Tác giả: Mão Liên
Biên tập: Wanhoo
Đã nhiều ngày tâm trạng Yên Quy không tốt, nặng nề tâm sự. Không nhận ra được từ biểu cảm của hắn, nhờ có tốc độ đi lại nhanh hơn mới giúp người khác nhận ra đôi phần.
Là "người già" hầu hạ bên hắn, Thạch Hỷ đoán được đôi điều. Có lẽ do chuyện hòa thân ồn ào dạo này khiến điện hạ nhớ đến mẫu phi người.
Thạch Hỷ không ngờ chuyện đó lại hại gián tiếp đến Dung cô nương.
Ấu Ninh vẫn chưa mở mắt, khả năng chịu đau của cô bé kém người bình thường ba phần. Khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt cũng không chịu làm theo lời dặn. Bụi bẩn được nước mắt đẩy ra khá nhiều, nhưng vẫn có một số hạt bụi mắc ở bên trong, khiến viền mắt cô bé ửng đỏ.
Dỗ dịu dàng không thuyết phục được tiểu cô nương vô cùng quật cường này. Hạnh Nhi lo đến giậm chân, không biết làm sao mới phải.
Yên Quy giận tái mặt, giữ cằm Ấu Ninh, lạnh lùng bảo: "Mở ra."
Hắn chưa từng thể hiện mặt đáng sợ này trước tiểu cô nương. Ấu Ninh sợ đến rụt người trong vô thức. Cằm bị bóp đau, khiến nước mắt cô bé càng chảy nhiều hơn.
Thế nhưng Yên Quy không phải Hạnh Nhi, hắn sẽ không dỗ ngọt. Ấu Ninh run mí mắt, đành phải mở mắt ra. Con ngươi hằn tơ máu đỏ, vừa tủi hờn vừa nhìn hắn tội nghiệp.
Yên Quy không cả động chân mày, vươn tay, "Khăn tay."
Hạnh Nhi đang ngẩn người mới có phản ứng, "... À, vâng."
Cô bé được bế vào trong đình bên đường. Thấm ướt khăn tay, Yên Quy nâng mặt Ấu Ninh lên, nghiêm túc lau cẩn thận cho cô bé, thỉnh thoảng còn thổi nhẹ.
Chắc do chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Yên Quy, sau cơn đau ban đầu, Ấu Ninh đã bị một mặt khác của Yên Quy dẫn dắt sự chú ý.
Đôi mắt Yên Quy luôn luôn đen láy, sâu không thấy đáy. Lông mi cong tự nhiên, sắc bén mà cũng hào hùng, tóc tai chải chuốt gọn gàng búi trong mũ miện. Hắn vẫn là người không gấp gáp, vẫn chín chắn, đẹp từ trong tâm hồn.
Trên má vẫn còn vương giọt nước mắt, nhưng tiểu cô nương lại ngắm người ta đến ngây ngẩn. Thậm chí còn quên đau trong giây lát, cô bé còn to gan giơ tay chạm vào mi mắt kia.
Cảm xúc chợt đến nơi bàn tay nhỏ bé khiến cô bé cười tươi trong vô thức, tâm hồn đã bị cảm xúc mới lạ hút đi.
Cái sự vừa khóc vừa cười này khiến Hạnh Nhi chịu thua, cùng với đó cũng yên tâm hơn. Trong tình huống khẩn cấp vừa rồi nàng đã mạo phạm Thập tam hoàng tử, may mà có vẻ như vị điện hạ này không để bụng lắm.
Chung quy là, hôm nay cô nương bị Thập tam điện hạ dắt mũi dễ quá rồi....
Hạnh Nhi nhớ mỗi lần tiểu chủ tử bị thương nhẹ cái là khóc đến mức khiến cả Dung phủ gà bay chó sủa, đó là ác mộng của cả nhà... Bởi thế nên nàng luôn cẩn thận chú ý phục vụ người, chuyện hôm nay là chuyện ngoài ý muốn thật.
"Nghịch vui không?" Yên Quy đột ngột lên tiếng, quăng khăn tay cho Hạnh Nhi rồi lại nắm tay tiểu cô nương dắt đi tiếp.
