Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 33: Chân tướng và nửa ác ma



Ánh đèn dầu vàng lợt lập loè, tại đại sảnh không xa, mùi rượu thơm và tiếng ngáy của mấy tên say theo trong gió truyền tới, loại không khí này thật khiến người ta mê đắm, tựa như gợi nhớ nơi nào đó trong hồi ức.

“Keng!”

Một đồng tiền vàng ma thuật bay lên, hoá làm kết giới cách tuyệt giữa trong với ngoài, ngăn chặn tất cả những sự dò xét ngoài ý muốn.

Có chút việc quả thực cần làm sáng tỏ, như vậy, nói từ đâu mới tốt nhất?

Vẫn nhai lại món cũ đi, bắt đầu kể từ cuộc thánh chiến vĩnh hằng của hai phe trật tự và hỗn độn, cuộc chiến đem tất cả chủng tộc và sinh mạng kéo vào vòng xoáy.

Như trước đây từng nói, cuộc chiến này không có kết thúc, vì sao lại không có kết thúc? Theo lý thuyết, một cuộc chiến tranh nếu hai bên tổn thất đến trình độ nhất định, tất nhiên sẽ đình chỉ nha.

Nếu vậy, phải nói đến đầu nguồn.

Sống và chết không ngừng luân hồi.

Mỗi một sinh mạng khi tử vong, nếu đó là tín đồ của chư thần trật tự, linh hồn ấy sẽ theo trụ thiên đường bay thẳng lên trên, đến nơi thần vực của chúng thần ở Heaven, trở thành một cầu nguyện giả cung cấp tín ngưỡng cho thần, cũng có thể trở thành quân đội của thần – các thần sứ, thần bộc, trong đó, cao cấp nhất phải kể đến các cấp bậc chiến thiên sứ.

Trên cơ bản, ngươi tín ngưỡng vị thần nào, sau khi chết sẽ trở thành một thành viên trong thần vực của hắn. Ở đó, cấp thấp nhất chính là các cầu nguyện giả, việc họ phải làm là không ngừng cầu khấn, ca tụng, cung cấp cho thần minh nguồn tín ngưỡng, còn nếu một cầu nguyện giả đã không thể tiếp tục cung cấp tín ngưỡng, vậy thì hắn sẽ bị ném bỏ vào luân hồi lần nữa.

Phe hỗn độn thực tế cũng không khác phe trật tự nhiều lắm, chẳng qua bọn họ không bọc lớp đường mật: ‘dẫn những linh hồn thánh khiết vào cực lạc Heaven’ thôi, phương pháp của Abyss đơn giản và thô bạo hơn nhiều.

Dòng Minh hà vô tận chảy qua vô số vị diện, theo cách nói của phe trật tự, ‘những linh hồn của ác nhân sẽ phải vùi vào Minh hà nhận lấy sự tra tấn vĩnh viễn’; nhưng trên thực tế, bản thân linh hồn đều mang tính hỗn độn, nếu không tín ngưỡng chư thần thì sau khi chết hầu hết đều tiến vào Minh hà, chẳng qua, những linh hồn thiên tính hỗn độn thường tự tư và xằng bậy, nói là ác nhân cũng không hẳn là sai.

Kẻ chết đi thuộc phe hỗn độn thuận theo dòng chảy của Minh hà mà đi, nếu bị quy tắc của thế giới nào đó hấp dẫn, sẽ tự bơi vào bờ, giành được cuộc sống mới.

Ví dụ nếu một linh hồn bò vào bờ tại một trong các chủ chiến trường của thánh chiến là Vạn Uyên Bình Nguyên, thế thì linh hồn tân sinh đó sẽ có phương hướng tiến hoá thành chủng ác ma cuồng chiến Hezrou (1), nếu bò lên tại Nộ Diễm Tiêu Nguyên, vậy thì hắn rất có khả năng sẽ tiến hoá thành ác ma thuộc tính lửa, cuối cùng thậm chí có thể tiến hoá thành chủng ác ma Balor hùng mạnh (2).

Đương nhiên, mấy thế giới và vị diện đó đều có ‘khẩu vị’ của mình. Không ít ma quỷ giảo hoạt tà ác lại tuân thủ ước định có tiền thế là những thương nhân ác đức hay lũ đạo tặc ranh mãnh, còn các ác ma hỗn loạn khát máu lại thường được chuyển hoá từ những tội phạm giết người cướp của linh tinh.

