Nhật Ký Thuần Phu Của Nữ Phụ (Xuyên Sách)

Chương 37: 37: Chúng Ta Là Phu Thê Ta Hy Vọng Chàng Có Thể Nói Cho Ta Biết




Ngày hôm đó Họa Thúy vẫn làm việc ở ngoại viện như thường lệ, bận rộn cả một ngày còn chưa kịp buông tay nghỉ ngơi, chạng vạng tối A Hạ bỗng nhiên chạy đến nơi này, nói với nàng thiếu gia cho gọi nàng đến Đông viện.

Họa Thúy vừa nghe thấy thì không dám tin, phải lặp lại xác nhận mấy lần, mới vui mừng hớn hở đi theo A Hạ, chẳng qua là đi đến nửa đường lại vòng trở về phòng ở của mình, nàng ôm lấy đôi giày rơm lần trước còn chưa kịp đưa đi vào lòng như ôm bảo bối.

Thật vất vả mới có cơ hội gặp được thiếu gia, nàng muốn tự tay đưa đôi giày này cho thiếu gia.

Không nghĩ tới vừa mới bước vào Đông viện, đại thiếu gia liền phân cho nàng mấy xâu tiền, sau đó lệnh cho nàng rời khỏi Phó gia.

Họa Thúy lập tức cảm thấy ngơ ngẩn, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Phó Gia Bảo cảm thấy bản thân đã muốn hết lòng quan tâm giúp đỡ nàng ta rồi, hắn và nha đầu này vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, thế mà vì cứu nàng ta thiếu chút nữa hắn đã bị bọn giặc cỏ kia đánh chết, phải nằm điều dưỡng hơn mười ngày mới khỏi hẳn.

Lại thương cảm nàng là một thiếu nữ mồ côi không chỗ để đi, mới xếp cho nàng ở lại Phó gia làm nha hoàn, cung cấp nơi ăn chốn ở, hắn cảm thấy không có người nào có thể tốt hơn so vớ hắn nữa rồi..

Kết quả nha đầu kia lại làm sao vậy, thế mà còn dám trừng mắt nhìn hắn! Nàng ta cho rằng Phó Gia Bảo hắn rất dễ khi dễ sao?
Họa Thúy không biết bản thân nàng hai mắt lã chã chực khóc nhìn Phó Gia Bảo, lại bị hắn hiểu thành dám to gan lớn mật trừng hắn, nàng nghĩ có lẽ đại thiếu gia còn đang tức giận vì nàng đã vứt bỏ đôi giầy rơm kia, vì thế vội vội vàng vàng đem gói đồ vẫn ôm trong lòng ngực đưa qua, nói: "Đại thiếu gia, đây là do tự tay nô tỳ làm."
"Đây là cái gì?" Phó Gia Bảo liếc liếc mắt một cái, chỉ thấy nha đầu kia mở lớp vải bố bao bên ngoài đi, để lộ ra một đôi giầy rơm.


Phó Gia Bảo sửng sốt, lập tức cầm lấy, kích động nói: "Đây là giày của ta..." Đang nói bỗng hắn nhận ra đây không phải là đôi giày mà hắn đã bị mất kia, niềm vui sướng trong lòng còn chưa kịp trào ra đã giống như bị người ta tạt một chậu nước lạnh dập tắt, mi tâm nhíu lại, khuôn mặt vốn coi như đang bình tĩnh lập tức biến đổi dần trở nên u ám.

Hai hàng chân mày của hắn nhíu thật chặt, nắm lấy đôi giầy rơm kia hỏi nàng ta, "Đây là ý gì?"
Họa Thúy thành thành thật thật đáp: "Lần trước nô tỳ không cẩn thận đánh mất giày của thiếu gia, trong lòng vẫn luôn áy náy, cho nên đã tự làm đôi giầy rơm này, muốn bồi thường..."
"Bồi thường cái rắm!" Phó Gia Bảo giận dữ vứt đôi giày kia xuống đất, "Bổn thiếu gia còn thiếu một đôi giầy rơm sao?"
Đây là lần đầu tiên Họa Thúy nhìn thấy Phó Gia Bảo tức giận đến như vậy, so với lần trước lúc hắn biết giầy bị mất còn tức giận hơn nhiều, nàng ta bị dọa đến nỗi gương mặt tái nhợt.

Chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

Phó Gia Bảo bực dọc đi tới đi lui, vừa quay đầu lại đã thấy nha đầu kia đang quỳ trước mặt hắn, hắn không kiên nhẫn dọa: "Ngươi quỳ làm chi? Đứng lên! Nhân lúc tâm tình ta vẫn còn tốt, mau cầm tiền cút nhanh, nếu lại tiếp tục lỳ lợm không chịu đi ta sẽ cho người ném ngươi ra ngoài, đến lúc đó một xu ngươi cũng lấy không được!"
A Hạ lẳng lặng đứng bên cạnh, nghe thiếu gia nhà mình nói xong mấy lời này nhịn không được giương mắt nhìn hắn, đại thiếu gia ngài như thế này cũng có thể gọi là tâm tình còn tốt sao? Hắn lại nhìn sang Họa Thúy, thấy tiểu cô nương kia đã nước mắt ngắn nước mắt dài, khuôn mặt trăng bệch làm cho người ta phải đau lòng, thầm nghĩ: Họa Thúy ơi là Họa Thúy, mau cầm lấy tiền đi thôi, thiếu gia rõ ràng là không muốn nhìn thấy cô nữa rồi! Nếu thật sự bị đại thiếu gia gọi người ném ra, đến lúc đó mặt mũi đều phải mất hết!
Thế nhưng Họa Thúy lại không có thức thời như A Hạ nghĩ, nàng quỳ trên mặt đất nức nở khẩn cầu: "Thiếu gia, nô tỳ không đi, nô tỳ phải ở lại Phó gia."
Tâm tình của Phó Gia Bảo lúc này đã thật sự hỏng hết, hắn lấy một cây trâm trân châu trừ trong hộp gỗ trên bàn ra đặt trong tay không ngừng thưởng thức, thế này mới cảm thấy được trong lòng có thể bình tĩnh một chút, lại nghe thấy Họa Thúy nói như vậy, hắn liếc mắt xem thường, "Phó gia không thiếu nha hoàn, ngươi ở lại chỗ này có thể làm được cái gì?"
Họa Thúy nhìn A Hạ đang đứng cách đó không xa, xoa xoa nước mắt trên gương mặt, nhỏ giọng nói với Phó Gia Bảo: "Thiếu gia, nô tỳ phải ở lại Phó gia giúp ngài."
Phó Gia Bảo đang thưởng thức cây trâm nghe vậy thì ngừng lại một chút, nghiêng đầu kỳ quái nhìn về phía nha hoàn đàn quỳ trên mặt đất kia, vẻ mặt giống như vừa nghe được cái gì đó cực kỳ khó tin, "Ngươi nói cái gì? Ngươi phải giúp ta?"
Họa Thúy nhìn thấy thiếu gia quay đầu nhìn nàng, vội vàng gật đầu thật mạnh, đáp: "Thiếu gia, ngài không phải muốn hòa ly với Thiếu nãi nãi sao? Nô tỳ đến giúp ngài! Ngài có thể lợi dụng nô tỳ!"
Phó Gia Bảo bị những lời này làm cho chấn động, Ngay sau đó lại nghe thấy nàng ta tiếp tục nói: "Đại thiếu gia, một người thiện lương tốn lành như ngài, lại bị Thiếu nãi nãi đối xử như vậy, nô tỳ...!lòng nô tỳ thật sự rất đau ngài."

Phó Gia Bảo sửng sốt trong chốc lát mới kịp phản ứng lại ả nha đầu lớn mật này đang nói gì đó, hắn lập tức nổi trận lôi đình, chỉ vào nàng ta mắng, "Ngươi thì tính là thứ gì, người đã có nương tử như ta lại còn cần đến ngươi đau lòng sao?"
Một khi Phó Gia Bảo đã nóng nảy lên thì ngay cả cha của mình đều mắng, thì hắn còn có thể bận tâm một tiểu nha đầu ư? Nhìn thấy nàng ta hai mắt hồng hồng quỳ bệt trên đất, hắn cảm thấy cực kỳ chướng mắt, thậm chí còn có chút hối hận, hối hận lúc trước mắc gì mình lại xả thân đi cứu một người như vậy.

