Bạch Dữ nhìn bóng lưng tiểu chuột nhỏ ở góc giường mà mắng cũng không được đánh cũng không xong.
Hai người từ hôm đó đến nay đã được ba ngày nhưng tiểu chuột nhất định không cùng hắn nói chuyện, nói gì cũng lắc đầu, sống chết không chịu.
"Bạch Cửu."
Bạch Dữ trầm giọng xuống, đối với bóng lưng hơi run lên của tiểu chuột rất là bất lực.
"Bạch Cửu, lại đây."
Hắn mềm giọng xuống, gọi nó.
Bóng chuột không có cử động gì, một lúc sau mới chầm chậm bò tới, bộ dạng đáng thương vô cùng.
Giống như bị ai hắt hủi không bằng.
Còn không phải...
Bạch Dữ tức cười nhìn nó.
Nhỏ chẳng bằng cái nắm tay của hắn nhưng tính tình thì rất lớn, không hợp ý là muốn tạo phản rồi.
"Tu vi của ngươi không đủ, ở Long giới đợi ta về."
Bạch Dữ vừa nói đã thấy nó lắc đầu nguầy nguậy.
"Nghe lời."
Giọng hắn trầm xuống.
Y như rằng tiểu chuột sẽ quay lưng bỏ đi.
Từ hôm đó đến giờ kết quả đều như vậy, Bạch Dữ mệt mỏi.
Nắm tay co lại, một kết giới nhỏ như quả bóng bao trùm lấy Bạch Cửu đang chạy đi.
"Chít?"
Bạch Cửu không chạy được khó tin kêu lên, nhưng nó nhanh chóng nhận ra vấn đề.
"Chít chít chít chít chít!"
Nó dùng mấy cái móng đập lên màn kết giới, đáng thương nhìn Bạch Dữ ở bên ngoài.
Bạch Dữ che lại lời nói của tiểu chuột, không nói gì thêm nữa mà bay đi.
"Chít...!Chít...!Bạch Dữ..."
Tiểu chuột thấy hắn đi thì đôi mắt đậu đen ập nước, càng thêm ra sức đập vào màn chắn, nhưng tất cả chỉ là tốn công vô ích.
Bạch Dữ!! Đừng bỏ ta lại!
Mặc kệ nó la hét cũng không thể gọi lại thân ảnh đã mất hút của Bạch Dữ.
Tiểu chuột ở trong kết giới khóc đến thương tâm.
Mà Bạch Dữ đã đi cũng không dễ chịu chút nào, bởi vì hắn không thể che lại cảm xúc của tiểu chuột nhỏ, long châu chấn động không ngừng.
Bạch Thương nhìn hắn, lắc đầu bó tay.
Theo ông thấy Bạch Dữ đã quá bảo bộc tiểu chuột kia.
Dù nó nhỏ thiệt nhưng cũng là yêu thú cấp tám, cho nó đi cũng không sao cả.
Còn tốt hơn bây giờ đi cũng khó chịu như vậy.
Nhưng ông không thể can thiệp vào quyết định của Bạch Dữ.
Thôi thì cố gắng chiếu ứng tiểu chuột cho hắn vậy.
Long tộc tộc nhân được chọn đi lần này không ngờ lại là người quen.
Hỏa Phong tính chào hỏi Bạch Dữ nhưng thấy sắc mặt của hắn khó coi thì không dám nói tiếng nào cả.
"Đi...!Phụt!"
Bạch Dữ còn chưa nói xong đã phun ra một ngụm máu, dọa hai người còn lại giật cả mình.
"Có chuyện gì vậy?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue
2.
Phản Hồi Sai Lầm
3.
Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục
4.
Nương Tử Xung Hỷ
=====================================
Bạch Thương kinh sợ đỡ lấy hắn.
Nhưng Bạch Dữ không đợi lão chạm đến đã quay đầu chạy về ngọn núi của mình.
Hai người còn lại nhìn nhau, sau đó chạy theo.
Bạch Dữ phun máu là bởi vì kết giới hắn dùng để giam lại Bạch Cửu đã vỡ, trực tiếp phản phệ đến hắn.
Mà kẻ gây chuyện dùng hết toàn lực phá tan giam cầm của hắn, sau khi phá được đã ba chân bốn cẳng chạy đi.
Một đường chạy thẳng đến cửa vào Long giới.
Nó cứ tưởng Bạch Dữ đã đi rồi, nên nó chẳng chút nghĩ ngợi gì mà xuyên qua màn kết giới.
Mà Bạch Dữ trở lại động phủ chỉ nhìn đến vết máu trên giường ngọc, còn tiểu chuột nhỏ không thấy đâu thì sắc mặt phủ sương.
"Ngươi nhốt nó lại?"
Bạch Thương chỉ nhìn thôi cũng biết, ông khó tin mà đối hắn hỏi.
Bạch Dữ không trả lời câu hỏi của lão mà phóng người đi.
Hắn cảm nhận được khí tức của tiểu chuột vừa biến mất khỏi Long giới, làm sao còn thời gian mà đáp lại lão.
"Đuổi theo đi.
Có gì không ổn lập tức báo tin về."
Bạch Thương không hiểu được hắn nghĩ gì nữa, đối với Hỏa Phong dặn dò.
Nhìn hai người dần đi xa, Bạch Thương thở dài.