Trước khi bò lên bờ, Minh hà đã hoàn thành quá trình luân hồi giữa sống và chết, những ác ma bò lên bờ là một sinh mạng mới hoàn toàn, hắn phải tuân thủ quy tắc nhược nhục cường thực, phải cắn nuốt các sinh mạng khác mà sống, đó là con đường duy nhất để tiếp tục sống sót.

Những ác ma hay ma quỷ mới từ Minh hà bò lên không có những kí ức lúc mình còn là phàm nhân, đầu óc chúng hoàn toàn trống rỗng, chỉ có dục vọng nguyên thuỷ nhất lưu lại: cắn nuốt, tiến hoá, mỗi ác ma tiến hoá đến trình độ nhất định đều từng cắn nuốt vô số đồng loại.

Giảng giải trật tự và hoà bình với ác ma, muốn sống chung tốt đẹp với bọn chúng không khác gì bàn chuyện giúp người làm vui hay xây dựng xã hội an lành phồn vinh với trùm khủng bố. Làm thế chẳng khác nào phủ định giá trị tồn tại của bọn chúng trên căn bản.

Cho dù các ác ma lúc tiến hoá thành quý tộc ác ma và nắm giữ tên thật có thể nhớ lại kí ức đời trước, thế nhưng thế giới quan mới đã hình thành, tính cách cũng đã cố định, nhớ lại những kí ức kiếp trước chỉ như đọc mấy cuốn tiểu thuyết hay xem mấy đoạn phim có nhân vật chính là bản thân mình, việc này không có nhiều ảnh hưởng với các quý tộc ác ma cho lắm. Thậm chí, những kinh nghiệm và tri thức mới sẽ khiến bọn chúng càng thêm giảo hoạt và khó đối phó.

Ác ma Balor mạnh đến mức có thể solo giết chết rồng thì vẫn chỉ là một ác ma bình thường, dù là một ác ma nam tước với thực lực và tước vị thấp nhất trong các quý tộc ác ma cũng có thể dễ dàng đè chết mấy cái. Nghe nói, tước vị của ác ma là do Abyss và ý thức của Cynthia ban tặng, ác ma vương tử, dù chỉ cao hơn ác ma công tước một chút, thế nhưng trên thực tế không khác gì con nuôi của nữ thần hỗn độn, giai vị ngang với chủ thần ở phe trật tự…

May mắn, mỗi ác ma có tước vị đều quá mạnh, không có cách nào phá vỡ quy tắc tiến vào đại lục Nahri, cho dù hàng lâm phân thân cũng thường bị các thần sứ và phân thân của chư thần vây công áp chế.

Đương nhiên, không phải tất cả những linh hồn thiên hướng hỗn độn đều trở thành ác ma hay ma quỷ, đại bộ phận linh hồn sẽ không có cơ hội bò lên bờ, trôi theo dòng Minh hà đến tận cuối cùng, vực hỗn độn, trở lại luân hồi.

Ở nơi này các linh hồn bị nghiền nát vụn, sau đó tuỳ cơ lắp ghép hoàn chỉnh rồi chuyển sinh trở về thành tân binh của hai bên trận doanh, một vòng luân hồi mới lại bắt đầu.

Cũng vì thế, cuộc chiến này một khi bắt đầu liền không đình chỉ, cũng không có kết thúc.

Đây là quy tắc của thế giới, là thường thức bình thường giống như trời sáng thì mặt trời mọc, trời tối thì mặt trời lặn vậy.

Thế nhưng, hơn trăm năm trước lại có người có ý đồ đánh vỡ vòng luân hồi, lật đổ quy tắc.

Hắn muốn mặt trời không bao giờ mọc được lên nữa, hắn muốn để tất cả kẻ sống chết đi không tiếp tục tiến vào trụ thiên đường hay Minh hà, hắn ý đồ gây dựng đế quốc của người chết, để thánh quang lụi tàn… Hắn chính là Vĩnh Dạ đại đế, cũng là ta thời còn mắc bệnh trung nhị(3) dở hơi.

Khục, nếu đã là hắc lịch sử vậy thì ít kể đến một chút. Nói chung, không quan tâm lí do là gì, Lisa đúng là đã chết dưới tay quân đoàn của ta, chết dưới tay một trong tứ thiên vương đắc lực của ta – cốt long nữ vương Gallei Sig, tương đương gián tiếp chết trên tay ta. Mà ta lúc ấy chính đang ở đỉnh của thế giới, không cách nào chấp nhận sự thực mình ngộ sát bạn bè, quyết định đi khiêu chiến thường thức thế giới, ý đồ xoay chuyển sinh tử.

