Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 127: Bí Mật Ở Trong Tủ Bảo Hiểm





Tôi lại mắng má nó một tiếng nữa, ở đây là Việt Nam chứ có phải Mỹ đâu, chẳng lẽ cướp ở trong nước mà cũng chuyên nghiệp như vậy sao? Mấy khẩu súng ống này cũng không phải là hàng tự chế, mà là hàng nhập khẩu chân chính.
Tên cầm đầu đeo mặt nạ hình con hổ, dưới mặt nạ mặt còn trùm khăn trùm đầu màu đen, tôi yên lặng nghĩ, quả thật là rất chuyên nghiệp.
Tên đeo mặt nạ hổ giơ súng lên, bắn một phát súng lên trời.

Tất cả mọi người trong ngân hàng đều hét ầm lên, các hành khách đều chui xuống dưới gầm ghế, ngay cả bảo vệ cũng sợ, trực tiếp vứt cây gậy cảnh sát trong tay đi, chui xuống dưới gầm bàn.
Tên cướp đeo mặt nạ khỉ tiến lên kéo anh ta ra ngoài ném xuống đất, hung hăng đấm cho anh ta một cái.
“Ngoan ngoãn một chút!” Mặt nạ khỉ nghiêm nghị rống to, giọng của anh ta đã được biến đổi, nghe rất cứng nhắc.
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, chau mày, từ động tác và phong cách làm việc của những tên này thì tuyệt đối không phải cướp thông thường, mà là đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Chẳng lẽ bọn họ là lính đánh thuê?
Tại sáo lính đánh thuê lại đến cướp một cái ngân hàng nhỏ như thế này?
Ban đầu nhân viên ngân hàng muốn ấn nút báo động ở dưới quầy giao dịch, nhưng cô ấy ấn nửa ngày vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Tên cướp mang mặt nạ gấu trúc giơ súng bắn một phát vào quầy thủy tinh chống đạn, vậy mà lớp thủy tinh ấy lại “đùng” một tiếng vỡ hoàn toàn, anh ta tiến lên lôi hai nữ nhân viên ngân hàng ra: “Đừng cố gắng vô ích, bọn tao đã cắt đứt tất cả liên lạc của bọn mày với bên ngoài.”
Tôi nhìn đám miểng thủy tinh, lãnh đạo nào ăn bớt tiền kính chống đạn vậy, không phải là đang hại người khác đấy ư?

Ánh mắt của tên đeo mặt nạ hổ đảo qua đám người trên đất: “Quản lý ở đâu?”
Không ai trả lời, anh ta giơ súng lên nhắm vào một nhân viên ngân hàng trong đó, nhân viên ngân hàng nọ ôm đầu thét lên: “Anh, anh ấy trốn vào trong nhà vệ sinh rồi.”
Tên đeo mặt nạ hổ liếc mắt ra hiệu cho tên đeo mặt nạ gấu trúc một cái, mặt nạ gấu trúc lôi một người phụ nữ mập mạp từ trong nhà vệ sinh ra.
“Đừng, đừng giết tôi.” Người phụ nữ mập hoảng sợ khoát tay: “Các anh cứ thoải mái lấy tiền đi, tuyệt đối không nên giết người.”
Tên đeo mặt nạ hổ kéo cô ấy lên, tôi hoảng sợ trong lòng, quản lý béo này ít nhất cũng phải một trăm kí, thế mà anh ta xách lên như xách một con gà vậy.
Sức lực lớn thật.
“Chìa khóa của kho tiền ở dưới ở trên người của cô à?” Tên đeo mặt nạ hổ hỏi.
Quản lý béo hốt hoảng gật nhẹ đầu, tên đeo mặt nạ hổ trầm giọng nói: “Đi.”
Anh ta và tên đeo mặt nạ chim cùng đẩy quản lý béo đi vào trong, để lại mặt nạ gấu trúc và mặt nạ khỉ khống chế những người khác ở trong sảnh lớn.
Ngay vào lúc tên đeo mặt nạ hổ đi ngang qua người tôi, anh ta bỗng nhiên cúi đầu nhìn tôi một chút, tôi vội vàng cúi đầu xuống, không dám đối mặt với anh ta.
“Dẫn nó theo luôn.” Anh ta nói.
Mặt nạ chim đi tới thô lỗ kéo tôi dậy, tôi hoảng sợ: “Tôi không phải người của ngân hàng, tôi chỉ tới lấy tiền thôi.”
“Bớt nói nhảm!” Mặt nạ chim hung hăng đẩy tôi một cái, tôi không thể làm gì khác ngoài việc đi song song với quản lý béo vào trong, quản lý béo tính cách không tệ, an ủi tôi: “Bọn họ chỉ tham tiền thôi, sẽ không giết chúng ta đâu.”
Tôi nhìn hai người kia.

