Nhật Ký Tình Nhân

Chương 149: Nghi ngờ



Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!



Lục Kinh Đình liên tục phi cười, còn dễ nghe hơn nhiều so với tài nghệ đàn tranh của tôi. "Nói mượn cái gì đấy, em không phải vợ của anh sao, cần bao nhiêu?

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tôi nói ra một con số, anh đột nhiên yên tĩnh lại, sau đó trong lúc tôi đang run sợ đợi chờ, cất cao giọng hỏi tôi: "Hôm nay đến Thanh Hải, em chỉ thăm thân thích của mình thôi sao?"

Thấy anh hứng thú chất vấn, sợ anh hiểu lầm, tôi vội vàng giải thích: "Phải, thân thích nhà em có một đứa trẻ tên là Lộ Khiết, lúc em đi dạo ở ngoài thì gặp cô nhóc ấy, thấy cô bé đang khóc, bèn hỏi hạn một chút, mới biết được mẹ cô bé ấy mắc bệnh ung thư máu rất nguy hiểm, cần phải giải phẫu ghép tủy" "Chốc nữa anh chuyển cho em"

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tôi thở phào nhẹ nhõm, mở miệng định bụng nói cảm ơn, thế nhưng một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại đột nhiên cắt đứt lời của tôi: "Anh Đình, đã xong chưa? Đi thôi"

Tôi ngay cả chớp mắt cũng không chớp được hồi hấp như ngừng lại trong giây phút đó. Một bên hát hoàng nghe Lục Kính Đình đáp lại lời của Kiều Lam, một bên đợi chờ đối phương nói chúc ngủ ngon. Điện thoại tắt lúc nào tôi cũng không kịp nhận ra.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tôi nhìn điện thoại di động, ngẩn người một hồi lâu, cuối cùng vẫn tháo khuyên tai xuống, sau đó với vào phòng tắm tắm rửa, thế nhưng nước nóng vừa mới bao trùm lấy toàn thân, đột nhiên mất điện.

Khách sạn thưởng không có chuyện như vậy xảy ra, hết lần này đến lần khác lại đụng phải tôi, trước mắt tối đen như mực, tôi lục lọi khắp nơi, vất vả lắm mới tìm được cửa phòng tắm, thế nhưng khuỷu tay và đầu gối cũng bị ngã đau điếng người.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tôi chịu đựng cơn đau nhức, cuối cùng cũng chật vật mò được đến bên giường, tìm chiếc điện thoại di động của mình để trên tủ đầu giường, lại không cần thận chạm phải khuyên tai, rơi lạch cạch trên mặt đất, tôi vội vã quỳ xuống dưới đất tìm đôi khuyên tai, thế nhưng không tài nào tìm được.

Bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đành phải tìm chiếc điện thoại di động ở bên gối trước, sau đó mở đèn pin của điện thoại ra, chiều trên mặt đất đề tìm kiếm.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cuối cùng trông thấy nó ở dưới gầm giường, lập lánh rực rỡ dưới ánh đèn pin sáng chói, như ảnh trắng sáng lóa, vô cùng xinh đẹp.

Tôi thờ phào nhẹ nhõm, cả thân thể bò trên mặt đất, làm da dần sát xuống sản nhà lạnh như băng, lãnh lun cầm cập, đồng thời cũng cảm thấy cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu từ từng tế bào đến khớp xương.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Chịu đựng cảm giác khó chịu, đưa tay lấy khuyên tại ra ngoài, thế nhưng một chút ánh sáng màu đỏ trong đám ánh sáng trắng khiến toàn bộ thân thể tôi run rẩy lên.

Chút ánh sáng màu đỏ ấy vô cùng nhỏ bé, giống như một khối chu sa ai đó cầm lấy vậy.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tôi kinh ngạc một hồi lâu, dần dần thu lại ánh mắt ngỡ ngàng, khi ánh sáng trong căn phòng đột nhiên vụt lên, nắm chặt đôi khuyên tai ở lòng bàn tay, tự an ủi lấy sự khó chịu trong lòng.

