẳng được gì, chỉ có cẩn thận hơn thôi.
Đối với việc Mâu Mân biết luyện chế đan dược này thôi cũng đã khiến phần đông đám người luống cuống lên.
Nhưng dù vậy cũng không có ai liều mạng vừa đọc đan phương lại đi luyện đan, ai nấy đều cắm đầu vào nghiên cứu.
Bạch Cửu từ lúc đọc đan phương đã hoàn toàn đắm mình trong đó.
Bạch Dữ ở bên ngoài hơi cười.
Cái hơn người của Bạch Cửu là nó có thể nhập định rất nhanh.
Cái này dù là đối với quá trình luyện đan cũng giống như vậy.
Nó so với người khác tâm trí đơn thuần không có tạp chất, tĩnh tâm tĩnh khí đối với nó thật sự quá dễ dàng.
Mà khi đã chìm đắm vào nghiên cứu đan đạo thì nó đều rất chú tâm.
Như lúc này đây, nó hẳn đang ở trong thần thức diễn luyện phương pháp luyện chế đan dược mới có được này.
Ở trong quá trình diễn luyện này tuy không thể có trường hợp nổ lò nhưng nó vẫn có thể thuần thục từng bước luyện chế cho thật quen tay.
Sau đó chỉ cần phát hiện ra điểm sai lầm thì nó cũng không sợ mắc phải cái lỗi giống như lần đầu tiên luyện đan nữa.
Khi nén nhang đầu tiên tắt đi thì lục đục có người bắt tay vào luyện đan.
Muốn luyện chế một viên đan dược cấp ba thì cần ít nhất là một nén hương thời gian.
Đùng!
Đúng lúc này một tiếng nổ lớn vang lên.
Đám người vừa nghe đã thấy hả hê rồi.
Dù biết thì sao chứ? Không luyện quen tay cũng khó lòng mà luyện thành được.
Có lẽ đối phương từng luyện qua nhưng không sử dụng thì ai sẽ lại tiếp tục luyện chế nó chứ.
Mà theo thời gian thì những thứ không quen thuộc cũng sẽ bị mài mòn đi, không khác gì đám người chưa bao giờ luyện như họ cả.
Mâu Mân nhìn lò luyện đan chưa đến mức nổ banh nhưng bốc đầy khói đen, nếu nhìn kỹ còn có mấy vết nứt rất nhỏ mà có chút bực bội.
Những lò đang hạ phẩm như này thường có thể được dùng đến cấp bốn.
Vậy nên đan dược cấp ba gây nổ lò mới khiến nó nứt ra như vậy.
Lò luyện đan nứt rồi thì có thể thay, nhưng phần dược liệu kia lại phế bỏ.
Hắn đúng là đã từng nhìn thấy qua đan phương này, còn có luyện chế qua.
Nhưng chắc không đến nổi gây nổ lò như thế chứ?
Chẳng lẽ bọn họ nhận ra mình nên nhúng tay nhúng chân vào dược liệu?
Bởi vì đan phương hoàn toàn không có vấn đề.
Mâu Mân cúi đầu kiểm tra lại dược liệu mình có, cẩn thận xem xét cũng như ngửi kỹ xem.
Nhưng hành động này của hắn trong mắt người khác chính là làm ẩu rồi mới biết cẩn thận hơn.
Có điều một phần dược liệu bị phế bỏ rồi, cái giá phải trả cũng quá lớn đi.
Tuy nhiên chuyện này cũng không riêng đối với ai.
Bùm!
Bùm!
...
Từ lúc có luyện đan sư bắt tay vào luyện chế thì âm thanh nổ lò liên tục vang đi.
Cả mấy người có cấp bậc cao như Trình Húc, Mộc Tâm Vi...!Cũng đã nổ lò.
Tạm thời vẫn chưa có ai thành công chế luyện ra một viên đan dược hoàn chỉnh chứ nói chi là muốn chọn lấy phẩm chất tốt nhất để nộp lên trên.
Hầu hết tất cả mọi người đều đã thử luyện chế qua, nhưng đều thất bại.
Thất bại một lần làm họ cẩn thận hơn, tiếp tục nghiên cứu nguyên nhân gây nổ lò chứ không lại luyện nữa.
Mà Bạch Cửu...!Từ lúc đó đến giờ chưa từng có buông đan phương trong tay ra.
Mộc Tâm Vi vốn định nhắc nhưng cô sợ đối phương đang tập trung, cô nhắc thành ra lại trở thành sai lầm.
Vậy nên khi đám người bắt đầu bắt tay vào luyện chế lần hai thì Bạch Cửu vẫn cứ như thế mà ở trong đầu diễn luyện đan phương.
Nén hương thứ hai đã cháy hết, hiện tại chỉ còn ba nén hương nữa thôi.
Nói đúng ra họ cũng không thể nào sài hết năm nén hương thời gian được, nhưng đây là thi đấu.
Nếu còn thời gian mà bản thân còn chưa thể luyện chế ra thì sao không dừng lại dành thời gian để nghiên cứu chứ.
Cho nên cách làm cũng Bạch Cửu cũng không tính là bỏ gốc lấy ngọn.
Nếu Bạch Cửu có thể một lần luyện chế ra thì đợi đến nén hương cuối cùng lại luyện cũng không muộn.
Nhưng đây cũng không phải một loại đan dược mình hay luyện chế như Bổ Khí Đan, nó là một loại hoàn toàn mới có được hay không?
Chẳng ai có can đảm để đến nén nhang cuối cùng mới chịu luyện chế đâu.
Và tất nhiên Bạch Cửu sẽ không làm chuyện rêu rao như thế rồi.
Nhưng đó cũng là trên tiền đề nó nghiên cứu xong đan phương.
Bùm!
Ở lúc người người đang luyện chế lần hai thì một âm thanh trầm hưởng vang lên.
"Ồ!"
Có người phát hiện ra dị thường mà kinh hô lên.
Sau đó càng có nhiều hơn tiếng kinh hô như vậy.
Bùm!
Trình Húc nhìn lò luyện đan nổ tung trước mặt, lại nhìn ngọn lửa khác thường trên tay Bạch Cửu, nét mặt không ngừng vặn vẹo.
Nhưng chỉ có ông ta bị ảnh hưởng, Bạch Cửu vẫn không để ý đến xung quanh kinh ngạc như thế nào đối với hỏa diễm hai màu của nó, bắt đầu ném dược liệu vào lò, chế luyện.
"Đó là Mộc Liên Tâm đi?"
Nhiếp Minh nheo mắt hỏi.
Thực chất ông ta cũng nhìn ra được rồi, chỉ là cảm thán mà thôi.
"Hừ, vận cứt chó!"1
Khúc Phong giữ không được phong phạm cường giả mà đối với một hậu bối tỵ nạnh, còn nói bậy.
Chử Nham liếc mắt nhìn ông ta, nhưng cũng không nói gì.
Này là không ăn được dưa thì chê dưa xanh đây mà.
Nhưng việc sở hữu một loại hỏa diễm do thiên địa tạo nên thật sự là khiến người ganh tỵ lại hận không thể đánh cướp.
Hỏa diễm thật sự có thể đánh cướp cho dù đã được dung nhập vào cơ thể, nhưng những người có thể chịu được thống khổ mà dung nhập hỏa diễm thì cơ bản họ không hề yếu kém.
Đánh chủ ý lên một luyện đan sư cao phẩm mà không thể đắc thủ thì cái kết chẳng ai chịu đựng nổi..