Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 128: Âm Thái Tuế





Khắp nơi đều là những tiếng thét chói tai, mấy người bị xúc tua đâm xuyên qua cũng không chết ngay mà vẫn còn giãy dụa không ngừng.
Tôi cắn răng, cắn đứt sợi dây thừng của kiếm kim tiền và ném nó về phía anh ta.
“Ầm!” Một vầng sáng màu vàng nổ “ầm ầm”, tên mặt nạ hổ run rẩy cả người, thu tất cả xúc tu về, khối thịt trên ngực anh ta rơi xuống rụt thành một quả cầu thịt lăn lông lốc đến bên cạnh chân tôi.
Sau đó tên mặt nạ cũng ngã sõng soài ra đất, đã chết đến mức không thể chết thêm một lần nào được nữa.

Còn mấy người bị thương do xúc tu đâm thủng thì đau đến mức vẫn đang không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Tôi nhìn quả cầu thịt kia, chần chờ một chút, vừa lúc trong túi có một cái hộp ngọc, tôi liền nhặt quả cầu thịt kia lên bỏ nó vào trong hộp ngọc, sau đó dùng chìa khóa mở cửa bên, vội vàng chạy ra ngoài.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy nhưng theo bản năng lại cảm thấy đồ vật này rất quan trọng.
Tôi chạy về khách sạn, khi vào cửa, sắc mặt Chu Nguyên Hạo liền thay đổi: “Em mang thứ gì về vậy? Sao trên người lại có loại quỷ khí nồng đậm thế này?”
Tôi lấy hộp ngọc ra đưa cho anh ấy, khuôn mặt của anh liền thay đổi: “Thứ này đến từ đâu?”

Tôi nói rõ ngọn nguồn mọi việc một lần, khuôn mặt của anh càng thêm u ám, tôi bắt đầu có chút lo lắng không yên, nói: “Rốt cuộc đây là cái gì?”
Anh ấy im lặng một lúc rồi nói: “Nó là thái tuế.”
Tôi kì quái hỏi: “Tôi đã nghe nói về thái tuế, nó còn được gọi là thịt linh chi, được cho là một loại nấm có thể ăn được, còn nghe nói nếu ăn vào thể trường sinh bất lão.”
“Đó cũng không phải là thái tuế chân chính.” Chu Nguyên Hạo nói.
“Thái tuế được phân ra hai loại là Dương thái tuế và Âm thái tuế, truyền thuyết nói loại thái tuế ăn vào mà có thể trường sinh bất lão chính là Dương thái tuế, nó tập hợp linh khí thiên địa mà thành, ăn vào có thể thành tiên.

Mà Âm thái tuế so với Dương thái tuế thì càng hiếm có hơn, nó là do âm khí giữa thiên địa tụ tập mà thành, nếu nói Dương thái tuế là tiên vật thì Âm thái tuế hoàn toàn chính là quỷ vật.”
Tôi vội vã nói: “Có phải là tôi không nên mang nó về đây không?”
Chu Nguyên Hạo đậy nắp lại, sắc mặt ngưng trọng nói: “Đối với quỷ hồn mà nói, Âm thái tuế là vật đại bổ, lại còn to như vậy, nếu như tôi hấp thụ nó hoàn toàn, đừng nói tôi có thể trở thành ma Nhiếp Thanh mà chính là trở thành ma tướng cũng không phải là không có khả năng.”
Tôi vui mừng một lần nữa: “Vậy anh còn không mau nhanh chóng hấp thu nó đi?”
Chu Nguyên Hạo cười khổ một tiếng: “Đó chỉ là trên lý thuyết, nếu tôi thực sự hấp thu một khối Âm thái tuế lớn như vậy, khả năng lớn nhất có thể là cơ thể sẽ nổ rồi chết.

Hơn nữa một khi thứ này xuất thế, lập tức sẽ dẫn tới các loại quỷ vật truy đuổi, nói không chừng tôi còn chưa nổ tung mà chết thì đã bị vô số quỷ vật tới công kích chết rồi.”
Tôi cau mày: “Nói cách khác, bây giờ chúng ta đang cầm trên tay kho báu có thể gây ra thảm họa sao?”
Anh gật đầu: “Đúng vậy.”
Tôi hơi không cam tâm: “Chẳng lẽ không có cách nào khác?”
Chu Nguyên Hạo suy nghĩ một hồi, nói: “Không phải em có danh thiếp của Hoắc Khương Đạt sao? Gọi cho anh ta, đưa nó đến chỗ anh ta.”
Tôi cau mày càng chặt hơn: “Một thứ tốt thế này, anh muốn cứ như vậy mà đưa nó đi sao?”
“Hiện giờ thứ này không khác nào củ khoai nóng bỏng, nó còn ở lại trong tay chúng ta sẽ chỉ dẫn đến tai họa, giao cho văn phòng điều tra hồ sơ X là biện pháp tốt nhất, bọn họ đại biểu cho quốc gia nên có nền tảng vững chắc.” Chu Nguyên Hạo nói.
Tôi cắn môi, vẫn không cam lòng, Chu Nguyên Hạo thần bí cười cười: “Nhưng chúng ta có thể lợi dụng.”
Trong lòng tôi khẽ động, Chu Nguyên Hạo nói: “Em dùng kiếm đào mộc cắt một miếng thịt nhỏ xuống.”
Tôi gật gật đầu, cầm kiếm đào mộc, nhẹ nhàng cắt vào quả cầu thịt, quả cầu thịt lập tức dâng lên, một cái xúc tu từ bên trong mạnh mẽ vươn ra, đâm về phía mặt tôi.