Lúc đó trong mắt ta, nếu chỉ hồi sinh thành vong linh thì vẫn là người chết, nếu muốn sống lại, phải sống lại theo nghĩa đen.

Linh hồn rơi vào Minh hà quả thực dần mất đi kí ức, thế nhưng việc này cần thời gian, không quản nước Minh hà là loại kịch độc gì, muốn có hiệu quả, trước tiên phải uống vào đã.

Như vậy, trước khi nước Minh hà triệt để khởi hiệu, ta phải dùng pháp thuật dự ngôn tìm ra vị trí của Lisa, sau đó kéo nàng ra, trùng tổ nhục thân…

Đây không phải thủ pháp ta khai sáng mà là một câu chuyện cười sớm lưu truyền trong giới pháp sư, bởi vì dù trên lý luận là làm được, thế nhưng bản thân Minh hà có thể cắn nuốt tất cả các linh hồn chạm đến nó, nếu đến đụng vào cũng không thể đụng, kéo linh hồn từ trong đó ra bằng cách nào?

Các ác ma dù có thể thông qua bí pháp để lấy ra một ít nước Minh hà đến chế tạo dược phẩm, thế nhưng chúng căn bản không dám trực tiếp chạm đến Minh hà, bọn chúng không muốn phải lần nữa bắt đầu từ cấp thấp tiến hoá lần nữa… ‘Nguyện ngươi rơi vào Minh hà’ chính là lời nguyền rủa ác độc nhất giữa các ác ma với nhau.

Einstein đã nói rằng: tất cả chỉ là tương đối. Minh hà quả thực là nơi quy túc của tất cả các linh hồn trên đời này, có thể để bất cứ linh hồn nào chìm vào trong đó, thế nhưng một linh hồn không thuộc thế giới này thì sao, một linh hồn đến từ thế giới khác liệu có phải chịu quy tắc ràng buộc?

Năm đó khi ta với Lisa, cánh tay bằng xương của ta cũng chảy ra mồ hôi lạnh, vạn hạnh, suy đoán lý thuyết là chính xác. Chỉ là chút vận may này lại mở đầu cho chuỗi bất hạnh…

“Ngươi điên rồi hả?! Ngươi định khiêu chiến trật tự do tất cả chư thần xác nhận, khiêu chiến tôn nghiêm của cả tà thần lẫn chính thần!! Ngươi lúc đó đang tự tìm đường chết!”

Aainmetheus chấn kinh, tiếng nàng gầm gào sát bên tai, thế nhưng ngoại trừ gật đầu đắng chát ta không có cách nào phản bác.

“Đúng vậy, giờ nhớ lại chuyện cũ mới thấy lúc đó ta đã quá điên cuồng. Triệt để đánh vỡ ranh giới sống và chết, thật là điên rồ. Ha ha, có một rồi sẽ có hai, nếu linh hồn người chết không được chuyển đổi một cách thuận lợi, trật tự và hỗn độn lấy cái gì để tiếp tục đánh? Song phương nhất định sẽ không để ta làm càn.”

Tiểu Hồng nâng chén, uống một ngụm lớn:

“Ngươi gặp ai? Chân thần sao? Thực lực của ngươi lúc đó nếu gặp phân thân của thần linh chắc cũng có thể chạy đi.”

“Tử thần Aye!”

“Cạch!” Chén rượu chưa uống hết đã rơi từ trên tay xuống, mùi rượu trong phòng càng nồng hơn trước, Aainmetheus há miệng to đến mức nhét vừa quả táo, bên mép vẫn còn dính chút rượu chưa kịp liếm, dáng vẻ này của nàng quả thật cực kì hiếm thấy.

“Này, này, chú ý hình tượng, nếu dáng vẻ ngu si đờ đẫn này bị truyền ra, ngươi không lấy được chồng đâu!”

Ta có ý tốt nhắc nhở nàng, thế mà nàng lại níu lấy cổ áo ta kéo mạnh, cãi mũi chạm hốc mũi, đôi mắt nhìn hốc mắt…

“Ngươi, đừng, kể, chuyện, cười. Mấy triệu năm lịch sử của tộc rồng cũng chỉ ghi chép lại được ba lần vị kia ra tay, mà đối thủ toàn là chân thần! Ngươi cho rằng một bán thần như ngươi đủ trọng lượng để ngài tự thân xuất mã, phải biết, ở thời kì viễn cổ, vong linh đại đế cũng không thiếu, không phải mặt hàng hiếm lạ gì!”

