Công báo thật ra chính là
giấy thông báo người trúng tuyển làm quan, nội dung tựa hồ rất buồn tẻ, nhưng
bên trong sự buồn tẻ khiến người khác phải căm ghét đó lại che giấu rất nhiều
sự thật.
Hoàng đế hiện tại của
triều Đại Yến là Phong Đế, hoàng hậu thì xuất thân từ Mộ Dung phủ. Nếu luận đến
quan hệ, Mộ Dung Xán còn có thể gọi nàng ta một tiếng cô họ.
Vị hoàng hậu lẳng lơ đẹp
đẽ này hiện 36 tuổi, phù trợ vị Phong Đế ốm yếu lắm bệnh đã buông rèm [1] mười
lăm năm kia, người ta gọi là song thánh. Nàng chỉ có một công chúa, không có
hoàng tử.
Mà Phong Đế đã sắc lập ba
thái tử, hai người đầu đều chết sớm. Thái tử hiện tại vừa ba mươi, vì mẫu phi
vốn là cung nhân bình dân, thật sự có thấp kém, cho dù là hoàng trưởng tử, vẫn
là sau khi hai em trai chết trẻ mới đến phiên hắn.
Nghe có vẻ rất quen phải
không? Nhưng bởi vì triều Đại Yến không có ai biết “Võ Tắc Thiên”… Nhưng Mộ
Dung Xán thì biết. Cho dù là một không gian khác, lại vẫn có diễn biến tương
tự.
Phong Đế bị bệnh nhẹ, để
Mộ Dung Hậu [2] cùng thái tử giám sát đất nước.
Chỉ sợ không phải bệnh
nhẹ…? Phong Đế bệnh tật cả đời, có điều luôn chăm chỉ làm việc. Nhất định là
bệnh cực kì nghiêm trọng. Nhưng thái tử cũng đã sắc lập rồi, để thái tử quản
đất nước là được, lại còn cho Mộ Dung Hậu cùng giám sát.
Lại nghĩ đến đội quân
“mưu phản” của Sở Vương, mà những binh mã của Sở Vương giờ đều quy về tay thái
tử.
Mấy chữ bình thản, sau
này nhất định sẽ rất khó khăn.
Thế những Sở Vương xem
công báo xong lại thản nhiên nói, “Phụ hoàng sắp không xong rồi. Có điều thái
tử thật sự quá nóng vội.” Hắn ngừng lại, “Nếu nói ra thì cái ghế đó, để mẫu hậu
ngồi là được rồi. Người chết sẽ ít hơn.”
Mộ Dung Xán yên lặng một
lúc, “Sở công tử, ngài là con đao của ai?”
Sở Vương ngẩng lên, nhìn
chằm chằm vào nàng một lúc, lạnh lùng nói, “Ai ngồi lên chiếc ghế đó thì ta là
đao của người ấy. Phụ hoàng từng nói…” Hắn nở một nụ cười lạnh như băng, “Ta là
kiếm của thiên tử.”
“Đó sẽ là ý nghĩa sinh
tồn của ngài rồi.” Mộ Dung Xán khẽ thở dài.
Sở Vương cười càng sâu,
càng lạnh hơn. Lạnh đến mức kiêu ngạo, đến cảm khái.
“Đúng.” Hắn nói, “Nhưng
thái tử không cần chiếc kiếm thiên tử này, ta đây cũng không cần hắn.” Giọng
nói vừa cáu kỉnh lại vừa lạnh lùng.
Mộ Dung Xán im lặng.
Trung thu đã đến, Mộ Dung
Xán và Dung Tranh ở thôn trang suốt hai tháng, cuối cùng cũng hết thời gian
rồi. Nhưng bọn họ còn chưa lên tiếng thì Sở Vương đã tới chào tạm biệt Mộ Dung
Xnas.
Nàng tiễn hắn ra cửa sau,
dọc đường hai người đều im lặng.
“A Tranh… là người tốt.”
Sở Vương hiền hòa nói, “Nhưng hắn không hợp với nàng.”
Bất ngờ là Sở Vương lại
kiêu ngạo nhìn nàng, “Có điều ta thích hợp.”
Trong mắt Sở Vương xuất
hiện một nét yêu chiều rất hiếm gặp, “Hắn không thể sinh con dạy cái cho ta.”
… Này, lý do này của ngại
cũng thực tế quá rồi đó?!
Nhìn nàng kinh ngạc, ánh
mắt Sở Vương càng dịu dàng hơn. Hắn nghĩ rất lâu, rất lâu rất lâu. Người đời
đều cho rằng hắn là một kẻ ngu ngốc cuồng chinh chiến. Nhưng mà một người ngu
thì sao có thể bình an sống trong cung đình?