Bọn họ rất cao, chí ít cũng được một mét chín, cơ bắp toàn thân cứng như sắt thép, tôi cảm thấy bọn họ không phải là tham tiền, phải biết là trên quầy đã có một khoản tiền mặt lớn rồi, nhưng bọn họ còn không thèm liếc qua.
Ở kho tiền dưới mặt đất có một bảo vệ, anh ta đang xem tạp chí, thấy mấy người chúng tôi tiến đến thì lập tức rút súng ra, nhưng động tác của anh ta quá chậm, còn chưa kịp mở chốt đã bị mặt nạ chim bắn chết.
“A!” Quản lý béo sợ hãi đến mức thét lên, tôi run một cái, cũng ôm lấy đầu ngồi xuống, mấy tên này quả thật là tội phạm, giết người giống như giết gà vậy.
Mặt nạ chim đi qua, gỡ chìa khóa trên eo của người bảo vệ đã chết, ném cho quản lý béo: “Mở cửa.”
Quản lý béo bật khóc, vừa khóc vừa lấy chìa khóa từ trên người mình ra, kho tiền ở dưới mắt đất nhất định phải có hai chiếc chìa khoá thì mới có thể mở ra.
Cô ấy nơm nớp lo sợ đi vào kho tiền trước, cắm chìa khoá, điền mật mã vào, sau đó vặn khóa lớn, bởi vì quá sợ hãi nên cô ấy làm thật lâu vẫn chưa xong.
Tên đeo mặt nạ hổ nhìn tôi chằm chằm, nói: “Mày làm đi.”
Tôi nuốt nước miếng một cái, không dám để lộ sức mạnh thật của mình, giả bộ nắm một lúc lâu vẫn không thể vặn bung ra.
“Tôi, sức tôi yếu.” Tôi cúi đầu nói: “Không mở được.”
Tên đeo mặt nạ hổ nâng súng lên nhắm ngay trán của tôi: “Đừng giở trò gian với tao, mở ra.”
Tướng quân kim giáp còn đang ẩn nấp, không hề phản ứng chút nào.


Chút bản lĩnh của tôi đối phó với ma quỷ bình thường vẫn được, nhưng đối phó với mấy tên tội phạm này thì không hề có chút cơ hội nào.
Tôi có chút sợ hãi, giọng nói run rẩy: “Tôi, tôi thật sự không mở được, tôi cầu xin các anh.

Tôi chỉ là tới lấy tiền, xin các anh đừng làm khó tôi.”
Tên đeo mặt nạ hổ lạnh lùng nhìn tôi, đi một vòng xung quanh tôi, nhìn đến mức toàn thân tôi run rẩy.
“Trên người của mày có mùi máu tươi.” Anh ta bỗng nhiên tiến đến bên tai tôi, thấp giọng nói.
Da gà khắp người tôi nổi lên, không thể nào, dù tôi có bị lây dính mùi máu tươi ở trên du thuyền hiệu Will thì cũng đã ba ngày rồi, tôi đã tắm không biết bao nhiêu lần, làm sao anh ta người thấy được?
Tên đeo mặt nạ hổ cười lạnh một tiếng: “Mày đã từng giết người.”
Trái tim tôi đập “thình thịch”, tôi quả thật đã từng giết người, anh ta còn có thể biết được chuyện này?
Tôi đột nhiên nhớ ra trước kia mình đã từng đọc trong tiểu thuyết.

Trong đó nói người đã giết người không giống người bình thường, người bình thường không nhận ra, nhưng người đã liếm máu tươi trên lưỡi dao trong thời gian dài nhất định có thể nhìn ra được.
Tôi cảm thấy có chút rùng mình.
Nhưng tôi cố gắng làm cho mình tỉnh táo, khi nãy tôi đã nhìn qua điện thoại di động, căn bản không có tín hiệu, những người này thật sự đã cắt đứt liên lạc với bên ngoài, tôi chỉ có thể dựa vào chính tôi.
Tôi nói: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”
Tên đeo mặt nạ hổ cười lạnh một tiếng, nói với mặt nạ chim: “Tao đi mở cửa, mày trông nó kĩ vào.”
“Vâng.” Mặt nạ chim chĩa súng vào lưng tôi.
Tên đeo mặt nạ hổ đi lên, lấy đà xoay một cái, cánh cửa nặng nề chậm rãi mở.