Miệng nàng văng ra một đống từ ngữ nghi ngờ, đôi mắt của nàng cũng có một đống thần sắc nghi ngờ.

“Ta, không, kể, chuyện, cười! Người đến đúng là Aye, một trong những thần linh lâu đời nhất, kẻ từng theo gót nữ thần trật tự và nữ thần hỗn độn, vương giả đầu tiên của sơn nhân thị tộc ngày trước - cũng tức là ma quỷ hiện tại, vị tử thần đầu tiên, người trao trí tuệ cho các vong linh…”

“Vậy, vậy vì sao ngươi còn có thể sống sót chạy loạn? Ta không nghĩ rằng một bán thần có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ngài. Mấy chân thần đánh với ngài đều chết đến không thể chết lại, ngươi, vẻn vẹn một tên vong linh đại đế, làm cách nào để sống sót?”

Nhớ lại thân ảnh màu xám đại biểu tử vong kia, nhớ lại đoá hoa màu máu trên ngón tay trắng bệch kia, ta không khỏi rùng mình một cái, đến bây giờ, ta vẫn cảm thấy mình lúc đó không bị hình thần câu diệt quả là một kì tích.

“…Tử thần Aye, từ trước đến nay không cần ai tín ngưỡng vẫn luôn đại biểu cho tử vong. Nói cách khác, thần chức và khái niệm tồn tại của hắn chính là bảo vệ trật tự của cái chết, tức là chỉ cần không động đến Minh hà, không cản trở linh hồn hoàn thành luân hồi, hắn chắc chắn sẽ không ra tay. Ta năm đó động Minh hà, giẫm vạch đỏ, quả thật là tìm đường chết, tự tìm đường chết nha.”

Ta vô ý thức uống một ngụm rượu, sau đó bó tay đành chịu nhìn rượu chảy tong tỏng xuống phía dưới làm ướt cả tay áo. Lắc lắc đầu, nhớ lại tình cảnh hồi đó, trận chiến ấy có lẽ là thất bại thảm hại nhất trong cả cuộc đời ta:

“Hắn chỉ phái xuống một phân thân, cũng chỉ điểm một ngón tay đã có thể đem ta đè bẹp dươi đất, linh hồn huỷ hơn nửa, cảnh giới rút lui nghiêm trọng. Từ sau lần đó, ta bỏ đi hi vọng sử dụng thân thể của undead đi phong thần, vì nếu thật sự làm thế ta phải khiêu chiến tử thần Aye. Vô số năm trôi qua vị trí tử thần vẫn không thay đổi, đầy đủ chứng minh rằng việc ấy căn bản là không có khả năng làm được.”

“…Khó trách năm đó Adam và Margareth có thể đánh thắng ngươi, hắn đến giờ vẫn canh cánh trong lòng vì cho rằng bị ngươi nhường, hắn không nghĩ tới lúc đó ngươi đang bị thương nặng.”

“Ha ha, nếu đế quốc người chết đã không thể thành lập, ma vương nhất định bị đánh bại, vậy thì sao không đem vinh dự đánh bại ma vương cho bạn bè. Chẳng qua, do cảnh giới quá thấp nên bị Margareth nhìn ra sơ hở, tí nữa từ chết giả biến thành chết thật, đây có lẽ là sự tình ngoài ý muốn duy nhất đi.”

“Ngươi vẫn chưa nói làm cách nào có thể chạy trốn khỏi tay tử thần Aye!”

“… Ngươi biết tại sao đế quốc vong linh thực sự không thể được kiến lập không? Aye nói cho ta biết, chư thần trật tự không thể nào cho phép kẻ chết hoàn toàn thay thế người sống. Cực hạn tiếp thu của bọn hắn, là một vương quốc của vong linh không vượt quá một phần hai đại lục….”

Tay phải tiểu Hồng đặt tại trên ót của ta, nàng lôi ta về phía trước, từng câu từng chữ chất vấn như thể tiếng sấm trên bầu trời:

“Ta, hỏi ngươi, làm cách nào trốn khỏi tay Aye? Đừng đánh trống lảng! Cũng đừng hòng nói nhảm qua loa!”

Ngọn lửa linh hồn trong hốc mắt ta lập loè lập loè, sau một lát, ta quyết định nói thật:

“Việc này không thể nói, thật sự không thể nói, làm vậy vì muốn tốt cho ngươi…”

Long nữ quay đầu sang một bên, trề môi, trên khuôn mặt tràn ngập khinh bỉ.