Trước đây chị Tưởng Thanh thường nói đùa với tôi, rằng làm người thư ba cũng có thể bị người xấu xa để mắt tới, chính là lúc đang làm chuyện đó cùng với kim chủ, trong phòng còn cài đặt camera thu nhỏ quay hết lại quá trình từ đầu đến cuối, biến thành một cuốn phim, mang đi bán.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Mà cách tốt nhất để kiểm tra trong phòng có cải đặt camera hay không, đó chính là tắt đèn, dùng ảnh sáng từ đen pin chiếu khắp nơi, tìm được điểm đó, chắc chắn đó là camera bỏ túi. Thế nhưng thường thì không ai làm máy chuyện phiền phức như vậy,

Mà mục đích của Lục Kinh Đình chắc chắn không làm như vậy, thế nhưng lại gắn camera cỡ nhỏ vào khuyên tai rồi giả bộ đưa cho tôi. Nếu như là vì đảm bảo sự an toàn của tôi thì hoàn toàn có thể nói cho tôi biết, nhưng anh lại len lén ra tay.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Lẽ nào anh ấy không tin tôi sao?

Đột nhiên nghĩ vậy, thân thể tôi dường như bị tuyết lạnh dội một lần, lạnh toát từ chân tới đầu.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Có suy nghĩ bao nhiêu đi nữa thì cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, bởi vì tôi không cho rằng Lục Kinh Đình sẽ thật lòng đối với tôi, hơn nữa trước đây tôi còn là người của Chu Phong, anh sợ tôi mật báo tin tức cũng là hợp tình hợp lý. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88 .net

Tôi thôi không suy nghĩ linh tinh nữa, đặt đôi khuyên tai vào trong hộp quà, sau đó thay quần áo sạch sẽ, đúng lúc Lộ khiết gọi điện thoại tới, nói đang chờ tôi dưới lầu. Tôi thấy thông báo chuyển tiền đến tài khoản, cẩm túi rời khỏi phòng

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Ban đêm, thành phố Thanh Hải chất ních người, bầu không khi thoảng lành lạnh. Thân thể nho nhỏ của Lộ khiết đang xoay tròn ngoài cửa, trìm một chiếc áo khoác màu xám tro, kiểu dáng bình thường, không chút sản sủi, ăn mặc vô cùng mộc mạc.

Cho nên tôi vừa ra khỏi cửa đã tìm thấy cô ấy, thấy gò má cô ấy đã hồng hồng, mí mắt hơi sưng, dường như vừa mới lau sạch nước mắt nước mũi đi vậy.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cô ấy nhìn thấy tôi, nhẹ giọng gọi chị Ái Phương, còn thoáng chút tiếc nuối đối mặt với tôi. "Đị, dẫn chị đi thăm mẹ em, sau đó cùng nhau nộp tiền thuốc thang" "Thực sự có thể sao?" Lộ Khiết thận trọng hỏi tôi, ánh mắt kia dường như đang lo lắng tôi không chịu nổi số tiền lớn như vậy.

Cũng đúng, gia cảnh của tôi không khá lắm, có gần bốn trăm triệu cũng sắp gánh không nổi, hơn nữa tôi còn là phụ nữ.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tôi mim cười vỗ vỗ bả vai của cô ấy, kéo cô ấy lại: "Ừ, đi thôi."

Chúng tôi lái xe, đi thẳng về hưởng đến bệnh viện, là một bệnh viện nhỏ đâu cũng có thể tìm được trong thành phố Thanh Hải, chúng tôi ra khỏi xe, còn chưa đi tới cửa chính, bên cạnh đột nhiên có một người phụ nữ xuất hiện, chẳng nói chẳng rằng gì đã tát một cái vào mặt Lộ Khiết, mắng: "Con điểm "

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Người phụ nữ này mặc một bộ quần áo dài màu xanh ngọc đến, xen lần một mùi nước hoa nồng nặc, bởi vì động tác thoáng qua quá nhanh, khiến tôi không thể nhìn thấy được mặt của cô ta.

Chờ đến khi cô ta mắng ra tiếng, sau đó tôi liền nhận ra đối phương là ai, nhìn kĩ lại một chút, quả nhiên là Triệu Mộng Tuyết.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Khuôn mặt Triệu Mộng Tuyết tức giận cau có lại, hai vai run rẩy trừng mắt nhìn chằm chăm Lộ Khiết, chi thẳng vào mũi của cô ấy, mắng: "Tôi mời cô đến giúp tôi làm việc, cuối cùng cô lại hoan hô ngược, nói không làm là không làm à?"

