An Tiểu Yêu vừa ngâmnga hát tiến thẳng vào một khách sạn năm sao sang trọng. Chỉ cần có tiền trong người thì không lo khổ, nhưng An Tiểu Yêu thật ngây thơ, cô không nghĩ từ hoá đơn thanh toán này cha cô có thể tìm ra, An Tiểu Yêu vàomột căn phòng sang trọng, nằm xấp lên chiếc giường mềm mại. Cha, conkhông có tiêu hoang phí tiền của cha nha. Ha ha —— Sau khi An Tiểu Yêutắm nước nóng gột sạch bụi bặm trên người, cảm thấy rất thoải mái nằmvật xuống giường nhìn lên trần nhà. Khi đã trốn được rồi thì chính mìnhmới nghĩ ra, làm thế nào để tìm ra cha của Bảo Bảo bây giờ? Đêm hôm đómình uống hơi quá chén, đầu óc không được minh mẫn nên không thể nhớ rõhình dáng anh ta như thế nào, lúc rời đi là nửa đêm mà trong đầu lại chỉ quan tâm đến chuyện khác, cũng không dám nhìn anh ta lấy một lần, không có một chút manh mối nào hết vậy phải bắt đầu tìm từ đâu? Suy nghĩ hồilâu, An Tiểu Yêu vẫn không nghĩ ra được gì, bật dậy cảm thấy bế tắc nêngãi gãi mái tóc dài của mình. Mặc kệ, dù sao việc tìm người cũng khôngphải ngày một ngày hai, hay là đi mua quầ áo trước đã, An Tiểu Yêu vớiđiện thoại gọi cho Lâm Nha. Trong điện thoại An Tiểu Yêu dặn đi dặn lạiLâm Nha phải giữ bí mật cho mình, rồi hẹn địa điểm gặp nhau rồi cùng đimua đồ, con gái mà không đi mua sắm thì thật lãng phí tuổi thanh xuân,đây chính là châm ngôn của Tiểu Yêu. Sau khi cúp máy An Tiểu Yêu chợpnghĩ tới một chuyện, mình không biết người đàn ông kia nhưng không phảiLâm Nha đã từng nhìn thấy anh ta sao? Cùng lắm là lôi Lâm Nha đi tìmcùng mình là được sao, An Tiểu Yêu cảm thấy phấn chấn hơn, vội vàng thay quần áo ra ngoài. An Tiểu Yêu bước chậm rãi trên đường, chợt thấy mộttiệm cắt tóc phía trước, nhìn mái tóc đen dài óng mượt của mình, một ýtưởng chợt loé lên trong đầu An Tiểu Yêu. Từ giờ tới lúc hẹn Lâm Nha vẫn còn nhiều thời gian, An Tiểu Yêu quyết định thay đổi kiểu tóc. Vốnkhuôn mặt An Tiểu Yêu hơi trẻ, giờ cắt tóc ngắn lại làm mình trẻ conhơn, nhìn Tiểu Yêu lúc này thật khác so với lúc bước chân vào tiệm, đếnLâm Nha cũng choáng khi nhìn thấy bộ dạng mới của An Tiểu Yêu làm TiểuYêu bật cười.
"Tiểu Yêu,cậu có hơi làm quá không? Để trốn cha mà ngay cả tóc cũng cắt, giờ nhìncậu chẳng giống người 18tuổi gì cả mà giống trẻ vị thành niên hơn đấy."
An Tiểu Yêu tức giận. "Thế cậu đã gặp qua trẻ vị thành niên nào mà lại mang bầu như mình chưa hả?"
"Cái gì, Tiểu Yêu. Cậu nói cậu mang bầu? Vậy phải làm sao?" Lâm Nha choáng váng trước tin tức nóng hổi này. Biết An Tiểu Yêu tự nhiênbỏ nhà chắc vì có chuyện gì đấy nhưng Lâm Nha không ngờ lại vì nguyênnhân này. Thôi chết rồi, nhất định là vì tối hôm đó, Lâm Nha chột dạ,nếu cha Tiểu Yêu biết sự thật thì e rằng mình sẽ bị xử lý, càng nghĩ Lâm Nha càng thấy sợ, khuôn mặt nhăn nhó đau khổ.
"Đúng vậy, nếu không phải vì chuyện này thì mình trốn khỏi nhà làm gì? Mìnhthật đúng là xui xẻo mà. Nhưng cậu yên tâm đi, chỉ cần cậu không nói địa chỉ mình đang ở cho cha mình biết thì không sao cả. Mình đã nghĩ kỹrồi, mình muốn sinh Bảo Bảo và cũng muốn tìm ra người đàn ông đêm đó,nhất định cậu sẽ giúp mình phải không?"
Nhìn thấytrong mắt An Tiểu Yêu tràn đầy hy vọng, Lâm Nha cảm thấy khó xử. Bây giờ Lâm Nha cảm thấy hối hận vì mình đã chỉ trai đẹp cho An Tiểu Yêu, từgiờ trở đi có đánh chết Lâm Nha cũng không cá cược với An Tiểu Yêu trong lúc cô ấy say rượu nữa, Lâm Nha đau khổ gật đầu. Chỉ mong chuyện nàykết thúc sớm, Lâm Nha cầu nguyện trong lòng.
An Tiểu Yêukhông chịu ảnh hưởng bởi tâm trạng chán nản của Lâm Nha, cả buổi chiềukéo Lâm Nha đi tới đi lui, cho đến khi cả hai không thể xách thêm đượccái gì nữa mới thôi. An Tiểu Yêu ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghịch nghịchmái tóc ngắn của mình, cuộc sống thật tốt đẹp, hình như bỏ nhà đi cònsống vui vẻ hơn.