“Hừ, ngươi không nói ta cũng đã đoán được. Ngươi thoát nhờ tài nói nhảm nhất tuyệt của ngươi chứ gì!? Việc ngươi nói chắc là về một thần hệ mới gì đó, Aye vốn là kẻ mưu phản nổi danh, hắn hẳn rất bất mãn với thế giới hiện tại như ngươi, không khéo ngươi còn thảo luận xong cái hiệp nghị âm mưu gì đó, tỷ như lật đổ tất cả trật tự hiện…. Ưm…Ưm.”

Lời nói tiếp theo nàng đã không thể nói ra, bởi ta không khách khí cắm một chiếc xương sườn vào trong miệng nàng.

Bị tập kích bất ngờ, tiểu Hồng lúc đầu rất giận dữ, sau đó tựa hồ nghĩ ra điều gì đó, giận dữ biến thành kinh ngạc, cuối cùng hoá làm khủng hoảng và sợ hãi:

“Đừng, đừng, đừng… đừng nói ta đoán trúng nhé!? Nói với ta, ta không đoán trúng đúng không? Aye đại nhân tha mạng, tiểu nữ tuổi trẻ lỡ dại, tiểu nữ còn chưa lấy chồng, còn chưa sinh rồng con, chưa muốn bị giết rồng diệt khẩu!!!”

“Yên tâm đi, ngươi chưa biết gì hết, cái gì cũng không biết. Aye đâu rảnh tìm ngươi gây sự làm gì, ngươi chỉ ở chỗ này uống rượu tán nhảm với ta, cái gì cũng không đoán được, không nghĩ đến!”

Dưới lời khuyên bảo của ta, mãi lâu sau nàng mới tỉnh táo lại:

“Ân, nhớ kĩ. Ta không biết gì cả, ngươi cũng không nói gì cả. Long thần ở trên, ta không bao giờ đoán linh tinh nữa.”

“Không thể nói, thật sự không thể nói.”, ta gật gù, cũng đưa tay lên lau một tầng mồ hôi lạnh trong tưởng tượng. Cái đứa này sao đoán giỏi thế, quả nhiên là rồng, ít đánh răng, mồm siêu cấp ‘thối’.

“Đúng rồi, thế Eliza có chuyện gì xảy ra? Sao Aye có thể bỏ qua nàng?”

Dù đây rõ ràng là đánh trống lảng, thế nhưng ta rất vui vẻ phối hợp:

“…Bởi Aye đuổi giết, ta đem Eliza tuỳ cơ truyền tống đến phương xa, chờ ta khôi phục khả năng di động đã là ba ngày sau, Eliza vẫn một mình cầu sinh tại giữa phế khư, lúc đó nàng đã bị quy tắc vị diện ăn mòn thành nửa ác ma. Tiếp đến, ta đem nàng an trí tốt, rồi về sau mang nàng tới thành Sulfur, sau nữa thì ngươi biết rồi.”

“Nửa ác ma? Không phải chứ!? Nửa ác ma bình thường đều là kẻ có huyết thống của ác ma, sau đó thức tỉnh, thông qua nghi thức để huyết mạch ác ma trong người mình thức tỉnh để giành được lực lượng. Eliza thì là trường hợp trước khi hoàn thành chuyển hoá thành kẻ chết bị quy tắc thế giới ăn mòn thành nửa người nửa ác ma, nhìn bề ngoài có vẻ không khác với các hậu duệ ác ma cho lắm, thế nhưng bản chất thì sai biệt một trời một vực.”

Do dự một chút, dựa vào lý giải đối với quy tắc, tiểu Hồng quên luôn lời nói với Long thần vừa rồi, tiếp tục đoán:

“Cũng khó trách ngươi nói Eliza là Lisa mà cũng không phải là Lisa, Lisa nguyên bản đã chết rồi, nàng bây giờ là phần còn thừa lại của linh hồn Lisa bị chuyển hoá thành dạng tồn tại nửa người nửa ác ma, độc nhất vô nhị trên toàn đại lục Nahri nha!”

“Aye cũng nói với ta, bất kì sinh linh nào chỉ cần dính phải Minh hà thì cũng đã triệt để tử vong, sau khi lên bờ chỉ là một sinh linh mới được tạo thành từ nguyên liệu cũ. Mà dù vậy, đến hiện tại Abyss vẫn không ngừng triệu hoán nàng, ý đồ triệt để chuyển hoá nàng thành ác ma. Nàng lên bờ tại Nộ Diễm Tiêu Nguyên, thế nên sau khi chuyển hoá mang thuộc tính lửa rất mạnh, cũng vì vậy ta mới truyền thụ ma pháp hàn băng cho nàng để chống đỡ sự ăn mòn đến từ căn nguyên.”

