Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

Chương 2: Xuất thế



“ Thiên đạo lâu, nhân đạo khó, ma đạo mặc dù dễ, nhưng lại khiến ngươi muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu!”

“ Tu ma đạo tồn tại một mối nguy hiểm nhất định, không phải ngươi chết, thì phải là hắn vong.”

“ Sai, sai, Ma quân, ngươi sai rồi ...”

Lúc đầu, bên tai hoàn toàn yên tĩnh, dần dần vang lên tiếng nức nở, sau đó là những tiếc “ sai, sai”, nàng tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy trước mặt là một khoảng không gian hắc ám.

Không thể cử động.

Không thể mở miệng.

Không biết bây giờ đã là năm nào.

Thời gian trôi qua đã lâu, nay pháp lực giam cầm nàng đã tiêu đi đến gần như không còn, cái còn thiếu duy nhất chính là cơ hội.

Mà hôm nay, cơ hội đã đến.

“Oanh - - “

Linh lực dồi dào đập vào dãy núi, cuối cùng pháp lực kì lạ kia lặng lẽ tản đi, ngọn núi hoang vu bỗng xuất hiện vết nứt.

“ Ngừng ngừng ngừng, ngươi mà còn tiếp tục đánh xuống, núi này chắc chắn sẽ sập!”

Người nói chuyện là một chàng trai trẻ tuổi, trên khuôn mặt phong lưu tuấn tú tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, giận dữ lắc lắc một cái chiết phiến, bỗng dưng gập mạnh, chỉ vào vài đạo bóng dáng đối diện, “ Ngươi nói xem, mấy lão các ngươi đuổi theo ta đã nửa tháng rồi, còn không dừng lại?”

Vài người quay mặt nhìn nhau, nam tử trung niên cầm đầu sắc mặt vừa khổ sở lại vừa bất đắc dĩ, chắp tay thi lễ: “ Thiếu cung chủ, chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc, người theo chúng ta quay về đi.”

“ Không về là không về, không thương lượng.” Phó Diễn Chi nhướn mày, “ Lão nhân chính là muốn làm họ tức chết đấy, ta sớm muộn gì cũng phải đi nhìn cái cô Trình Thiên Thiên xinh đẹp thông minh thiên phú kia một chút! Còn các ngươi, đuổi theo ta lâu như thế có mệt không, mắt nhắm mắt mở làm như không thấy ta thì không được à?”

“ Nếu là ngày xưa, chúng ta nhất định sẽ để ngài đi, nhưng mấy năm gần đây ma tu bắt đầu hoành hành, vạn nhất ngài ...”

Nam tử trung niên tận tình khuyên bảo, mà hắn còn chưa dứt lời, tựa như muốn xác minh, ngọn núi bên cạnh liền ầm ầm nổ tung, sức mạnh vô hình khiến mấy người đều phải chạy ra xa, đợi đến khi dư âm tiêu tán mới phát hiện linh khí họ dùng để ngăn cản đã hoàn toàn bị phế bỏ.

Khói đen không một tiếng động tràn ra.

Phó Diễn Chi nheo mắt, dường như hắn có thể nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai trôi nổi giữa không trung, trong chốc lát liền bổ nhào về phía hắn.

Vai trái đau nhức kịch liệt, phảng phất thấy một bàn tay non mịn xuyên qua thân thể hắn, nếu không phải vừa nãy hắn cảm giác được nguy hiểm, chỉ sợ đã bị xuyên thủng tim rồi. Huyết khí toàn thân đều bị cái tay kia đoạt mất, sắc mặt Phó Diễn Chi dần trở nên trắng bệch nhưng lại không có cách nào né ra, trước mặt tối sầm, ngã xuống.

Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên mặt, Phó Diễn Chi nhíu mày, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt cực kỳ. Hắn cố gắng giữ vững tinh thần sử dụng pháp quyết chữa trị thương thế, tuy chữa trị rất nhanh nhưng tâm khí tạm thời không khôi phục được, một lúc lâu sau, hắn phun ra một ngụm trọc khí. Mở mắt ra, trước mặt hắn là bầu trời xanh thẳm, mây trắng bay bay. Phó Diễn Chi trừng mắt nhìn, lúc này mới phát hiện ra mình đang nằm trên mặt đất.