Ông dù không nhiều tiếp xúc với Bạch Cửu nhưng từ lần đầu tiên thấy nó ông đã biết, nó rất dính Bạch Dữ.
Chưa kể bây giờ hai người họ còn là mối quan hệ song tu bạn lữ, nó sao chịu ở lại đây đợi Bạch Dữ về chứ.
Mà cưỡng ép như vậy Bạch Dữ cũng đâu thể nào yên tâm cho được.
Chưa nói khế ước luôn ảnh hưởng tâm tình của hắn, Bạch Dữ cũng không mặc kệ nó được.
Đã vậy còn ỷ vào tu vi cao mà che lại dấu vết của mình nữa.
Giờ thì hay rồi!
Bạch Thương có chút hả hê trên nổi đau khổ của cháu nội.1
Không phải ông không lo lắng cho Bạch Cửu, nhưng mà có khế ước đạo lữ, kiểu gì Bạch Dữ cũng tìm thấy nó mà thôi.
Thật là tiểu chuột cố chấp.
...
Lại nói, Bạch Cửu sau khi xông ra Long giới không kịp chú ý nên đâm vào một tu sĩ.
Vì chuyện di chỉ trên không mà xung quanh cửa vào Long giới mấy hôm nay đều có bóng dáng tu sĩ loài người.1
Ở cái nơi hẻo lánh bình thường chẳng có mấy người lúc này lại đông đúc, xa xa đều có thể thấy tu sĩ xuyên qua khoảng không mà tiến về vùng biển phía đông.
"Cái gì vậy?"
Túc Nam bị đập một cái giật cả mình hô lên.
Tiểu chuột sau khi đập trúng người thì rớt thẳng xuống dưới, nằm bẹp trên mặt đất.
Nó đã bị thương trước đó, cú va chạm này tuy không lớn nhưng chấn động vết thương mới khiến nó không thể đề lên chân khí mà thẳng tắp rớt xuống.
"Cái gì đây? Tiểu yêu thú?"
Túc Nam nhanh chóng tập trung vào nó, cũng theo xuống.
"Tại sao giữa không trung lại xuất hiện một con tiểu thú?
Tu sĩ đồng hành với hắn Túc Nhật cũng theo xuống, khó hiểu hỏi.
"Ai biết chứ!"
Túc Nam nhún vai, đưa tay chọt chọt cái con tiểu thú nằm dưới đất.
Xẹt.
"A!"
Ngón tay của Túc Nam bị một lưỡi đao gió cắt lấy, đợi hắn hoàn hồn thì tiểu yêu thú nằm dưới đất đã đạp gió bay lên, đứng cách hai người họ hơn một trượng.
Hai người Túc gia không kịp đề phòng, lúc này hơi hơi nhìn nhau, sau đó nhìn tiểu yêu thú trước mặt.
Bạch Cửu chịu đựng đau đớn, cảnh giác nhìn hai tu sĩ loài ngoài kia.
"Ta thấy tiểu thú này nhìn cũng đáng yêu, vừa lúc bắt về cho biểu muội chơi, ngươi thấy được không?"
Túc Nhật quan sát Bạch Cửu, nói với Túc Nam.
"Ngươi nói ta mới nhớ, biểu muội dạo trước có nói muốn một con tiểu thử."
Túc Nam nhớ ra chuyện này.
"Tuy không nhìn được cấp bậc của nó nhưng nó bị thương rồi, chắc cũng không khó bắt."
Túc Nhật gật đầu.
Túc Nam tán thành, trên tay xuất hiện một cái roi.
Hai người họ vừa lúc là đệ tử của Ngự Linh Các, đối với thủ đoạn bắt giữ yêu thú cũng là hiểu biết.
Họ cũng không muốn giết tiểu yêu thú.
Bạch Cửu cảm nhận được ác ý của bọn hắn, lại thêm nó đang bị thương, dù hai người phía trước tu vi không bằng nó nhưng Bạch Cửu cũng không chọc cứng chọi cứng.
Vút!
Vậy nên nó quay đầu bỏ chạy.
Trước khi tìm được Bạch Dữ, nó không thể bị bắt lại được.
Hai người Túc gia không nghĩ nó quyết đoán như vậy.
Đối với việc nó bỏ chạy họ càng thêm kiên định, lập tức đuổi theo.
Nhưng đuổi một hồi họ phát hiện mình đuổi không kịp, con tiểu thú trước mặt quá nhanh.
Bạch Cửu lợi dụng thân thể nhỏ bé của mình mà xuyên qua không trung.
Dù nó chạy trốn nhưng nó vẫn nhớ nên tìm Bạch Dữ.
Vậy nên sau khi phán đoán một chút, nhìn thấy thành cổ trên không kia Bạch Cửu đã không chút nghĩ ngợi mà lao đến.
Lúc này xung quanh di chỉ không thiếu người, nhưng đa phần đều tản ra khắp nơi, dõi mắt nhìn thành cổ trên không kia.1
Hiện tại thành cổ còn chưa có mở ra, nên ngoài nhìn thì họ cũng không thể làm gì được.
Mà Bạch Dữ hai người rời khỏi Long giới, hắn lập tức dựa theo khế ước mà tỏa định vị trí của Bạch Cửu, nhanh chóng đuổi tới..