“Ngươi thật là ngu, suýt bồi cả mình!”

“Ta suốt ngày than việc ngu xuẩn nhất cuộc đời là đem Eliza về còn gì, đâu phải ngươi chưa nghe thấy đâu!? Chẳng qua, ta cũng không hối hận.”

“Ngươi có bao giờ hối hận à? Đừng nói hối hận, quen lâu như vậy ta còn chưa thấy ngươi buồn rầu tự kỉ bao giờ!”

Nhớ lại những hồi ức chắp vá của những lần ‘làm người’ trước đây, cuối cùng ta nở nụ cười:

“Thật sự không có việc gì khiến ta hối hận, mỗi việc ta làm đều di ta thật lòng chọn, sau đó cũng nỗ lực liều mạng làm đến tận giây phút cuối cùng, dù lúc kết thúc ta thảm bại rút lui, thế nhưng ta có gì phải hối hận? Hối hận là sự phủ định của nhân sinh trong quá khứ, thất bại thì làm sao, coi như lấy kinh nghiệm, lần sau làm lại tốt hơn.”

“Hừ, đương nhiên không hối hận, làm thế chẳng phải ngươi có thêm một nữ bộc đặt hết tâm tư trên người ngươi còn gì, cáp, năm xưa cũng y hệt vậy, Adam thích Lisa, Lisa thì suốt ngày chạy theo đội trưởng Rola của nàng.”

“Đừng náo nữa được không, ngươi nói ta lại thấy phiền. Vốn ta nghĩ làm vậy hai người họ sẽ có khả năng có kết quả tốt, vậy mà Eliza và Lisa cơ hồ có cùng sở thích, hoàn toàn vô cảm với Adam.”

“Thế Adam biết không?”

“Ngươi nghĩ hắn không biết? Thằng đần đó trí lực chỉ có 9, trực giác sắp đạt 30 rồi, quá dị.”

“Giống như việc hắn vẫn luôn biết ngươi là đại ca Rola nhưng vẫn giả ngốc??”

“Ta cũng không rõ ràng lắm,mà nói toạc ra có chút khó xử, cứ giả ngốc là được rồi. Chỉ có một lần hắn đến tìm ta nói rằng: ‘Eliza là Eliza, Lisa là Lisa, Lisa đã chết, tim ta cũng đã chết.’, sau đó bỏ đi.”

“…Ta bỗng nhiên rất thông cảm cho Adam.”

“Ta lại thấy buồn cho Margareth, xem tình huống này có vẻ Adam đang không ngừng lý tưởng hoá kí ức trong quá khứ. Trong cảm thụ của Adam, ảo ảnh của Lisa đã trở thành một lạc ấn hoàn mĩ, thế nên hắn cự tuyệt tất cả những người có ý đồ tiến vào thế giới của hắn theo bản năng. Người sống trong trường hợp như vậy sao có thể chiến thắng người chết, thế nên một mảnh chân tình của Margareth nhất định đổ sông đổ biển… Nhìn ta như vậy làm cái gì, ta nói không đúng à?”

“Không, ta bỗng nhiên kinh ngạc vì độ chính xác của một câu danh ngôn thôi.”

“Câu gì?”

“Xử nam về già cực kì thương hương tiếc ngọc, cho dù đó không phải của mình. Chậc chậc, Margareth là người miệng cứng lòng mềm, năm đó rõ ràng ngươi vượt xa Adam, bề ngoài đẹp trai, thực lực mạnh, xử sự thành thục, lại còn lúc nào cũng mang dáng vẻ u buồn cực kì có lực sát thương với phái nữ, đến nha đầu ngốc Lisa đều quấn chặt lấy ngươi không tha, thế mà Margareth lại vẫn không bỏ được con chó nhỏ đáng thương chạy khắp nơi gây loạn như Adam, phải đi ‘chùi đít’ cho hắn nửa đời, sau cùng khổ tình vì hắn nửa đời…”

Thánh kị sĩ là nghề nghiệp dựa vào mặt ăn cơm, không đẹp trai, xử sự không chín chắn, không thiện hoa ngôn xảo ngữ thì lấy cái gì ra để giành được món quyên hiến thịnh soạn, còn dáng vẻ u buồn, hồi đó ta suy nghĩ mãi vẫn không biết trả thù thế nào, u buồn là tất nhiên…

“Chậc chậc, khà khà.”