Hắn ngồi dậy, liền nhìn thấy một tiểu cô nương đang ngồi bên hồ, nhiều nhất cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, vẫn còn mang dáng vẻ ngây thơ, gương mặt lại cực kỳ muốn câu hồn đoạt phách, một thân váy đen phiền phức làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, mái tóc dài hơi xoăn buông xuống bên hông. Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt hồn nhiên lại lóe lên những tia sáng lạnh lùng.

Lấy con mắt hay bắt bẻ của Phó Diễn Chi mà nói, đây thật là một tiểu mỹ nhân hiếm gặp, sau này lớn lên tuyệt đối là họa thủy.

Có thể cơn đau nhức kịch liệt vừa rồi vẫn còn làm hắn cảm thấy sợ hãi, giờ phút này nhìn nàng không khác gì nhìn một đóa hoa ăn thịt người.

Phó Diễn Chi thử dịch sang bên cạnh một chút, nàng liền lên tiếng: “ Ngươi mà dám trốn, ta sẽ giết ngươi.” Thanh âm ngây thơ nhu thuận nghe thật đáng yêu, chỉ là nội dung nói ra lại chẳng đáng yêu chút nào.

Cô bé này nhìn giống như là ma tu, nhưng Phó Diễn Chi hắn đã xác định mình không phải đối thủ của nàng. Đánh không lại, trốn không xong, hắn dứt khoát không làm loại chuyện như giãy giụa một cách vô vị, mặt dày mạnh dạn nói: “ Tiểu ... đạo hữu, chúng ta trước kia không thù không oán, ngươi giữ ta lại làm gì? Mặc dù ta vô cùng anh tuấn phi phàm, nhưng mà ... ta không có thích trẻ con ...”

Lâu Nguyệt Đồng dường như không nghe thấy, nàng nhìn chằm chằm mặt hồ, khuôn mặt non nớt, ngón tay thon dài ... Không, không phải bộ dạng này! Nàng nhíu mày hồi tưởng, ký ức đều là những mảnh hỗn loạn làm đầu nàng như muốn nứt ra, không thể không dừng lại.

Bên kia, Phó Diễn Chi đã nói đến mức nước miếng bắn tung tóe khắp nơi, lúc này mới nghe nàng hỏi: “ Đây là nhân gian?”

“ ...” Phó Diễn Chi kinh ngạc nhìn nàng một cái, “ Không phải nhân gian thì là cái gì? Chẳng lẽ ngươi không phải người?”

“ Ta hỏi ngươi cái gì thì trả lời cái đó, nói thêm một câu ta sẽ cắt lưỡi ngươi!” Lâu Nguyệt Đồng đe dọa, “ Ngươi là người tu đạo, nhân gian có người tu ma không? Tình hình gần đây thế nào?”

“ ...” Phó Diễn Chi dừng một chút, sau đó vẫn trả lời, “ Hai thế lực đạo tu và ma tu đã tranh chấp nhiều năm, đến nay vẫn chưa ngừng lại. Đứng đầu đạo tu là Cửu Nguyên Sơn của Cửu Nguyên tiên môn, ma tu là Cửu U Môn cầm đầu. Các trận chiến nhỏ diễn ra liên tục, chỉ là bảy trăm năm trước, lục giới bất ổn, hai phe cũng rất ít khi trực tiếp khai chiến ...”

Lâu Nguyệt Đồng: “ Cửu Nguyên? Cửu U? Lục giới bất ổn? Bảy trăm năm ...”

Nàng đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Phó Diễn Chi hất tay, móc ra cái chiết phiến, vừa phe phẩy vừa thở dài. Vẫn Lôi Cung dù gì cũng là thế lực tu tiên có danh vọng và thế lực nhất, hắn đường đường là thiếu cung chủ, vậy mà lại luận lạc đến mức bị một ma nữ quản chế, chuyện này mà truyền ra, danh tiếng hay gì của hắn đều sẽ bị phá hủy hết.

