Nàng tuyệt đối không ngờ
tiểu thụ cặn bã ngu ngốc lại đưa nàng đến khu đèn hồng [1].
Nếu không phải nàng là một
người phụ nữ hiền thục dịu dàng, dù là kiếp trước hay kiếp này đều phải cắn
răng giữ lại mặt mũi cho đàn ông… Nàng sẽ không loại trừ khả năng phanh thây
tiểu thụ ngu ngốc cặn bã này thành sáu khúc.
Nhưng nàng càng không ngờ
tiểu thụ cặn bã ngu ngốc đưa nàng đến thanh lâu lại là để nàng gặp một người
đàn ông khác… Một người đàn ông sắp biến thành thi thể.
Dung Tranh nhăn nhó một
lát rồi cúi đầu, “… Ta không nói được.” Vừa nói vừa lo lắng đứng dậy, “A Xán,
hắn sắp chết rồi… Nàng nhất định có biện pháp phải không?” Sau đó nhìn nàng với
vẻ mặt mong đợi.
Tôi đương nhiên biết
người này sắp chết. Còn thấy được xương tay người này sắp lòi ra khỏi da rồi.
“… Nhị thúc có một cửa
hàng bán quan tài.” Mộ Dung Xán nói rất hàm súc. Nhị ca của Dung Tranh thật sự
là thiên tài trong kinh doanh, dù là ở lĩnh vực nào cũng có thể kiếm tiền. Từ
kinh doanh trong thuế má đến lễ nghi chôn cất và quan tài, kinh doanh từ sống
đến chết.
“Không, không được!” Dung
Tranh túm lấy tay Mộ Dung Xán, ra sức lắc, “Nhất định nàng có cách đúng không?
A Xán, cái gì nàng cũng biết… Nàng điểm huyệt cầm máu cho hắn trước đi! Còn
chảy nữa thì nhất định sẽ chết…”
“Mắt nào của chàng thấy
ta biết?” Mộ Dung Xán nổi giận, “Chàng chạy về nhà lôi ta đến làm gì? Người
chàng cần là đại phu?!”
“… Đại phu bảo ta chuẩn
bị hậu sự.”
“Thông minh quá. Đại phu
nào? Sau này ta có bệnh muốn nhờ khám.”
Dung Tranh lắc tay nàng
càng mạnh hơn, “Đừng có nói bậy! Nàng sẽ không sao, nhất định không bị bệnh!”
Mộ Dung Xán há miệng muốn
mắng hắn, lại thấy khuôn mặt hắn đẫm lệ, đành nuốt xuống. Nàng bước lên quan
sát người đàn ông đã bảy, tám phần phải chết, càng nhìn càng nhíu mày.
Mất máu quá nhiều, chân
tay đều bị gãy. Trên ngực còn vết thương chưa khép miệng, trông giống bị kiếm
đâm. Hai chân đẫm máu, thâm tím. Nhìn góc độ không bình thường, hẳn là bị đập
gãy.
Đại phu rõ ràng không xử
lý miệng vết thương đã bỏ chạy. Chắc là sợ bị liên lụy…?
Liếc nhìn đống quần áo
rách nạt ở bên cạnh, lòng Mộ Dung Xán trầm xuống. Nàng sinh ra ở Mộ Dung phủ
vinh hoa xa xỉ, đã từng nhìn thấy rất nhiều đồ tốt. Lại cai quản cửa hàng ở
phòng ba, càng hiểu biết về đồ dệt hơn.
Bộ quần áo đẫm máu kia
mặc dù rách nát nhưng lại làm bằng vải tơ dệt pha. Ở thời đại này, vải dệt pha
là kỹ thuật độc nhất vô nhị, hơn nữa chỉ có hoàng gia quý tộc mới được mặc.
Dù huyết thống của Mộ
Dung phủ và hoàng tộc khá xa nhưng rốt cuộc vẫn là cùng dòng họ, thế mà còn
chưa có tư cách mặc đồ may bằng vải dệt pha này.
Rất tệ, cực kì tệ.
“Chàng đến cửa hàng Thị
Ngọc.” Bó chặt miệng vết thương lại để cầm máu, Mộ Dung Xán quay lại nói, “Mời
ông chưởng quầy đến đây một chuyến. Năm xưa ông ấy xuất chinh với ông nội ta…
Là một vị quân y cao minh.”
Nàng gả đến đây, không
mang theo người nào, ông nội từng dặn nàng rằng nếu thật sự xảy ra chuyện, hãy
nhờ ông chưởng quầy giúp. Không ngờ lần đầu tiên nhờ cậy lại là vì một người xa
lạ.