Hắn lạnh lùng nói: "Ta biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì? Ngươi là thấy ta cứu ngươi, còn cho ngươi ở lại Phó gia, liền nghĩ ta coi trọng ngươi, cảm thấy có thể dựa vào vài phần nhan sắc trở thành thiếp thất của ta, sau đó ở lại Phó gia hưởng ngày lành đúng không?"
Họa Thúy không nghĩ tới thiếu gia lại nghĩ nàng như vậy, nàng khóc lóc lắc đầu giải thích mình không có, nàng khóc cầu: "Thiếu gia, nô tỳ chỉ là muốn ở lại Phó gia báo ân, nô tỳ chỉ là muốn giúp giúp ngài, nô tỳ không nghĩ..."
Lời còn chưa dứt đã bị Phó Gia Bảo đánh gãy, hắn hừ lạnh, biểu tình khinh miệt ghét bỏ nhìn nàng, "Ngươi nói ngươi không có, vậy những lời đồn đãi nhảm nhí lan truyền ra bên ngoài kia là thế nào.

Bên ngoài mọi người đều nói ngươi đã là người của ta, còn có người mắng ta không có lương tâm ăn rồi còn chối bỏ không nhận.

Những lời này không phải ngươi truyền ra sao Ngươi chính là muốn dựa vào mấy lời đồn đãi bên ngoài này buộc ta nạp ngươi làm thiếp!" Hắn chỉ thẳng vào Họa Thúy mắng: "Ngươi đây gọi là báo ân sao? Ngươi đây là báo thù! Ngươi nói xem, có phải tiếp đó còn muốn sử dụng thủ đoạn hại cả nương tử của ta? Sau đó ngày càng tiến thêm một bước trở thành Thiếu phu nhân của Phó gia?"
Nước mắt Họa Thúy tuôn trào như mưa, nàng khóc đến nỗi không thể nói thành lời, nàng không rõ vì sao đại thiếu gia từ trước đến nay luôn tốt lành, thân thiện hòa khí lại dùng những lời ác độc như vậy áp lên đầu nàng, chỉ có thể liên tiếp nói mình không có, không có truyền bá lời đồn đãi cũng tuyệt đối không dám ám hại Thiếu nãi nãi.

Nhưng mà một khi trong lòng Phó Gia Bảo đã nhận định đây là một nữ tử tâm địa ác độc, thì bất kể nàng có khóc lóc như thế nào, có giải thích ra sao thì ở trong mắt hắn đều là đang cố gắng tranh thủ đồng tình, hắn khoát tay, không kiên nhẫn nói: "Đủ rồi, mới vừa rồi còn ở trước mặt ta bôi nhọ, gièm pha nương tử ta, bây giờ còn dám nói mình không có nghĩ như vậy.

Lời của ngươi trước sau đều mâu thuẫn, bất nhất khiến ta cảm thấy ghê tởm."
Họa Thúy nghe hắn vậy, tiếng khóc lập tức bị tắc nghẹn, rõ ràng nàng đã tận mắt nhìn thấy Thiếu nãi nãi ép buộc thiếu gia đang thương tích đầy mình ngủ trên mặt đất, lại tận mắt thấy Thiếu nãi nãi dùng gậy gộc đánh thiếu gia, cũng chính tai nghe được bạn tốt của thiếu gia nói thiếu gia muốn hòa ly với Thiếu nãi nãi, vì sao bây giờ lại biến thành nàng bôi nhọ?
Phó Gia Bảo nhìn thấy nha đầu kia ngồi bệt trên đất trừng mắt nhìn hắn, cũng thật phiền, nương tử của hắn sẽ không dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, vì thế chỉ vào A Hạ nói: "Nếu bản thân cô ta không chịu đi, ngươi mau đem nàng ném ra ngoài, về sau không bao giờ...!cho phép bước vào cổng Phó gia nửa bước!"

Hắn vừa dứt lời, nước mắt của Họa Thúy lại ào ào chảy xuống, nàng đã bị sơn tặc cưỡng đoạt, thanh danh sớm bị phá hủy, nếu như mất đi sự che chở của Phó gia, tương lai nàng nên làm sao bây giờ? Lúc này nàng rốt cuộc không nhớ thương nổi chuyện giúp thiếu gia hòa ly, chỉ lo lắng sợ hãi vận mệnh tương lai của bản thân, vì thế lập tức quỳ rạp trên mặt đất liên tục dập đầu, khẩn cầu thiếu gia không cần đuổi nàng ra ngoài.