Lâu Nguyệt Đồng nhìn chằm chằm vào chiếc phiến màu hoa đào của hắn.

Tay Phó Diễn Chi run lên, may mà vẫn chưa đánh rơi, “ Đạo hữu, ngươi ...”

“ Mang ta đi Cửu U Môn.”

Phó Diễn Chi: “ ...”

Hắn không thể nhịn được nữa: “ Không biết đường có thể hỏi mà tiểu cô nãi nãi! Ta đường đường là một đạo tu, đi đến đại bản doanh của ma tu không phải là đi chịu chết sao? Ta thật đáng thương, trên có già dưới có trẻ hai mươi mấy năm còn chưa gả được cho ai ... Tốt xấu gì ngươi cũng phải tìm cho ta tiểu tiên nữ hồi đó là ân nhân cứu mạng của ta đi, nếu không ta chết sẽ không nhắm mắt!”

“ Được.” Lâu Nguyệt Đồng gật đầu, lập tức nhàn nhạt liếc đến cái địa phương nào đó của hắn, “ Nghe thật phiền toái. Thật ra ta có biện pháp khiến ngươi không cần suy nghĩ đến việc chung thân đại sự nữa, cần ta hỗ trợ không?”

Sai trọng điểm!

Phó Diễn Chi kẹp chặt hai chân, nghẹn giọng nói: “ ... Không cần, cảm ơn!”

“ Việc dẫn đường kia có vấn đề sao?”

“ ... Không có.” Hảo hán không chịu thiệt thòi, đạo lý này hắn vẫn rất hiểu!

Lâu Nguyệt Đồng nghe vậy liền buông lỏng cổ tay, “ Sớm nói vậy thì đã tốt rồi.”

Phó Diễn Chi: “... Ha ha.”

Đạo tu và ma tu ít gặp nhau, hai đại bản doanh cũng đặt ở hai đầu, được ngăn cách bởi một con sông rộng lớn vô biên tên là Định Giới, hàng năm đều có người gác. Khi xưa ma tu nhiều lần không hề kiêng nể xâm nhập vào địa bàn của đạo tu, sau đó tất cả đều bị đánh trở về. Chỉ là bảy trăm năm trước, lục giới xảy ra biến cố, nhân giới lâm vào thế yếu, hai bên liền ngừng chiến.

Từ trước đến nay, mâu thuẫn gì cũng không thể nào bắt tay giảng hòa, vì thế hai phe đồng thời mở ra một biên giới trên sông Định Giới, bất luận là đạo tu hay ma tu đều có thể xông vào chém giết, cứ thể mãi, nơi này liền biến thành nơi tập luyện, trở thành đấu trường tiếng tăm lừng lẫy của tu chân giới.

“ Nếu muốn đến Cửu U Ma Môn, đầu tiên phải đi qua được biên giới hỗn loạn, đến một nơi khác của sông Định Giới.” Phó Diễn Chi ngồi trong tửu lâu, không buông tha bất kỳ cơ hội cầu xin nào, “ Đạo hữu, ngươi nhìn ta tu vi thấp thế này, đi theo ngươi chỉ có cản trở. Hay là ta đưa ngươi đến sông Định Giới, rồi ngươi tự mình đi qua?”

Hắn nói những lời này cũng là để thăm dò tu vi của Lâu Nguyệt Đồng, vì nếu tu vi không đủ, sang bên kia hoàn toàn là tự tìm đường chết.

Vô luận tu tiên, tu ma hay tu phật thì đều là đạo, thế sự luôn biến hóa, đều có thể thoát phàm, tiêu dao, mọc cánh thành tiên. Người xưa bắt đầu từ luyện, luyện đến tận cùng liền bỏ đi thân thể phàm nhân, lại cầu được tiêu dao, chạm được đến đại lộ, lúc này mới bắt đầu tu, đến khi đạo pháp, thể xác và tinh thần đều tu đến cực hạn thì chỉ còn lại lĩnh ngộ. Có người ngàn năm không thể lĩnh ngộ được, đành bỏ một thân tu vi của mình đi, có người lại trong nháy mắt đắc đạo, độ lôi kiếp, mọc cánh phi thăng thành tiên, cho nên mới nói, quan trọng ở đây chính là ngộ tính và cơ duyên.

