Mặt đất khô cằn, bầu trời giăng đầy mây
đen, mưa lớn dội xuống ngọn lửa bất diệt, tiếng kêu khóc, tiếng chửi
rủa, tiếng kêu thảm thiết vang lên như một tấm lưới bao phủ thiên địa.
Đây là đâu?
Nàng đến bên một cái hồ, mặt hồ soi sáng một thân ảnh mị hoặc, váy đen
ngàn lớp nhẹ nhàng tung bay, tóc dài xoăn nhẹ làm nổi bật lên khuôn mặt
câu hồn đoạt phách, khóe môi khẽ nhếch lên nở một nụ cười nghiêng thành, xinh đẹp tuyệt thế.
Đây mới là bộ dạng vốn có của nàng.
Lâu Nguyệt Đồng tâm tình rất tốt, nhưng tiếng khóc vô tận kia lại khiến
nàng vô cùng bực bội, hận không thể đem những người kia toàn bộ giết
sạch!
“ Ma nữ, ngươi đáng chết!”
Đột nhiên, mấy đạo nhân ảnh xuất hiện xung quanh, nguyên một đám kêu
đánh kêu giết, tất cả đều tấn công về phía nàng. Nàng nghiêng đầu, phất
tay đánh bay bọn họ.
Đám người này hẳn là muốn tự sát, nàng cười lạnh đập vỡ tim họ, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Nhưng nàng đột nhiên dừng lại.
Một bạch y nam tử xuất hiện, từ trên cao đáp xuống, quần áo trắng như
tuyết dường như đã trở thành nơi bình yên nhất trong thiên địa. Hắn yên
tĩnh, lại vô cùng trầm ổn.
Lâu Nguyệt Đồng chớp mắt, kêu lên một cái tên: “ Trình Tử Xuyên?”
Nàng dùng tư thái của một con chim nhảy tới.
Trình Tử Xuyên khẽ mỉm cười với nàng, duỗi tay định ôm, lại cứng đờ.
Một bàn tay đâm thẳng vào tim hắn, tiểu ma nữ trong lòng hắn ngẩng đầu
lên, mặt mày vui vẻ cười với hắn một cái, nhưng sau một khắc, nàng cũng
cứng đờ.
Có vật gì đó trong tay hắn, đang nhắm ngay sau lưng nàng.
Nhưng không biết vì sao hắn do dự, lại không đâm vào.
Hắn đột nhiên cúi người, hôn thật dịu dàng lên ấn đường của nàng. Lâu
Nguyệt Đồng trợn mắt, cười một tiếng: “ Ngươi vẫn chưa đủ ác.”
“ Giữa ngươi và ta, tính theo thực lực… ngươi không thắng được.”
Người thắng là ai? Thua là ai?
Không biết được, nhưng nụ hôn kia… hình như lại dừng lại trên môi nàng,
ôn nhu như vậy, tốt đẹp như vậy, lại quyết tuyệt khắc nghiệt như vậy!
Người muốn cướp ngôi, người gây phản loạn sóng gió rất nhiều, chúng ta
nguyện hóa thành tro bụi, vĩnh viễn đọa luân hồi, chỉ thỉnh cầu Thánh
tôn quay về, giết phản nghịch, chém yêu tà, trả lại một thế gian an
bình!
Sương mù lượn lờ, xa xăm yên tĩnh, Thiên Ngoại Thiên vĩnh viễn vắng lạnh như thế.
Trúc lâu đơn giản đứng vững, mây trắng trôi nhẹ, gió mát thổi qua, thần mộc Phù Tang khổng lồ bao phủ một vùng trời lớn.
Thiếu nữ mặc váy đen ngồi dưới tán cây, khuôn mặt tràn đầy vẻ mất hứng,
nói: “ Đường đường là một Thánh tôn tại sao lại ở trong một căn nhà rách thế này? Cung điện của ta ở Ma giới đẹp đẽ quý giá hơn thế này cả nghìn lần!”
Thần mộc nói tiếng người: “ Có bản lĩnh thì ngươi tự mình đổi đi.”
“ Ta đổi rồi!” Thiếu nữ váy đen nhướn mày, càng thấy không sảng khoái, “ Nhưng sau đó hắn đổi lại!”
“ Đáng đời! Không biết lớn nhó, ngươi phải gọi ‘sư tôn’!”
“ Không gọi!” Thiếu nữ váy đen hừ nhẹ, “ Trừ phi… hắn biến trúc lâu này trở lại thành cung điện cho ta!”
Tỉnh dậy, trúc lâu đã biến mất, được thay thế bằng một tòa cung điện đẹp đẽ to lớn đứng sừng sững trong mây, nàng trừng mắt nhìn, thấm thoắt bật cười.
Thần mộc bất mãn lặng lẽ thầm nhủ: “ Ma nữ không biết thế sự còn dám bắt nạt Thánh tôn, không hiểu tại sao Thánh tôn lại tha cho nàng một mạng,
còn thu nàng làm đồ đệ…”
Trình Tử Xuyên ngồi trên đám mây, tựa như cách nơi này cả một thế giới, hắn lẩm bẩm: “ Đồng nhi?”
Bóng trắng dưới tán cây nhìn không rõ mặt, bên tai Trình Tử Xuyên vang lên thanh âm của chính hắn: “ Đi thôi.”