Phó Gia Bảo lại chỉ cảm thấy đây lại là thủ đoạn khác của nàng ta, Phó Gia Bảo hắn là ai? Người khác dập đầu mấy cái hắn sẽ thành thành thật thật nhịn nhục, ăn mệt à? Vì thế hắn trừng mắt nhìn A Hạ, mắng: "Lỗ tai ngươi bị điếc rồi sao? Không nghe ta gọi ngươi ném nàng ta ra ngoài sao!"
A Hạ mặt mày khổ sở bước qua, tay vừa định vươn đến kéo Họa Thúy dậy thì ngay đúng lúc này bên ngoài đại sảnh truyền đến âm thanh lạnh nhạt của Thiếu nãi nãi, "Chờ đã."
A Hạ sửng sốt, sau đó hai mắt mắt lộ ra vui sướng, giống như tìm được người chỗ dựa đáng tin cậy hắn lập tức hướng mắt về hướng cửa lớn, "Thiếu nãi nãi ngài đã đến rồi!"
Thật ra Lâm Thiện Vũ đã đứng ở bên ngoài nghe được một lát rồi, lúc này nghe thấy Phó Gia Bảo muốn đuổi Họa Thúy ra khỏi phủ, mới đành mở miệng ngăn cản.

Nhìn thấy Lâm Thiện Vũ bước vào, tức giận trên mặt Phó Gia Bảo mới dần dần tiêu tan bớt mấy phần, hắn nhẹ giọng nói: "Nàng về phòng trước đi! Ta xử trí tiểu nha đầu này đã."
Lâm Thiện Vũ lại lắc đầu, đi qua chỗ hắn.

Gặp nàng không nghe lời mình nói, Phó Gia Bảo cũng không để ý, hắn nghiêng người cầm lấy hộp trang sức trên bàn, chuẩn bị cho nương tử nhìn xem chỗ trang sức hôm nay hắn đã tự tay chọn mua cho nàng, tay còn đang ôm hộp chân bước lên hai bước định nghênh đón nàng, lại thấy nương tử nghiêng người bước qua bên người hắn, sau đó cúi người nâng Họa Thúy vẫn còn đang quỳ trên mặt đất dậy.

Phó Gia Bảo nhướng mày, nói: "Nương tử nàng đỡ ả ta làm chi? Nàng cũng đừng bị bộ dạng điềm đạm đáng yêu này của ả ta lừa gạt."
Họa Thúy khóc lóc không ngừng, nghẹn thở không nổi, bởi vì khóc quá dữ dội, hai mắt đều đã sưng đỏ lên rồi.

Lâm Thiện Vũ không nhìn Phó Gia Bảo, mà lại nâng tay giúp Họa Thúy xoa xoa nước mắt, an ủi: "Đừng khóc, ngươi yên tâm, sẽ không đuổi ngươi đi đâu."
Cả Họa Thúy và Phó Gia Bảo đều đồng loạt ngẩng phắt đầu lên, không dám tin nhìn về phía nàng.

Phó Gia Bảo thầm nghĩ: Xong rồi xong rồi, nhất định là nương tử đã bị điệu bộ khóc lóc, giả vờ đáng thương của ả nha đầu này lừa gạt mất rồi!
Còn Họa Thúy lại băn khoăn ngập cõi lòng: Nàng vẫn luôn nghĩ Thiếu nãi nãi là loại người cao ngạo nhẫn tâm, thế nhưng vì cái gì, ngay cả thiếu gia đều đã muốn đuổi nàng đi rồi, Thiếu nãi nãi lại hứa hẹn sẽ giữ nàng lại?

Nàng vừa ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ của mình vừa lúc đối diện với ánh mắt Thiếu nãi nãi đang nhìn về phía mình, lập tức kinh ngạc ngây ngẩn không thôi, Thiếu nãi nãi nhìn nàng thực ôn hòa, Họa Thúy chưa từng nghĩ tới, người mà nàng nghĩ là cao ngạo, xấu tính, không coi thiếu gia là trượng phu này, thật ra lại là một nữ tử ôn nhu dịu dàng đến như vậy.

...!
Lâm Thiện Vũ sai A Hồng đưa Họa Thúy lui xuống an ủi, trấn an, sau đó liền phát hiện Phó Gia Bảo đang dùng loại ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn nàng.