Tiếng nói vang lên đột ngột, làm Ấu Ninh run người lần hai. Giờ cô bé bắt đầu có hơi sợ Yên Quy rồi. Cô bé ngước mắt nhìn qua người ta, mông lung không xác định được Yên Quy đang vui hay giận. Búi tóc đung đưa theo bước chân, dè dặt đáp: "Không nghịch vui nhỉ...?"
Thạch Hỷ giật mình. Dáng vẻ này của Dung cô nương giống với dáng vẻ của đám hoàng tử công chúa sợ điện hạ đến phát khóc quá... Chẳng lẽ từ nay về sau cũng sẽ muốn tránh điện hạ à.
Sắc mặt Yên Quy không đổi, "Được tiếp tục."
Không đợi tiểu cô nương đáp, hắn lại nói: "Lần sau không được khóc nữa."
"Ta không thích khóc cạnh người ngoài."
Tiểu cô nương ngẩn ngơ, sau khi hiểu ý thì xuống tâm trạng. Cô bé ủ rũ như con chim non bị hoảng sợ, nói giọng nhỏ nhẹ, "Ấu Ấu hiểu rồi..."
Tâm trạng rối bời, cánh tay mất sức muốn rời khỏi tay Yên Quy, nhưng lại bị một bàn tay nắm lại. Yên Quy gật đầu rồi không nói gì nữa. Hắn chỉ lấy từ trong ngực ra một túi kẹo hoa quế, chuyển xuống trước mặt tiểu cô nương.
Ban đầu Ấu Ninh còn ngỡ ngàng, sau đó bàn tay được nắm giật giật. Cô bé ngẩng đẩu lên nhìn, được đáp lại bằng ánh mắt khẳng định, đôi mắt lại rạng rỡ lấp lánh, cô bé lên tinh thần thêm lần nữa.
Tuy Yên Quy không nói nhưng như có thần giao cách cảm với cô bé. Giao tiếp câm lặng khiến Hạnh Nhi và Thạch Hỷ trố mắt.
Thập tam điện hạ... Thập tam điện hạ vừa đánh vừa xoa thế này, thẳng thắn thế này, khiến người khác tâm phục khẩu phục thật.
Sau cùng, vẫn tiện đường qua Thái y viện một chuyến.
Chỉ có hai vị Thái y ở viện. Trong thấy Yên Quy thì sửng sốt, rất hiếm hoàng tử tự đến Thái y viện.
Đương nhiên sự cố bất ngờ của Ấu Ninh không thành vấn đề với họ. Thái y lau sạch sẽ rồi chấm nước thuốc vào khóe mắt và các vết xước máu ở tay chân. Thái y trẻ tuổi thấy tiểu cô nương thường xuyên xuýt xoa con mắt đỏ au đau, thì đành cười bảo: "Nửa ngày còn lại Dung cô nương không được khóc nữa nhé, cũng chớp mắt ít thôi. Không thì thuốc bị chảy đi hết đấy."
Ấu Ninh được trấn an đủ điều nên cực ngoan, vâng mấy tiếng xong lại gật đầu lia lịa. Dáng vẻ dễ thương này khiến Thái y rất muốn xoa cái đầu nhỏ vài cái. Thế mà khi hạ bàn tay xuống, hắn bỗng rợn người.
Tay Thái y run run, hắn rút tay về sờ mũi thật tự nhiên, ho khan mấy tiếng, "Mấy ngày gần đây trời khá lạnh, điện hạ có muốn mang đơn thuốc của thần về không? Nấu ít thuốc bồi bổ sức khỏe, cũng chống lạnh rất tốt."
"Muốn." Người lên tiếng là Ấu Ninh đang cố không chớp mắt, "Tay Thập tam ca ca lạnh lắm, mẹ bảo phải bồi bổ nhiều vào."
Thái y nghe thế thì tiện thể bắt mạch cho Yên Quy. Vừa chạm vào hắn đã nhăn mày, ánh mắt tỏ vẻ không đồng tình, "Điện hạ nên chú ý đến cơ thể, nghỉ ngơi nhiều hơn."
Hắn cũng có nghe những lời đồn trong cung rồi. Dạo gần đây, cái tên Thập tam hoàng tử ngày càng xuất hiện dày đặc trong cung. Giờ kiểm tra thấy mạch đập Yên Quy có hơi hỗn loạn, đảo đôi tròng đen nghĩ ngợi, hắn tự hiểu là do Yên Quy hy sinh thời gian nghỉ ngơi để khổ cực.
