Sau một tháng “tập huấn”
tàn nhẫn nhất nhân gian, Mộ Dung Xán thả lỏng tập thể lực, duy trì thói quen
vận động sáng sớm, bắt đầu để trâu ăn cỏ.
Nhưng nàng cũng đổi sang
tìm một kiếm sư đến dạy kiếm thuật cho Dung Tranh.
Nàng vốn không có ý định
bắt bắt Lý thất công tử rèn luyện thành công (hắn cũng không phải phiến gỗ),
càng không có ý định huấn luyện một cao thủ võ lâm.
Chuyện nhà mình, nhà mình
biết. Nàng chỉ có thể giữ vững thói quen vận động hằng ngày của sĩ quan huấn
luyện, đánh đấm với ông chồng công tử bột thế đã là cực hạn rồi, làm sao có thể
bồi dưỡng ra một cao thủ được.
Đợt tập huấn thể lực vừa buồn
tẻ vừa vất vả kia của nàng chủ yếu là vì muốn cải thiện thể lực cho Dung Tranh,
hơn nữa còi rèn luyện tính phục tùng và sinh hoạt có quy luật. Cho nên nàng mới
đánh đấm rất kịch liệt, nhưng cũng rất chú ý mặt ăn uống của Dung Tranh. Đại
khái là còn trẻ, tất cả vẫn còn kịp, ngoại trừ tính phục tùng vì hắn vẫn đang
trong thời kì nổi loạn ra, có thể nói những mặt khác đều khiến nàng hài lòng.
Nhưng cách chiến đấu của
nàng thật ra không vẻ vang cho lắm. Dưới quan điểm của cổ nhân, cách thức của
hiện đại không lịch sự lắm. Sau khi học cách đánh đó, tốt hơn là vẫn học thêm
võ thuật của triều Đại Yến.
Kể từ lúc Uy hoàng để
khai quốc đến giờ, võ thuật của triều Đại Yến rất phát triển, kẻ sĩ cầm kiếm
chẳng những là lễ nghi, học kiếm thuật còn là phong trào. Nàng còn cố tình chọn
một kiếm sĩ có kiếm pháp rất đẹp mắt, để chàng thiếu niên kia còn có cơ hội thể
hiện, khoe mẽ.
Nhưng mà hắn thật sự
không có thiên phú về phương diện này, khổ luyện mấy tháng còn không bằng người
chỉ thỉnh thoảng nhìn một cái là Mộ Dung Xán. Khiến cho vị nương tử luôn tài
giỏi của hắn phải vất vả, tránh đả kích sự nhiệt tình của hắn.
Nhưng mà quả thật là sau
khi có việc để làm, hắn đã không suốt ngày mong lăn lộn trên giường nữa rồi.
Sắc mặt hồng hào, ánh mắt trong trẻo. Cộng thêm chế độ dinh dưỡng cân đối, Lý
thất công tử vốn ốm yếu âm u cuối cùng cũng khôi phục khí sắc của người trẻ
tuổi… Đáng tiếc vẫn không cứu được khuôn mặt tuyệt đối yêu nghiệt… Nhưng mà yêu
khí cuối cùng cũng khá giảm rồi.
Sau khi chứng kiến thành
quả, thất thiếu phu nhân rất vui mừng. Cuối cùng cũng không cần nàng suốt ngày
theo dõi, nàng có thể rãnh rỗi quản lý mấy cửa hàng rồi. Mặc dù cứ mấy ngày là
Lý thất công tử lại đến thỉnh giáo nàng một lần, nhưng chỉ cần dùng một tay,
đối phó qua loa là đủ khiến hằn đo ván rồi, không tạo thành quấy rầy quá lớn.
Có điều mà Lý thất công
tử lại không hiểu vấn đề, bắt đầu quấy rầy nàng.
Theo lý luận, nếu đợt tập
huấn tàn khốc của nàng đã kết thúc, thất công tử phải sung sướng chạy về phía
tự do mới đúng… Nhưng ngoại trừ luyện võ và đi ngủ ra, hắn gần như luôn đi theo
nàng.
Nàng hoang mang nghĩ, có
lẽ nào Lý thất công tử bị “hội chứng Stockholm [1]“? Bị hành hạ đến nghiện rồi?
Thụ cặn bã đã rất thảm
rồi, lại thêm tính M [2]… Thật sự là như vậy sao…?