Tôi sợ hãi kinh ngạc, không kịp né tránh.
Nhưng cái xúc tu đó lại đột nhiên dừng lại trước mặt tôi bởi lúc này hai tay Chu Nguyên Hạo đang hiện lên ánh sáng đen, giam cầm Âm thái tuế.
Tôi ngước lên nhìn anh, sắc mặt anh ấy nhợt nhạt, dường như vật kia rất khó kiểm soát: “Nhanh lên, tôi chỉ có thể kiên trì trong vài giây nữa thôi.”
Tôi cắn răng, tay cầm đao hạ xuống, cắt đi một khối thịt nhỏ như đầu móng tay từ trên người Âm thái tuế, Âm thái tuế như phát điên, ngay lập tức vươn ra vài xúc tu nhưng tất cả đều bị sức mạnh của Chu Nguyên Hạo ngăn trở, đành phải nhanh chóng thu lại, chỉ chốc lát sau nơi bị cắt đứt lại chậm rãi dâng lên một chút, khôi phục nguyên trạng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại lấy ra một cái hộp ngọc, cẩn thận đặt khối thịt vừa cắt xuống vào trong rồi đậy nắp.

Để Chu Nguyên Hạo trở lại trong ngọc bội, sau đó gọi cho Hoắc Khương Đạt.
Chưa đầy mười phút sau, tôi nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm, mở cửa ra nhìn, đập vào mắt là một chiếc trực thăng đang hạ dần xuống từ trên bầu trời, Hoắc Khương Đạt trượt xuống theo thang dây thừng, nhảy qua cửa sổ.
Tôi có chút không biết nói sao, có cần phải khoa trương như vậy không?
Phía sau Hoắc Khương Đạt là một nam một nữ, tất cả đều có bộ dáng như chuẩn bị phải đối đầu với kẻ thù lớn, Hoắc Khương Đạt vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cô Khương Lăng, cô thật sự có Âm thái tuế sao?”
Tôi lấy cái hộp ngọc ra khỏi ngực, đưa cho anh ta, kể lại chuyện trong ngân hàng một lần, sắc mặt Hoắc Khương Đạt càng thêm nặng nề, anh ta trầm mặc một hồi, nói:
“Chúng tôi đã điều tra, két sắt đó đã có từ hai mươi năm trước, người gửi là một nông dân, tên là Lý Thiên Thuận, lúc đó anh ta đã trả tiền bảo quản suốt hai mươi năm.

Nhưng anh ta đã chết gần mười năm rồi, hơn nữa anh ta sống độc thân cả đời, cũng không có đời sau.”
Tôi hỏi: “Những tên cướp đó là ai? Họ trông giống như lính đánh thuê.”
Hoắc Khương Đạt gật gật đầu: “Cô đoán không sai, bọn họ là lính đánh thuê Đông Nam Á, đến với mục đích cướp Âm thái tuế, bị người ta sai khiến, về phần ai là người đứng sau, tôi vẫn đang xét hỏi.”
Tôi hơi lo lắng: “Tôi sẽ không bị trả thù chứ?”
Hoắc Khương Đạt nhìn tôi một cái, giọng điệu chậm lại: “Cô Khương, cô có muốn gia nhập nhóm thứ hai của chúng tôi không?”
Tôi sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Tôi tự do tự tại quen rồi, không thể làm một người trong thể chế được.”
“Nếu cô tham gia nhóm thứ hai, cô sẽ nhận được sự bảo vệ tốt nhất.” Hoắc Khương Đạt lại nói.
Vì để được bảo vệ như vậy mà phải chịu việc bị người ta kiểm soát khắp nơi, tôi thấy thiệt thòi quá, huống chi thể chất của tôi lại rất đặc thù, tôi không có cái lá gan gia nhập văn phòng điều tra hồ sơ X kia đâu.