Vung tay áo, Thiên Ngoại Thiên hiện ra trước mặt, mây trắng ung dung, đó là thứ tao nhã mà nhân gian không bao giờ thấy được. Trình Tử Xuyên mặc dù không có lòng dạ nào mà thưởng thức nhưng lại vô cùng tán dương - -
khoảng cách chênh lệch cảnh giới này đủ để hắn phải kính trọng.
Trong lòng hắn đã rõ ràng, người kia không là ai khác, là chính hắn.
Hắn nhảy xuống, một mảnh đất khô cằn đập vào mắt. Thiếu nữ váy đen mỉm
cười, cảnh tượng vỡ vụn trong ngọn lửa, dường như có hoa đào bay đầy
trời, đẹp tuyệt vời, phiêu hương tứ phía.
Thông Tiên Lộ, bàn tay đang nắm chặt của hai người đồng thời run lên, mở mắt.
Thuyền nhỏ phiêu đãng, hai người lại nhất mực trầm mặc.
“ Ngươi thấy cái gì?” Lâu Nguyệt Đồng lên tiếng trước.
“ Ngươi thấy cái gì?” Trình Tử Xuyên cũng hỏi.
Hai mắt nhìn nhau, một lạnh lùng một lạnh nhạt, trăm miệng một lời: “ Không gì cả.”
Rất tốt, ai cũng không muốn nói.
Đúng lúc này, âm thanh uy nghiêm của Thiên Tướng giữ cửa vang lên: “ Nơi đây không phải chỗ cho các ngươi thông hành, người đi nhầm mau rời đi!”
“ Có đến hai tên giữ cửa…” Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt, “ Ngươi có thể ứng phó đúng không?”
Trình Tử Xuyên hỏi ngược lại: “ Không thể thì sao?”
Lâu Nguyệt Đồng biến sang hình dạng tiểu linh hồ, lười biếng nằm sấp một bên, lành lạnh nói: “ Thì ngươi đi chết đi.”
Bất đắc dĩ của Trình Tử Xuyên đối với nàng có thể chất thành một ngọn núi.
Lâu Nguyệt Đồng tính toán đâu ra đấy chuẩn bị xem cuộc vui, ai ngờ Trình Tử Xuyên rút ra một miếng ngọc bài, Thiên Tướng giữ cửa vừa nhìn liền
khiếp sợ: “ Đây là…”
“ Xin hỏi hai vị, có thể giúp đỡ không?”
Hai Thiên Tướng liếc mắt nhìn nhau, không cản nữa, lui sang một bên mở cửa.
Lâu Nguyệt Đồng: “ ?”
Nàng nhảy lên vai Trình Tử Xuyên: “ Ta phát hiện ngươi có chút thần bí.”
Trình Tử Xuyên trả lời: “ Trước khi làm chuyện gì đều nên chuẩn bị một chút.”
“ Ta nghĩ không ra, ngươi chỉ là một người phàm tục, tại sao biết nhiều chuyện như vậy?”
Trình Tử Xuyên lời ít ý nhiều: “ Vận khí tốt.”
Lâu Nguyệt Đồng: Tin ngươi mới là lạ!
Đẩy cửa ra, bạch quang chói mắt chiếu rọi, tiên khí gột rửa dơ bẩn bụi
bặm trên người, đứng ở nơi đó chớp mắt, Trình Tử Xuyên có thể cảm nhận
được thứ gì đó đang lưu chuyển – là quy tắc!
Mây trắng trôi qua tạo thành một khoảng mù mịt, đợi đến khi hắn mở mắt
mới phát hiện mình đang đứng trên một đoạn cầu thang, quanh thân cơ hồ
không có gì cả, thứ duy nhất nhìn rõ chính là một đỉnh cây cổ thụ Phù
Tang khổng lồ trầm ổn, tỏa ra hơi thở cổ kính.
“ Tiên giới có một cái cây trong truyền thuyết, thần mộc Phù Tang. Độ
cao của nó không để đo được, tiên nhân đều không thể leo lên đến đỉnh,
có lời đồn đại rằng, nó chính là thần mộc dẫn lên thần giới.” Trình Tử
Xuyên lấy trâm gỗ trên đầu xuống, mỉm cười nói, “ Đây là mục đích đầu
tiên ta tới đây.”
Chiếc trâm gỗ kia là tâm cây Phù Tang, ngày đó ở Trình gia, Phù Tang đã
bỏ đi yêu thân, nguyên khí tổn thương nặng nề, bế quan rất lâu cũng
không thấy động tĩnh.
Lâu Nguyệt Đồng cho rằng Trình Tử Xuyên đã bỏ mặc cho cái cây kia tu luyện, không ngờ hắn vẫn còn nhớ trong lòng.
Nàng nói: “ Nhìn không ra ngươi còn rất trượng nghĩa, vì một cái cây mà lãng phí tâm tư.”
Trình Tử Xuyên nghe không ra tâm tình giờ phút này của nàng, liền nói
thẳng: “ Nếu ngày nào đó ngươi cần giúp đỡ, ta cũng nguyện xông vào địa
ngục U Minh, suối vàng ngàn trượng để giúp ngươi.”
Đồng tử của Lâu Nguyệt Đồng co lại, hơi giật mình, rủ mắt xuống.
Mặc dù lời nói này không có gì mờ ám, cũng không rõ thực hư, nhưng lại rất êm tai.