Càng khiến nàng lo lắng
là, không biết Lý thất công tử bị trúng đạo quân tử gì, chuyển từ cái cực đoan
này sang cái cực đoan khác. Ngày xưa thì suốt ngày lăn lộn trên giường, từ sau
khi luyện võ lại gần như không lăn lộn nữa. Giờ hắn toàn ngủ trong phòng đọc
sách, thỉnh thoảng lại đến chỗ ba di nương ngồi một lát… Sau đó không làm gì đã
trở về.
Suốt ngày đi sau nàng,
nhìn nàng bằng một loại ánh mắt khiến người khác phải dựng cả tóc gáy, khiến
nàng rất khó chịu.
“Phu quân, có chuyện gì
sao?” Nàng cẩn thận hỏi.
Quanh co một hồi, Lý thất
công tử ngẩng lên, rất có khái khái nam tử, “Không có gì!”
Cứ như thế hơn nửa tháng,
Lý thất công tử mới ngẩng lên, rất đàn ông, “Đêm nay ta về phòng ngủ.”
Thất thiếu phu nhân trợn
mắt, nha hoàn bên cạnh nàng suốt làm rơi chén trà.
“… Để làm gì?”
Lý thất công tử đập bàn
một cái, khiến chén trà rơi xuống lên, “Mộ Dung Xán, ta đây là phu quân của
nàng! Ta về phòng ngủ là chuyện đương nhiên! Còn cần hỏi làm gì hả?” Sau đó hắn
đứng dậy, mắng nha hoàn làm rớt chén, “Hầu hạ thật tốt! Tay chân vững vàng vậy
đó!”
Chàng trai hất vạt áo ra
sau, bước ra ngoài, chân không hề run chút nào hết.
Đêm hôm đó, thất thiếu
phu nhân chỉ có một cảm tưởng.
Tao lấy cái gì cứu vớt
mày đây… Eo của tao.
Thiếu niên chính xác là
một loài sinh vật đáng sợ. Nhất là thiếu niên đã cố gắng cấm dục hơn nửa tháng,
đó còn khủng bố hơn. Nàng vốn duy trì thói quen vận động mà suýt thì gãy eo…
Lại không phải bởi vì năm đấu gạo.
“… Chàng đừng cố nhịn…
Được bao lâu là bấy lâu, dù sao ta cũng không cười chàng…” Thiếu phu nhân hấp
hối nói.
Nàng nói rất yếu đuối,
nhưng hậu quả thì rất nghiêm trọng. Thất công tử quyết ý rửa hận, xoay người
tái chiến, càng chiến càng hăng, cộng thêm nỗi hận khi trước, ý chí càng thêm
mạnh mẽ.
Ngày hôm sau, thất công
tử rời giường với tinh thần rạng rỡ, sung sướng như gà nhảy múa. Thất thiếu phu
nhân lại uể oải, rất nhiều cơ bắp và gân cốt không hay sử dụng bị tra tấn,
khiến nàng ngồi tức giận trong tĩnh thất.
Thất công tử đắc ý mấy
ngày, vừa thấy nàng là nhướn mày, bị nàng dùng kungfu đánh cho thê thảm cũng
không tức giận, tâm trạng tốt như mặt trời trưa.
Hắn hoàn toàn giành được
mặt thắng lợi về tinh thần: thất bại trên võ trường thì sao, ta đây đòi lại
trên giường.
Vì mục đích vĩ đại này,
hắn nhịn dục vọng, khiến nhiều thiếp thất thông phòng cắn chăn trong cô độc,
chính là vì muốn cứ mười ngày nửa tháng lại làm một “trận chiến” với thất thiếu
phu nhân.
Thất thiếu phu nhân tức
giận rồi.
Anh chỉ là một tên tiểu
thụ ngu ngốc cặn bã mà dám đòi “chiến tranh” với tôi?
Còn không biết là ai dạy
dỗ học sinh à… Đối mặt sư phụ cũng dám vểnh đuôi?!
Thế là ngày nào thất
thiếu phu nhân cũng tập yoga trong tĩnh thất, luyện tất cả cơ bắp gân cốt của
mình, cố gắng bất chấp khổ sở.
Chưa biết mèo nào ngon
hơn mèo nào đâu… Thắt lưng ai đau còn chưa rõ đấy.
Nàng độc ác nghiến răng.
- Chú thích:
[1] Hội chứng Stockholm:
thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày
chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.