Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Phong Lạc Trung nhẹ giọng ừ một hồi lâu, giống như đang suy nghĩ nên nói gì tiếp theo, một lúc sau mới nói: “Vây hai bữa nữa em cũng sẽ đến Thanh Hải, chị dâu nhớ đón em nha."Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Phong Lạc Trung khẽ cười, đoán ra được những gì tôi đang nghĩ đến, “Ây da, em không rành đường ở Thanh Hải lắm, lỡ đầu đi lạc thì sao, cho nên chị đến đón em đi, với lại em cũng không yên tâm chị ở đó một minh, không có Lục Kinh Đình, nhỡ đâu chị gặp chuyện gì thì biết kiếm aiCô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi ừ một tiếng: "Vậy trước khi tới hãy gọi điện choCô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi thấy bây giờ vẫn còn khá sớm, nên tôi đi đến nơi mà Vương Thiết Kiên chơi bạc lần trước, chỉ cần lấy được bằng chứng anh ta bài bạc, sau đó đưa cho thím coi, anh ta chắc chắn sẽ hết đường chối cãi, nhưng về việc anh sẽ nói ra việc tôi làm nhân tình thì tôi chưa nghĩ ra cách đối phó.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sòng bạc được mở bên dưới mặt đất, tuy rộng rãi nhưng độ cao rất thấp, cái đèn trên trần nhà cứ lắc lư theo gió ngay trên đỉnh đầu mình.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi vừa bước vào, liền nhìn thấy người đàn ông lần trước chơi với Vương Thiết Kiến, hắn ta trầm lặng ngồi ở một góc, lặng lẽ quan sát đám người đang ồn ào tôi trước mắt, kết quả khi lật bài ra, hàn ta lại thắng. không ít người đã từ bỏ và rối khỏi, nhưng lại có người không phục, những người như vậy làm tôi nghĩ đến Vương Thiết Kiên lúc đó,Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi cười rồi bảo không phải, còn có việc nên không thể tiếp tục cuộc trò chuyện nữa.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Không biết có phải do ở đây quá đông người, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng nặng nề khi đối mặt với người đàn ông này, không muốn dây dưa với hắn ta.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi không hiểu tại sao hắn ta cử phải nắm chặt không buông, cổ tay bị năm đến đau rát, khiến tôi vô cùng bực bội,Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng cùng lúc đó, một mùi hương nhẹ thoảng thoảng xông vào mũi tôi, một thân ảnh quen thuộc đi đến bên cạnh và kéo tôi vào lòng anh ta, cũng chính là anh giúp tôi thoát khỏi tay người đàn ông đó.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy người này cao hơn tôi nửa cái đầu, mặc bộ thường phục màu xám, củi xuống nhìn tôi, mà người này chính là Chu Phong.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi lắc đầu, rồi đứng sang một bên, kéo dài khoảng cách giữa hai người, trái tim nhịn không được mà đập nhanh hai nhịp.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ánh mắt anh ta mang theo sự phần nộ, tinh thần rất tốt. Tôi cử tưởng anh ta vẫn đang nằm viện sau khi bị người của Tần Thiên Khải đánh. Xem ra tôi đã đánh giá thấp cơ thể của anh ta rồi.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông Trương cười mỉa rồi lùi về sau hai bước, kinh nề nói với Chu Phong: "Cục trưởng Chu nói quá rồi, tuy chỉ là làm ăn nhỏ, nhưng người thì không nhiều, ban nãy thấy cô ấy hình như đang tìm người nên tôi mới muốn giúp đỡ thôi."Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chu Phong nhưởng mày, quay đầu hỏi tôi tìm ai tôi ngay lập tức mượn mặt mũi của Chu Phong nói với ông Trương: "Ban nãy không biết ông là chủ sòng bạc này, thật thất lễ quá, thật ra tôi đến tìm ông là vì Vương Thiết Kiến" "Sao?" "Tôi muốn biết anh ta đã thua bao nhiêu tiền ở day?"Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghe vậy, vẻ mặt lo lắng của ông Trương thả lỏng hơn chút, hắn ta bảo tôi chở tỉ, sau đó xoay người cho người đi lấy. Hai người chúng tôi đứng đợi một chút, thì thấy một người đàn ông trung nhiên cầm một tờ giấy tới, đưa cho ông TrươngCô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi nhếch khỏe miệng lên, có được giấy nợ này, trong lòng nhẹ nhỏm hẳn. “Ngoài cái này, anh họ cô còn thể chấp căn nhà của cậu ta cho chúng tôi, đây, cô xem qua đi.”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng căn nhà đó chưa được sang tên Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại toàn bộ những thứ này, sau đó trả lại cho ông Trương, rồi cảm ơn hắn ta.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cũng khó trách, hắn ta tưởng tôi và Vương Thiết Kiên đó là hai anh em họ thân, nhưng tôi lại không nhân cơ hội tốt này xóa nợ mà ngược lại còn vui vẻ chụp lấy chứng cứ Vương Thiết Kiên mượn nợ rồi rời đi. Ai nhìn vô cũng sẽ thấy lạ thôi.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi không biết nói gì hơn. “Sau khi em bị Tần Thiên Khải bắt đi, tôi tìm Lục Kính Đình nói việc đó, nhưng sau này lại nghe nói, em là ba ngày sau bị đổi về lại " Tôi nhàn nhạt ừ một tiếng, trong lòng đang gió êm sóng lặng đột nhiên nổi lên cơn sóng. Tại sao lúc nào cũng nhắc nhở tôi về việc này, để tôi nhận ra rõ bản thân không hề quan trọng với Lục Kinh Đình chứCô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi lui về sau một bước to, kéo dài khoảng cách với anh ta, lúc gương mặt rời khỏi bàn tay ấm áp đó, cơn gió bên cạnh thổi đến mang đi theo nhiệt độ tàn dư cuối cùng. “Trân trọng hay không cũng chẳng sao, chuyện này cũng có không liên quan đến cục trưởng Chu. Chuyện ban nãy anh giúp em, em xin được cảm ơn" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88 .netCô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi vừa kêu tên anh ấy vừa giãy giua, người đi lại chung quanh dùng ánh mắt quái dị nhìn chúng tôi, tôi xấu hổ đến nỗi chỉ có thể cúi đầu xuống thật thấp, mà dầu Chu Phong đẻ sắt trong cổ tôi. "Tân Ái Phương, tôi thật sự không khống chế được mình, một ngày không có em là một ngày bằng một năm, tôi biết em có cảm tình với tôi, lúc ấy cũng là tôi hồ đồ làm chuyện sai lầm, em trở về với tôi có được hay không, tôi sẽ ly hôn với Triệu Mộng Tuyết, được không?"Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi nghe lời này trong lòng đã không có phản ứng quá lớn, chỉ bắt lấy cánh tay đang giữ chặt tôi của anh ta, dùng chút sức: "Tôi nói hết rồi, tát nước ra ngoài, không thu về được nữa, cục trường Chu xin anh tự trọng." "Hơn nữa tôi là theo Lục Kính Đình đi lãnh giấy hôn thủ."Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thời điểm anh ấy nổi giận, hô hấp sẽ tăng thêm, quấn lấy trên cổ tôi, nóng bỏng tựa như ngọn lửa ở cháy: "Miệng em suốt ngày chỉ nhắc đến Lục Kinh Đình, cho dù bị anh ta bán đứng khinh thường cũng không rời khỏi anh ta, em rung động vì anh ta rồi sao?"Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi tựa hồ đã từng thừa nhận, nhưng mà rốt cuộc sâu bao nhiêu? Tôi không biết.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi cười khế, quay đầu nhìn anh ấy, gợn sóng trong tim biến mất không còn vết tích: "Là anh buông tay em trước."Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi không có được tin tức chính xác ở Lục Kinh Đình bên kia, nhưng mà cũng không muốn từ trong miệng Chu Phong nói ra sự thật mà tôi không muốn tiếp nhận. Tôi lắc đầu nói không muốn, nhưng anh ấy cứ bám lấy tôi không thà, còn tự mình nói ra: "Sau đó anh một mực chủ ý về phía Lục Kinh Đình, chuyện anh ta làm trong ba ngày anh ta không đón em anh đều biết “Tôi đã nói rồi không muốn biết." "Em phải nghe "Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Theo từng chữ từng câu mà anh ấy giải thích, lòng tôi cũng dần dần chìm vào đại dương mênh mông, bên miệng cảm giác được vị chua chất, tôi biết chuyện không đơn giản như vậy, nhưng mà không nghĩ lại như thé.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net