Lộ Khiết bưng gò má vừa mới bị đánh, đầu ngoành sang một bên, tôi không thấy rõ vẻ mặt của cô ấy, chỉ thấy thân thể cô ấy khẽ run nhè nhẹ, cùng với giọt nước mắt đang nhỏ tí tách xuống, rõ ràng cô ấy đang khóc.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Triệu Mộng Tuyết không chú ý tới tôi, ngón tay di vào đầu của Lộ khiết, mắng chửi liên tục, tôi thật sự không nhìn nổi nữa, bắt lấy cái tay đang làm xằng làm bậy kia, nói: "Cô Chu, xin hãy tự trọng." "Cô là ai, chuyện của tôi đến lượt cô chỗ miệng vào à?" Cô ta gào lên hất tay tôi ra, đồng thời khuôn mặt hung dữ quay sang trừng mắt nhìn tôi, trong chốc lát nhìn thấy tôi, sắc mặt cô ta cũng đơ ra, tiếng quát liên tục kia cũng nghẹn bử trong cổ họng. Kinh ngạc gào tên tôi. "Sao cô lại ở đây?". Triệu Mông Tuyết nhìn tôi, tôi lại quay sang nhìn Lộ Khiết, vẻ mặt mù mịt. "Tôi là chị gái của Lộ Khiết, không khéo vừa mới biết chuyện của chị với Lộ Khiết. Lộ Khiết còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cũng nhất thời bị kích động giúp chị làm việc, xin cô Chu giơ cao đánh khế, tha cho Lộ khiết, tìm người khác đi."

Tôi khách khi giải thích một phen, sau đó nói thay cho Lộ Khiết. Có lẽ Lộ Khiết không nghĩ rằng tôi biết Triệu Mộng Tuyết, ánh mắt tròn xoe sửng sốt nhìn tôi chằm chằm, trên trán chỉ thiếu chưa dán ba cái dấu hỏi chấm to đụng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Triệu Mộng Tuyết dừng lại một chút, mới nhận ra tôi vừa nói gì, đột nhiên phì cười, hất cằm, như từ trên cao nhìn xuống chúng tôi: " y da, hóa ra là em gái của cô hả, khó trách được, chị gái làm bổ, em gái đi chứa thuế, hai người đúng là cùng một nhà thật, kiểu gì cũng phải làm chút chuyện xấu xa."

Tôi không vui nhíu mày, bình thường ghét nhất những kẻ có tiền ra vẻ lên mặt nạt người như này, bạn họ từ khi sinh ra không giàu thì cũng sang, nào hiểu được tâm trạng buồn phiền vì dầu muối củi gạo của những người nghèo chúng tôi. Chúng tôi nỗ lực để sống, mà bọn họ lại lấy bằn cốt người khác làm thủ vui. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88. net

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cuộc đời này chính là không công bằng như vậy.

Tôi mặc kệ sự châm chọc của cô ta, thuận theo đáp lời: "Phải, chúng tôi làm chuyện xấu xa, lần lặn trong tối ngoài sáng muốn kiếm tiền, nhưng cái người đưa tiền cho chúng tôi làm chuyện xấu như các người thi sạch sẽ lắm chắc?" "Cô..." Triệu Mộng Tuyết tức giận, mặt tối sầm đi, nhưng vẫn còn chút dáng vẻ kiêng kỵ đối với tôi, cho nên không dám giận tôi ra mặt, thế nhưng lại vứt ảnh mắt độc địa chẳng khác nào rắn cho Lộ khiết đang sợ hai bên cạnh. "Hừ, mặc kệ ra sao, trước đây cô ta đã đồng ý với tôi, tôi đã thanh toán tiền đặt cọc rồi, chuyện này không thể sáng tỏ như vậy." "Bao nhiêu tiền, tôi đưa cho chị." Chỉ sợ đối phương không muốn lấy tiền, chỉ muốn người.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Quả nhiên là như vậy, Triệu Mộng Tuyết quay về phía tôi cười âm hiểm, nghiêng đầu nhìn tôi: “Tân Ái Phương, cô nghĩ rằng tôi muốn tiền sao? Đừng tưởng rằng bây giờ cô leo lên được chỗ cậu ba là tôi không dám làm gì cô, là cô ta trêu vào tôi trước, nếu như đưa nhỏ này không mang được, không sinh được, còn muốn chạy à? Cô phải biết rõ thủ đoạn của tôi chứ"