Phó Diễn Chi chỉ mới tu luyện hai mươi lăm năm đã đạt đến cực hạn của thoát phàm, dõi mắt cả thiên hạ hắn có thể đứng thứ nhất thứ nhì, chỉ tiếc là hắn gặp phải Lâu Nguyệt Đồng. Tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi này so với phụ thân hắn còn đáng sợ hơn - - ít nhất thì cảm giác kiêng kị mãnh liệt trong đáy lòng đã nói cho hắn biết.

Vì thế, cho dù hắn có nghĩ mình mạnh bao nhiêu thì cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lâu Nguyệt Đồng nghe xong, hời hợt nói: “ Càng nguy hiểm càng có thể thể hiện giá trị của ngươi. Ngươi nghĩ ta giữ cho ngươi cái mạng để làm gì?”

Phó Diễn Chi câm nín.

Tuy trên mặt hắn không có biểu cảm, nhưng nội tâm lại đang buồn bực muốn hộc máu.

Đột nhiên, Lâu Nguyệt Đồng chỉ về một hướng hỏi: “ Kia là nơi nào?”

Phó Diễn Chi thuận thế nhìn sang, sắc mặt khẽ biến: “ Đó là Trình gia, vốn chỉ là thế lực hạng ba bình thường. Nhưng đột nhiên lại nhảy ra một thiên chi kiêu tử Trình Diệu, mười hai năm trước đã được xếp vào Cửu Nguyên Sơn, tiền đồ rộng mở, như gió gặp bão, phát triển cực nhanh.”

“ Hử?”

“ Nói đến chuyện này, Trình gia và Vẫn Lôi Cung của ta có chút quan hệ sâu xa.” Phó Diễn Chi thở dài, buồn bã nói, “ Tộc trưởng của Trình gia có một vị huynh trưởng, năm đó kết hôn với biểu cô của ta, đáng tiếc mười ba năm trước, họ mang con nuôi đi du ngoạn rồi liền gặp nạn, tất cả đều bỏ mình ...”

Tu chân giới có rất nhiều nguy hiểm, khó tránh khỏi việc phải phòng bị. Loại sự việc này diễn ra cũng nhiều mà. Ấn tượng của Phó Diễn Chi đối với biểu cô vô cùng tốt, lúc trước biết tin này còn thương tâm rất lâu, cũng cùng phụ thân đến Trình gia mấy lần, thường xuyên qua lại, quan hệ ngày càng gần hơn.

Trong tình huống này, một đám hỏi được tổ chức. Trùng hợp thay, Trình Diệu có một vị muội muội, lớn lên xinh đẹp, thiên phú cũng tốt, còn rất hâm mộ Phó Diễn Chi, cho nên hắn đã bị cha hắn bức hôn.

Thực ra phần lớn tu sĩ rất khó tìm được bạn đời, nhưng vì là thiếu chủ, việc này trở thành trách nhiệm.

Tìm được bạn đời thì tìm được bạn đời đi, Phó Diễn Chi sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, vấn đề là hắn đã có người yêu. Hắn từng bị vùi lấp ở một nơi, thiếu chút nữa không về được, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc đã được một người cứu sống, trước khi hôn mê hắn đã kịp thời nhìn thấy một bóng lưng, giống như một bạch y cô nương. Khi đó hắn liền động tâm, không phải nàng thì không cưới.

Dưỡng thương hơn nửa năm, bị phụ thân bắt ở nhà an phận rất lâu, vất vả lắm mới chạy được đến đây, ai ngờ lại gặp được tiểu ma nữ Lâu Nguyệt Đồng, có thể thấy Phó Diễn Chi buồn bực thế nào.

Lâu Nguyệt Đồng từ chối nhận xét, nàng không có hứng thú với những chuyện đó, chỉ là, nàng mở to mắt nhìn, nở một nụ cười ngọt ngào: “ Trình gia có vật ta cần tìm.”

Phó Diễn Chi cả kinh, cái quạt xếp rơi bộp xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.