“Vì sao cười? Ta nói không đúng?”

“Không, ta cũng chỉ kinh ngạc vì độ chính xác của một câu danh ngôn khác mà thôi. Người ta nói, xử nữ quá tuổi đều sẽ rút kinh nghiệm từ những lần yêu đương tưởng tượng mà trở thành chuyên gia luyến ái!”

Đốm lửa loé lên trong hai đôi mắt, cuối cùng, cả hai đều thở dài, dù sao đánh vào nhược điểm tương tự của nhau, thương địch một ngàn cũng tự tổn tám trăm.

Đột nhiên, đôi mắt rồng đó sáng rực, tiểu Hồng vồ đến ôm chặt ta, còn ghì chặt cái đầu lâu của ta trước ngực nàng, mùi rượu nồng và xúc cảm mềm mại đó làm ta cảm giác cực kì quỷ dị….

“Nếu không, đôi nam thừa nữ thặng như chúng ta tuỳ cơ kết hợp đi! Dạng người như ta chắc phù hợp với khẩu vị của ngươi. Tuy ngươi không cùng ta sinh con được, thế nhưng cũng không đáng ghét, thử một lần tình yêu tinh thần thuần tuý cũng không sai nha.”

Hai gò tuyết trắng mềm mềm triệt để áp lên, may mà ta không cần hô hấp, nếu không….

“Này… đây, đây là tỏ tình!?! Lần đầu tiên từ trước tới nay? Mùa…. mùa xuân của ta chẳng lẽ cuối cùng đã tối? Ta rốt cục cũng có thứ gọi là mối tình đầu?”

Không đợi ta kéo tâm tư mình ra khỏi mớ bòng bong, sau lưng đã vang lên một tiếng cười lạnh quen thuộc.

“Hừ, thấy chủ nhân dùng kết giới ngăn cách, ta còn tưởng ngài gặp phiền toái gì, hoá ra chui trong này uống bia ôm. Ha ha, thằn lằn và xương khô nói chuyện yêu? Thật sự khiến người ta không còn gì để nói. Có lẽ ta nên liên hệ nhật báo và biên kịch trong thành, khi đó nhân dân sẽ có thêm đề tài tán gẫu, kịch viện cũng có thêm một bộ kịch diễm tình kinh điển.”

Nếu ta còn có thể chảy mồ hôi, sợ rằng sau lưng đã ướt sũng.

Tiểu Hồng đã sớm cười lăn lộn trên mặt đất, hiển nhiên, đoạn tỏ tình vừa rồi chỉ là trò đùa khi biết Eliza tới.

Thất vọng và khó hiểu dâng tràn trong ý thức, sự dao động vừa nãy khiến người ta hận không thể đâm đầu vào thùng rượu, ánh mắt sắc bén như dao sau lưng khiến người ta muốn chạy trốn theo bản năng.

“Ta… ta…, Ultraman đang đánh tiểu quái thú, ta đi giúp quái thú một chút!”

Ném lại một câu không thể tưởng tượng được, ta vội vàng chạy trối chết, bỏ lỡ cuộc giao phong giữa hai người phụ nữ.

“Ta… chủ nhân là của ta!”

Một tuyên ngôn đầy dũng khí, thế nhưng đối phương chỉ nhìn nàng với vẻ đồng tình.

“Trước là em gái, giờ là con gái, ngươi thật đáng thương. Cố gắng lên, tuy đường còn xa lắc mà cũng không có hi vọng gì.”

“Ta sẽ không nhận thua, cho dù đối thủ là ngài!”, có vẻ ánh mắt đồng tình ấy đã có ảnh hưởng, lời nói này của Eliza mang theo một chút phẫn nộ.

“Yên tâm, ta không có ý định gì với một bộ xương. Tuy Roland rất phù hợp với tiêu chuẩn, thế nhưng mục tiêu cuối cùng của ta vẫn là sinh rồng con, rồng con hỗn huyết miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng hắn bây giờ chỉ còn bộ xương thì có thể làm cái gì? Ta cũng không có sở thích luyến thi.”

Tiểu Hồng vẫy vẫy tay tỏ ý Eliza có thể ly khai, long tỷ tóc đen lại bắt đầu phương thức uống rượu đủ khiến mấy con nghiện như Dwarf cũng phải xấu hổ, nàng đem cả đầu cúi vào thùng, bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng xì xào xì xào.

Eliza đầu bốc khói trắng vừa ra cửa thì đã thấy ta đứng ngẩn tò te ở đó.