Nếu bí mật về thể chất của tôi bị tiết lộ, tiếp theo chắc chắn tôi sẽ phải chịu sự điều khiển bởi các mệnh lệnh từ phía trên để giúp cho ai cũng có thể tăng cường thực lực, nếu thế chẳng phải tôi sẽ trở thành cái nhà vệ sinh công cộng hay sao? Nghĩ thôi đã thấy sợ.
Hoắc Khương Đạt thấy thái độ của tôi rất kiên quyết thì cũng không kiên trì nữa, nói: “Cô Khương, cô đưa Âm thái tuế cho chúng tôi, phần tình nghĩa này chúng tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, thứ này mời cô nhận lấy, sau này bất cứ lúc nào cô cần giúp đỡ thì có thể cầm nó đến tìm tôi, chỉ cần không phải chuyện hại nước hại dân, tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Tôi nhận lấy thứ kia, đó là một tấm thẻ sắt, thoạt nhìn có chút giống như thẻ chó trong quân đội, trên đó viết tên Hoắc Khương Đạt cùng ngày tháng năm sinh của anh ta, sau lưng đúc ba chữ “tổ thứ hai”.
Trên người mỗi người lính trong quân đội đều có một tấm bảng hiệu như vậy, thường được gọi vui là thẻ chó, một khi không may chết trong trận chiến, thời điểm thu thập thi thể sẽ dựa vào tấm thẻ chó này để xác nhận thân phận.
Không ngờ rằng anh ta lại mang thứ trọng đại như vậy cho tôi, xem ra viên Âm thái tuế này thật sự rất quan trọng.
Hoắc Khương Đạt hơi khom lưng về phía tôi, cúi đầu, hai người phía sau anh ta cũng cúi đầu theo, tôi có chút im lặng, sao tôi chỉ tặng một viên Âm thái tuế lại giống như trở thành anh hùng dân tộc thế này.
Hoắc Khương Đạt xoay người, lại theo thang dây leo lên trực thăng, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, cũng không khác như đi trên mặt đất là bao.
Sau khi anh ta đi, Chu Nguyên Hạo nói để tránh đêm dài lắm mộng, chúng tôi phải lập tức trở về Hà Thành, vì thế tôi thay đổi vé sang một chuyến máy bay gần nhất, vội vàng thu dọn đồ đạc chạy đến sân bay, bay về Hà Thành.
Cũng may một đường thuận lợi, cũng không có ai đến tìm chúng tôi gây phiền toái, trở về nhà, Chu Nguyên Hạo bảo tôi giúp anh ấy canh giữ ở bên ngoài, anh ấy muốn hấp thu mảnh âm thái tuế kia, nói xong đi vào trong phòng ngủ, đóng cửa phòng lại.
Cũng không biết anh ấy dùng thủ đoạn gì, tại thời khắc cửa phòng đóng lại, tôi cảm giác phòng ngủ bị phong ấn hoàn toàn, người bình thường căn bản không vào được.
Nhưng tôi vẫn có chút lo lắng, cầm kiếm đào mộc ngồi ở cửa phòng ngủ canh giữ, vuốt ve thân kiếm dài một mét trong tay, hy vọng anh ấy có thể thành công.
Tôi ở cửa canh giữ một ngày một đêm, vốn tưởng rằng sẽ có chút kinh thiên động địa hay tiếng quỷ khóc thần sầu gì đó nhưng lại không nghe thấy gì, bên trong yên tĩnh đến có chút đáng sợ.
Nửa đêm, bỗng nhiên cửa phòng ngủ mở ra, tôi cảm giác được có một luồng khí mạnh mẽ đến trước mặt tôi rồi lại đột nhiên thu hồi, nhìn lên thì thấy Chu Nguyên Hạo cũng không khác ngày thường mấy.
Tôi vội vàng nghênh đón, nhìn cẩn thận từ trên xuống dưới một vòng: “Anh thăng cấp?”
“Vẫn chưa.” Chu Nguyên Hạo nói: “Số lượng Âm thái tuế quá ít nhưng lực lượng của tôi đã tiếp cận tới mức vô hạn, gần thực lực của ma Nhiếp Thanh rồi, chỉ cần chờ một thời cơ nữa thôi.”
Tôi nhịn không được hỏi: “Lệ quỷ cao cấp muốn thăng cấp trở thành ma Nhiếp Thanh thì cần oán khí để củng cố, kết thành tinh hoa, anh lại không có oán khí, làm sao thăng cấp?”
Chu Nguyên Hạo thần bí cười, nói: “Tôi khác với những quỷ quái đó, khi còn bé đã từng một lần có cuộc gặp gỡ kỳ lạ, dẫn đến thể chất của tôi khác với người bình thường cho nên tôi mới có thể dùng phương thức linh hồn sống để tu luyện, đề cao thực lực.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.