Lý Dung Tranh rất tốt, có
một trái tim cực kì mềm yếu, có thể sống bừa bãi vui vẻ. Nhưng tính cách hắn
quá yếu đuối, rất dễ lung lạc. Hắn biết rõ Mộ Dung Xán cần gì…
Một người đàn bà quyết
đoán như vậy, hoặc là tất cả, hoặc là không có gì… Hắn biết.
Bởi hắn chính là một
người như thế.
Hắn biết lần đi này cực
kì nguy hiểm, nhưng hắn có thể làm được. Mộ Dung Hậu đánh giá cao kiếm thiên tử
là hắn, hắn tuyệt đối là một phần đầu của tòng long chi công [3].
“Mộ Dung Xán.” Hắn gọi,
“Ta là Mộ Dung Kình. Phụ hoàng mong đợi ta… trở thành cột chống trời của triều
Đại Yến.”
Mộ Dung Xán đã bình tĩnh
lại, “Mộ Dung Kình, mong ngài đi đường bình an, ta không thể tiễn xa.”
Bị từ chối. Hắn khẽ kinh
ngạc nhìn Mộ Dung Xán, người thấp hơn hắn khá nhiều.
“Chúng ta là bạn tốt,
suốt đời là vậy.” Mộ Dung Xán cẩn thận tìm từ, “Nhưng người thích hợp nhất còn
cần thời gian thích hợp nhất, địa điểm thích hợp nhất. Chỉ có người thích hợp
nhất thì không có tác dụng gì hết.”
“Ta không hiểu.” Hắn thất
vọng nói.
Mộ Dung Xán hít một hơi
thật sâu, “Ta tôn trọng hôn nhân. Trên đời này có rất nhiều người đàn ông tốt
đẹp thích hợp với ta, ta không thể gả cho toàn bộ. A Tranh có lẽ có rất nhiều
khuyết điểm, nhưng ta đã gả cho hắn, phải chịu trách nhiệm.”
Nàng yên lặng một lát,
“Nếu ta là một người đàn bà đứng núi này trông núi nọ, ngài vẫn sẽ đánh giá cao
Mộ Dung Xán sao?”
Hắn trợn mắt lên, nhìn Mộ
Dung Xán thật kĩ. Rồi hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nàng, nhẹ
nhàng như đang nâng niu một viên ngọc.
Chỉ trong một tích tắc,
hắn lại thu tay về. Lạnh lùng và kiêu ngạo một cách thản nhiên, ánh mắt lại rất
hiền hòa, sương băng tan rã. “… Ta là một người đàn ông lấy oán trả ơn. Nàng có
xem thường ta không?”
“Ngài nói đến A Tranh ư?”
Mộ Dung Xán cúi xuống. Nghĩ cũng đúng, cứu người thật sự không phải việc tốt,
thiếu chút nữa thì cứu được một người rồi bồi thường vợ. Nàng nghĩ một lát,
“Yếu đuối như hắn, ngài có cần làm vậy sao? A Kình à, ta không phải người con
gái yếu đuối cần được ngài cứu giúp.”
Hắn mỉm cười.
Dắt ngựa ra, hắn giơ kiếm
lên, sau đó quất ngựa, chạy như tên bắn.
Mộ Dung Xán hạ vai, thở
hắt ra, tựa hẳn vào tường, không nhúc nhích. Cái này còn mệt hơn cả việc gánh
nước suốt sáng… Kích thích quá lớn về mặt tinh thần.
Không chừng tương lai sẽ
hối hận nhỉ? Nàng nghĩ.
Nhưng hết cách rồi. Nàng
có cảnh mực đạo đức rất nghiêm tắc, không thể vi phạm. Từ kiếp trước tới kiếp
này, nàng vẫn luôn hận chuyện ngoại tình. Đối với nàng mà nói, hôn nhân rất
thiêng liêng, cực kì thiêng liêng. Thiêng liêng đến mức không thể xâm phạm.
Nàng có thể chấp nhận
chuyện li hôn vì không hợp tính nhau, chỉ cần chưa có con. Đã có con rồi thì
phải cân nhắc và ưu tiên đến sự ảnh hưởng với con cái, sau đó mới nghĩ tới
chuyện li hôn.
Tuyệt đối không thể vì
thứ ái tình ngu xuẩn mà phá hoại một gia đình thiêng liêng. Ví dụ như ông bố
ngu xuẩn của nàng ở kiếp trước.
Nàng nghiến răng, nắm
chặt tay, hồn bay tận nơi đâu.
Cho nên nàng không thấy
Dung Tranh đang ngẩn người nấp trong bụi cây, cũng không biết hắn đã nghe thấy
toàn bộ.