Lâm Thiện Vũ: "???"
Hai người trở lại nội phòng, vừa đóng cửa lại, Phó Gia Bảo đã lập tức nói: "Nương tử, vừa rồi nàng đã bị nha đầu kia giả vờ đáng thương lừa gạt mất rồi, nàng đừng thấy ả ta khóc lóc như thể rất oan ức, đáng thương như thế, thật ra tâm cơ không biết sâu đến mức nào đâu, ả ta không ngay thẳng giống nàng, hiện tại nàng đồng tình thương cảm ả, ả cũng sẽ không cảm kích, nói không chừng ở trong lòng còn đang cười nhạo nàng thật dễ mắc lừa đó!"
Lâm Thiện Vũ nhìn Phó Gia Bảo không ngừng lải nhải ở trước mặt nàng, liền cảm thấy biểu cảm của hắn lúc này có điểm giống với mấy dân cư mạng nàng từng thấy qua mỗi khi chửi bới khinh bỉ đáng con gái thảo mai, giả tạo, hai mặt, trong ngoài không đồng nhất trên mạng xã hội vậy, nàng hỏi: "Sao chàng có thể khẳng định là Họa Thúy đang giở thủ đoạn? Có lẽ, nàng thật sự có chút hiểu lầm đối với ta, nàng là thật sự muốn báo ân thì sao?"
Phó Gia Bảo vừa thấy nương tử nói như vậy, càng khẳng định nàng đã bị diễn xuất của nha đầu kia lừa gạt, hắn vội vàng đem những lời đồn đãi ở bên ngoài thuật lại cho nàng biết, còn nói thêm vừa nãy Họa Thúy còn không quên bôi nhọ nói xấu nàng, cuối cùng đúc kết lại: "Ả ta chính là một nữ nhân xấu xa! Nương tử, lần này nàng phải nghe ta, không cần thương hại ả!"
Lâm Thiện Vũ thở dài, nàng vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt đang cau có vì tức giận của Phó Gia Bảo, nói: "Chàng lại không có tận mắt nhìn thấy nàng ta đi lan truyền lời đồn, sao chàng có thể khẳng định không có hiểu lầm? Sao có thể khẳng định lời nàng ta nói muốn báo ân không phải là thật sự? Nếu thật sự là do chàng hiểu lầm nàng ta, vì thế đuổi nàng ra khỏi phủ, nàng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, không thân không thích không có chỗ dựa, thanh danh lại bị hủy, ở bên ngoài phải sống tiếp như thế nào? Chàng có từng nghĩ tới hay không?" Dứt lời, nàng lại nhìn đến vẻ mặt đầy kinh ngạc của Phó Gia Bảo, vì vậy thầm nghĩ: Xem ra Phó Gia Bảo đã hiểu được ít nhiều, trải qua chuyện lần này, hắn làm việc hẳn là sẽ không dễ dàng xúc động, làm theo cảm tính như vậy, hy vọng về sau hắn có thể cẩn thận điều tra qua một lượt rồi mới không vội đưa ra kết luận, cũng có thể đặt mình vào hoàn cảnh địa vị của người khác mà suy nghĩ!
Lâm Thiện Vũ vừa mới cảm thấy vui mừng, bỗng nhiên lại bị Phó Gia Bảo ôm chặt lấy.

Lâm Thiện Vũ: "???"
Đối với vẻ mặt mờ mịt không hiểu của nàng, Phó Gia Bảo cảm động đến rơi nước mắt, "Nương tử, đến bây giờ mà nàng vẫn còn suy nghĩ, lo lắng thay cho nha đầu ác độc kia nữa, tấm lòng của nàng thật sự quá khoan dung độ lượng, có thể lấy được nàng là phúc phận ba đời của Phó Gia Bảo ta!"
Lâm Thiện Vũ: "..."
Nàng hít một hơi thật sâu, dùng một tay đẩy vòng tay đàn ôm lấy mình của Phó Gia Bảo ra, nghiêm túc nói: "Mới vừa rồi chàng đối đãi với Họa Thúy không lưu chút đường sống cho nàng, mặc kệ nàng nói cái gì chàng đều cảm thấy nàng ta không có ý tốt, cũng giống như cách chàng đối đãi với Tân phu nhân và Phó Chu vậy, thành kiến trong lòng chàng đối với bọn họ hình như cũng không chỉ đơn giản như ngày đó chàng đã nói với ta.

Có phải còn có nguyên nhân gì khác hay không?"
Thấy Phó Gia Bảo muốn lui về sau, Lâm Thiện Vũ nhanh tay nắm lấy hắn, ánh mắt ôn hòa nhìn chăm chú vào hắn, "Chúng ta là phu thê, ta hy vọng chàng có thể nói cho ta biết.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.