"Ừ." Yên Quy không muốn nói nhiều.
Chân mày Thái y cau chặt lại, nhìn hắn một cái rồi lại nhìn tiểu cô nương đang trông chờ mình. Sau cùng hắn đứng dậy, tự ngẫm một chút rồi hạ bút kê đơn thuốc.
"Đây là đơn thuốc trợ ngủ, đun hai bát nước cạn một bát, uống trước một canh giờ trước khi đi ngủ." Thái y nói thấm thía, có ý tứ khác, "Dù có chuyện gì, có cơ thể khỏe mạnh mới bước tiếp được."
Ấu Ninh nghe nửa hiểu nửa không cũng gật đầu lia lịa, "Thái y thúc thúc nói phải."
Thái y: ... Rõ ràng là ca ca.
Bởi vì sự cố bất ngờ này, buổi chiều Ấu Ninh không đến Thái học đường, cùng không hồi phủ, mà được Yên Quy dẫn về viện hoàng tử nghỉ ngơi.
Viện hoàng tử được thiết kế theo một quy chuẩn thống nhất, không phân chia lớn nhỏ. Nhưng chỉ với khoảng sân nhỏ cũng nhận thấy chỉ có chỗ của Yên Quy là đơn sơ lạ thường. Bên ngoài các cung khác trồng hàng loạt nào là ngân hạnh, nào là phong lá đỏ.
Bày biện chỉn chu nhất chỉ có thư phòng, có thể gọi là biển sách mênh mông sắp xếp chỉnh tề. Cầm bừa một quyển lên xem cũng thấy ghi chú rất nhiều bút tích, khó mà ngờ được Yên Quy còn nhỏ thế đã đọc nhiều sách đến vậy.
Phòng kề không xếp đồ, vậy nên Yên Quy đặt Ấu Ninh lên giường ở thư phòng. Hắn rút một quyển sách đã ngả màu ra, hình như chiều nay hắn không định đến Thái học đường học.
Hạnh Nhi thay cho Ấu Ninh bộ xiêm y thoải mái, rồi lại đặt cô bé nằm ngoan trên giường, đắp chăn kín mít chỉ hở nửa cái đầu nhỏ.
Nửa cái đầu nhỏ liếc trái phải hai vòng, rồi hỏi Yên Quy, "Thập tam ca ca không ngủ ạ?"
"Muội ngủ đi." Yên Quy không ngoảnh mặt lại.
Tiểu cô nương không đồng tình, kiên quyết: "Thái y bảo, Thập tam ca ca phải ngủ nhiều."
Yên Quy không trả lời. Ấu Ninh nghĩ một lúc, rồi chui ra khỏi chăn ấm, nắm tay hắn dụ dỗ: "Thập tam ca ca, Ấu Ấu không ngủ một mình được."
Ý là cần người ngủ cùng.
Tiếc thay, trình độ này với Yên Quy chỉ là gió thoảng mây bay. Hắn vẫn rất bình tĩnh, ngồi yên không động đậy như sư thầy trong chùa.
Ấu Ninh dụ mãi mà không khiến người ta hoạt động một chút, cô bé mệt vã cả mồ hồi, không biết nên làm thế nào.
Đang muốn động đậy thì Yên Quy cũng thuận tay kéo lại, bế cô bé lên đùi, chẳng nói chẳng rằng tiếp tục chuyên tâm đọc sách.
Tiểu cô nương im ngay, luống cuống tay chân với tình huống hiện tại. Ngồi buồn trong lòng Yên Quy suốt vẫn không được đáp lại.
Lúc lâu sau, tiểu cô nương cứng nhắc mới dịch nhẹ người, thế mà bị vỗ vỗ ngay, nên lại đành ngồi ngoan ngoãn. Chỉ có đôi mắt đen lúng liếng nhìn ngang ngó dọc.
Khóe miệng Hạnh Nhi co giật một cái. Tại sao nàng lại có cảm giác Thập tam hoàng tử là khắc tinh của cô nương nhà nàng nhỉ. Phải biết rằng ở trong phủ, lúc công tử cũng ôm cô nương đọc sách như thế, cô nương chưa từng cam chịu thế này.
Trước khung cảnh này, ban đầu hệ thống vẫn im lặng, nhưng sau đó, nó không chờ được nữa.
Nócảm thấy... Đây là thời điểm nên tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên với ký chủ rồi.