Dung Tranh chạy đi, nàng
bèn nhanh nhẹn cầm máu hết các vết thương, tiện thể dấu đồ của người bị thương,
đặc biệt là bộ quần áo đã nhuốm máu.
Thậm chí nàng còn tìm
được một viên ngọc bội chỉ hoàng tử mới có, không biết nên khóc hay nên cười
nữa.
Dung Tranh chạy về, thấy
nàng đang thu dọn, cả người cứng đờ, “Nàng… A Xán, nàng không thể lấy đồ của
hắn…”
“Đồ ngốc!” Mộ Dung Xán
bất mãn, “Chàng cũng không thể nói tên hắn ra, còn biết giấu hắn ở thanh lâu,
lẽ nào muốn để người khác biết hắn là ai?”
“… Hòa chưởng quầy không
phải người nhà Mộ Dung phủ sao?” Hắn sợ hãi hỏi, “Là người mình…”
“Không phải.” Mộ Dung Xán
nghiêm giọng ngắt lời hắn, hít một hơi thật sâu, đè lửa giận xuống, “Mộ Dung
phủ không giống Lý gia… Rất không giống! Đợi lát nữa, dù ta nói gì, chàng cũng
phải đồng ý…”
Im lặng một lát, Dung
Tranh mới yếu ớt đồng ý.
“… Chàng tìm được thứ
phiền phức này từ đâu?” Mộ Dung Xán lại hỏi.
Hắn nói quanh co một hồi,
“Hắn đưa người đến Uyển thành săn bắn. Ta tình cờ cùng… cùng mấy bằng hữu đi,
đi đến đó luyện kiếm…”
“So kiếm à?” Mộ Dung Xán
híp mắt lại.
Dung Tranh yên lặng, sau
đó lại ngẩng lên, bất mãn, “Ta toàn thắng!”
Đánh thắng một đám công
tử bột yếu đuối thì có gì đáng tự hào?!
“Tình cờ gặp, rồi luận
bàn một chút.” Dung Tranh nuốt nước bọt, cẩn thận nhìn nét mặt Mộ Dung Xán,
“Chỉ, chỉ trò chuyện thôi, Tiểu Vương… hắn rủ ta hôm nay cũng đi. Nhưng ta đến
trễ…” Giọng hắn càng lúc càng nhỏ, “Lúc đuổi kịp, toàn bộ, toàn bộ chết rồi… Ta
tìm được hắn ở bụi cỏ ven đường, bởi vì hắn còn thở nên ta…”
Quá tệ rồi… Cực kì tệ.
Chẳng những tệ, nàng cũng sợ hãi rồi.
Chỉ thiếu một chút, chỉ
thiếu một chút thôi… tên thụ ngu ngốc cặn bã này cũng biến thành người chết.
“Không được nói với ai
hết.” Mộ Dung Xán nghiến răng, “Chết cũng không được nói!”
“Ta biết mà ta biết mà!”
Dung Tranh gật đầu như điên, “Cho nên… ta chỉ nói với nàng mà… đến Ngân Tâm
cũng không biết…”
Sau đó Mộ Dung Xán mới
phát hiện, bản thân nàng đang run rẩy, hai tay nắm chặt vào nhau mà vẫn không
ngừng được.
Đồ ngốc này suýt thì chết
rồi.
Hòa chưởng quầy đi đến,
kinh ngạc. Lúc này Mộ Dung Xán đã ổn định lại, nàng cười khổ, nói Dung Tranh
không biết nặng nhẹ, tranh giành tình nhân với người ta, suýt thì gây họa chết
người.
Nét mặt Hòa chưởng quầy
không đổi, càng cố gắng chữa trị hơn. Vì danh dự của Mộ Dung phủ, ông không thể
không làm vậy. Sau ông vẫn nói ngắn gọn, dù bảo vệ được tính mạng nhưng dưỡng
thương ở nơi thế này không tiện, đề nghị chuyển đến nhà mình.
Đương nhiên Mộ Dung Xán
không đồng ý. Người thật sự bị oan là Dung Tranh nói, hắn có một tiểu trang
ngoài thành, nơi ngày xưa ông nội hắn an dưỡng, đi đến đó là tốt rồi.
Hòa chưởng quầy còn giao
xe ngựa của ông cho bọn họ, tránh để xe ngựa của Lý gia đi vào chốn thanh lâu
này, đem đến nhiều… họa hơn.
Ông thầm than thở, sao
Xán tiểu thư lại gả cho một vị công tử bột thế chứ? Tương lai biết làm sao đây…
- Chú thích:
[1] Khu đèn hồng: khu phố
làng chơi, gọi là đèn hồng vì thanh lâu thường treo đèn hồng trước cửa để chào
mời khách.