Giọng điệu nói chuyện của cô ta ban nãy còn luống cuống, lại trở nên vô cùng bình tĩnh, không hiể nặng nề. Thế nhưng từng câu từng chữ với ánh mắt lạnh như băng kia, đủ khiến cho người ta rợn cả tóc

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Lộ khiết nghĩ lại mà sợ, núp về phía sau lưng tôi, thận trọng nắm lấy quần áo của tôi, nhẹ giọng nói: "Chị Ái Phương, cô ta không dễ chọc đâu, hay là thôi đi, chỉ cần mang " "Không được." Tôi không đợi cô ấy nói hết lời đã cắt ngang, chút việc này không thể đồng ý được.

Thân thể của Lộ khiết run lên, không nói thêm gì nữa, nhưng bàn tay nắm lấy quần áo tôi cũng không buông ra, khẽ run nhè nhẹ, thoạt nhìn vô cùng sợ sệt.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Triệu Mộng Tuyết nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi, càng kéo bầu không khi xuống nặng nề hơi, đè ép cổ họng hỏi tôi: "Cô tính không thả người sao?"

Tôi nghiên rằng, trong lòng cũng thoảng chút sợ hải, bị cặp mắt kia nhìn, cảm thấy chỉ cần không thuận theo ý cô ta, bản thân mình cũng sẽ bị làm nhục. "Tôi nói rồi, Lộ khiết không thể giúp chị mang thai, cô Chu hãy đi tìm người khác đi

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Nói xong, tôi không muốn nghe có ta uy hiếp thêm nữa, mở miệng nói tiếp: "Hơn nữa chuyện mang thai họ này có phải cái gì vinh dự làm đầu, nếu như có Chu có tình bám riết lấy, tôi không ngại kể chuyện của cô ra ngoài, để cho mọi người biết về cô một chút nào!

Chuyện Triệu Mộng Tuyết không thể mang thai không có một ai biết, chị Tưởng Thanh cũng trời xui đất khiến nói chuyện này cho tôi biết, tôi cũng coi như không biết, làm lơ đi, thế nhưng nếu bị ép, tôi không ngại cho toàn thế giới biết.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cô ta thấy tôi uy hiếp, đôi mắt trợn trừng nhìn tôi, chẳng khác gì muốn ăn tươi nuốt sống tôi, thế nhưng không biểu hiện ra nhiều lắm, chỉ nói đúng vài chữ: "Cô đang uy hiếp tôi?"

Tôi không cà phủ nhận: "Nào có, chẳng có luôn "

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Triệu Mộc Tuyết không quả tốt, trong mắt đầy vẻ không cam lòng. Cô ta nghiến răng, hất tay bỏ lại một câu độc địa: "Cô chờ đó."

Sau đó rời đi.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Nếu cô ta đã nói như vậy, nhất định sẽ tìm tới cửa gây phiền phức, tôi lo lắng quay đầu nhìn Lộ khiết đang run lẩy bẩy sau lưng, kéo cô ấy đến trước mặt mình, dịu dàng lên tiếng: "Lời ban nãy em coi như minh không nghe thấy, sau này tránh xa người này ra là được!" Là khiết sụt sịt mũi, hai má đỏ bừng, mắt sưng hip ngắng đầu nhìn tôi, suýt chút nữa khiến tôi tưởng rằng cô ấy bị người khác đánh thành mặt bánh bao. "Vậy, chị Ái Phương, mới vừa rồi cô ta nói chi làm bỏ người khác, là thật sao?"

Cả người tôi chững lại, trong lòng như có thứ gì đứt lìa, cô ấy là người thân duy nhất biết rõ chuyện này.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.