Ba mặt tường bên trong đều là két sắt, ở giữa đặt một cái bàn lớn, trên mặt bàn là những tờ năm trăm nghìn được bày biện gọn gàng, cao hơn một mét rộng hơn năm mét.
Tên đeo mặt nạ hổ liếc mắt ra hiệu với tên mặt nạ chim, mặt nạ chim bắt đầu hốt hết tất cả tiền giấy ở trên bàn vào trong túi du lịch.
Mà tên đeo mặt nạ hổ lại đi đến trước một cái tủ sắt ở trong đó, lấy ra một cái máy khoan điện, đâm vào tủ bảo hiểm số ba mươi sáu.
Anh ta nhanh chóng mở được cái tủ, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp làm từ ngọc thạch.

Vào giây phút anh ta mở hộp ra, tôi cảm thấy một luồng quỷ khí đậm đặc, đậm đến mức suýt chút nữa là tôi đã quay người chạy trốn.
Anh ta lấy ra một viên ngọc màu da từ trong hộp, cẩn thận nhìn một chút rồi thỏa mãn thả lại vào trong hộp.

Ngay vào lúc anh ta sắp đậy nắp lại, viên ngọc màu da đó đột nhiên nổ “bùm” một tiếng, một chiếc xúc tu bỗng nhiên duỗi ra, làm vỡ mặt nạ, đâm vào bên trong miệng của tên đeo mặt nạ hổ.

Tên đeo mặt nạ hổ lập tức trợn trắng mắt, toàn thân bắt đầu run rẩy không ngừng, mặt nạ chim quay đầu nói: “Đại ca, anh không sao chứ?”
Tên đeo mặt nạ hổ không trả lời, anh ta sải bước đi qua, tôi lập tức kêu to: “Đừng đụng vào anh ta!”
“Câm miệng cho tao!” Mặt nạ chim quay người đấm tôi một cái, làm cho nửa bên mặt của tôi sưng lên, ngã lăn trên đất.
Tiếng máu thịt be bét vang lên, một cái xúc tu bỗng nhiên xuyên qua thân thể của anh ta, từ bộ ngực của anh ta chui ra ngoài.
Anh ta ngỡ ngàng cúi đầu xuống, nhìn ngực mình rồi lại nghiêng đầu nhìn tên đeo mặt nạ hổ: “Đại ca, anh, anh làm sao vậy?”
Tên đeo mặt nạ hổ thu cái xúc tu lại.

Mặt nạ của anh ta đã rơi mất, lộ ra vẻ mặt thật sự, nhìn dáng vẻ của anh ta không giống như là người Việt Nam, mà giống như người nào đó cũng ở trong nước Đông Nam Á.

Lúc này ánh mắt của anh ta đã hoàn toàn trắng dã, quần áo trên người bị xé nát, một khối thịt lớn dán ở trên ngực của anh ta, từ trong khối thịt duỗi ra từng cây xúc tu, đâm sâu vào trong thân thể anh ta.
Sau lưng của anh ta lại duỗi ra bốn, năm cái xúc tu to lớn, trông hơi giống bạch tuộc, không ngừng múa may trong không trung.
Quỷ khí rất nồng, ít nhất cũng là một con lệ quỷ trung cấp.
Quản lý béo đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngất đi, tôi nắm chặt nắm đấm, linh khí trong cơ thể tôi chỉ có một chút xíu, căn bản không chống lại được.
Làm sao bây giờ?
Tôi chậm rãi lui lại, lấy từ trong ví ra cây kiếm Kim Tiền, thực sự rất bất đắc dĩ, tôi cũng chỉ có thể lấy thanh kiếm này ra, phóng năng lượng mạnh mẽ của nó ra để ngăn cản con quỷ kinh khủng này.
Tên đeo mặt nạ hổ lạnh lùng nhìn tôi vài lần rồi quay người đi ra ngoài, dáng vẻ đi đường của nó vô cùng quái dị, không giống như đang đi mà là giống như đang bay.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ đi theo ra ngoài, bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai.

Xúc tu ở đằng sau tên đeo mặt nạ hổ đâm qua từng người, có đồng bọn của anh ta, cũng có nhân viên ngân hàng và khách hàng.
Anh ta giơ một nhân viên ngân hàng lên trước mặt mình, bổ xương sọ của anh ta, đào tủy não ở bên trong ra, nuốt xuống từng ngụm.
Tôi cảm thấy dạ dày mình cuộn lên, suýt nữa thì nôn ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.