“Đây là kết quả của một câu thuận miệng nói bừa à? Quả nhiên, mồm ta mới là thối nhất, từ mai phải đánh răng mười lần một ngày mới được. A ha, nguyên lai thế giới này thật sự có Ultraman đại chiến tiểu quái thú.”

Trước mắt chúng ta là một đài người máy địa tinh khổng lồ, nó cao đến hơn hai mươi mét, có hai cái đầu, một đầu hình rồng phun lửa, một đầu thì sơn đỏ choét, lại còn được lắp một cái sừng thẳng đứng, tay trái nó là tay cơ giới, tay phải thì là một mũi khoan khổng lồ!

Tìm bừa một chỗ trên người máy cũng có thể đứng đó nói nhảm phê bình một hồi, thế mà nó có thể dựa vào ưu thế thể hình áp đảo toàn bộ đội thành quản.

“Roland đại nhân, trí tuệ của ngài ánh sao sáng mở đường, thiết tưởng của ngài quả là chân lý. Ngài xem, đây chính là sản vật kết hợp của cơ giới học hai tộc địa tinh và Gnome, vì cảm ta niềm cảm hứng và linh cảm ngài trao cho chúng ta, chúng ta quyết định đặt tên cho nó là Roland II! Đó là mĩ danh của trí tuệ, cũng là sự ca tụng dành cho một thiên tài, nó chú định sẽ được tất cả các địa tinh và Gnome truyền tụng.”

Tiếng vang được máy khuếch thanh phóng đại trực tiếp vang vọng nửa cái thành Sulfur, ta biết, ngày mai ta sẽ bước lên bảng truy nã của cái thành này rồi.

“Tiểu Hồng, ta thu hồi lời nói vừa nãy, ta hối hận rồi!! Má, ai biết những tên điên kia tưởng mấy lời nói bậy của ta là thật, còn làm ra sản phẩm luôn!”

Người máy khổng lồ vừa đánh vừa nổ tung trên phạm vị nhỏ, thế nhưng chỗ nào nổ liền có một tên địa tinh hoặc Gnome nhảy ra gõ gõ đánh đánh, sau đó, Roland II lại tiếp tục đánh như chưa có việc gì xảy ra.

“Cạch đương!” cái tháp chuông của toàn thành Sulfur xong..

“Ầm ầm!” Trại tạm giam vốn đã đi đứt trong dự liệu cuối cùng cũng đi đứt.

“Ầm ầm!” “Ầm ầm!” “Ầm ầm!”, sau một đợt nổ tung liên hoàn, bản bộ thành quản vừa khôi phục được hai tháng sau thảm hoạ lại biến thành phế khu.

Xem ra, không cần lên bảng truy nã.

Có thể lên bảng săn đầu người luôn rồi…

Thế là, ta không chút do dự quay đầu nói với Eliza:

“…Thông báo với toàn bộ người trong danh sách, tối hôm nay chúng ta thu thập hành lí đi trốn, nga, không, đi làm đại sứ tới tổng bộ khối liên quân minh ước!”

(1) Hezrou: một chủng ác ma bậc trung trong D&D, tính tình tàn bạo hiếu chiến nên còn gọi là ‘cuồng chiến ma’, hình ảnh có thể tra tại forgorten reams wiki.

(2) Balor: chung cực viêm ma, tướng quân ác ma, trời sinh mạnh mẽ, chủng ác ma được coi là cao cấp nhất chỉ dưới các lãnh chúa và quý tộc của ác ma. Hình như là D&D lấy hình ảnh con này từ ác ma Balrog (cái con mà Galdalf đánh ở cây cầu đá, hét 2 lần ‘you shall not pass’). Hình ảnh cũng có thể tra tại forgorten reams wiki hoặc tra trực tiếp balrog trên gg cũng được.

(3) trung nhị: thời gian các lớp cấp 2, hay chính xác hơn là chỉ khoảng thời gian biến đổi tính cách của các thiếu niên lúc dậy thì, trong khoảng thời gian này, suy nghĩ của họ thường mang tính phản nghịch (bị bảo làm gì thì cố làm ngược lại), tưởng tượng linh tinh (tự cho mình là siêu nhân, ultraman) hành động sến súa khó hiểu (mặc ‘áo choàng’ – cái chăn; đội vương miện – mũ bảo hiểm; cầm các loại ‘siêu binh khí’ – que tre kiếm xốp khuơ loạn xạ). Có cả phim hoạt hình về bệnh này, khá hay, tên Chunibyou gì gì ấy không nhớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.