Nhật Ký Tình Nhân

Chương 169: Gặp bố mẹ tôi



Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Thim không còn gì để cãi, chỉ vào mặt tôi ấp a ấp ủng "mày mày" một lúc lâu vẫn không nói được gì, cuối cùng nghiến răng lược bỏ câu độc ác đằng sau. "Mày chờ đó cho tao."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau đó phất tay áo đi mất.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chắc hẳn bà ta đi về để tìm Vương Thiết Kiên tính sổ, chuyện khiến tôi lo lắng hơn chính là Vương Thiết Kiên sẽ nói ra thân phận của tôi dưới cơn nóng giận, nhưng tôi cũng không để ý được nhiều như vậy, lo nghĩ quá nhiều chỉ làm tôi mệt mỗi hơn mà thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi đóng cửa ngôi trong phòng cho đến khi bố mẹ trở về. Lúc bọn họ đi từ huyền quan vào, tôi nghe thấy bố "ai ai" kêu đau, giọng nói lo lắng của mẹ tôi truyền tới từ huyền quan: "Có vấn đề gì không?" "Không sao, vừa nãy kê thuốc rồi mà, uống vào là đó thôi" 10.065 Tôi cuống quýt nhảy khỏi ghế salon, trước khi bạn họ đi vào từ huyền quan đã vội vàng gọi một tiếng bố, sau đó đi đến đỡ lấy cánh tay ông lo lắng hỏi: "Thuốc gì vậy, bố làm sao thế?

Trong cái vòng này, người nhà ấm áp duy nhất của tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bố mẹ bị tôi dọa giật mình, kinh ngạc gọi Ái Phương, còn hỏi vì sao tôi lại về, tôi không giấu được đành trả lời bọn họ: "Lần này phải đi xa nhà một chuyến cho nên trở về thăm hai người, sợ là phải nói lời tạm biệt rồi."

Đáy mắt bố mẹ hơi mất mát nhưng không biểu hiện ra mặt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bố vỗ lên mu bàn tay tôi, ý tử sâu xa: "Con gái ngoan, ra ngoài phải giữ gìn sức khỏe, đừng làm khổ chính mình."

Vành mắt tôi nóng lên, kìm nén nước mắt gật đầu, sau đó lại hỏi chuyện thuốc men vừa rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mẹ tôi nói: "Xương cổ của ba con không tốt, vừa đi bệnh viện kiểm tra rồi, không có gì đáng ngại.

Tuy nói vậy nhưng khi hai người vào nhà, tiếng bổ kêu đau thật ra không đơn giản như vậy. Nhưng đúng lúc này tôi lại nhận được tin nhắn của Tần Thiên Khải giục tôi mau đi xuống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi thuận tiện nhìn thời gian, đã mười giờ tối rồi nhưng trong lòng rất lo cho bố muốn hỏi thêm đôi câu.

Bố mẹ nhìn ra tôi khó xử, khoát tay nói không có việc gì đâu, sau đó mẹ bất chợt ôm tôi vào ngực, vừa dùng bàn tay ấm áp vuốt tóc tôi vừa nói: "Ái Phương, con đừng gắng sức quá, chăm sóc bản thân cho tốt

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi suýt chút nữa đã không kiềm chế được òa khóc, chỉ cắn môi dịu dàng vàng một tiếng.

Sau đó vội vã gặp mặt rồi lại vội vã đi luôn, đến cuối cùng vẫn chưa hỏi thêm được về cột sống của bố.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi xuống dưới tầng, Tần Thiên Khải đang chờ tôi ở đó, thấy tôi đi ra bèn hạ cửa sổ xuống hỏi tôi đã xong việc chưa, tôi gật đầu sau đó hít một hơi thật sau, bước lên xe anh ta.

Hướng đi của anh ta cũng không phải nhà họ Trần mà là về phía khu vực phồn hoa nhất trong thành phố, tôi hơi sợ hãi trong lòng, căng thẳng hỏi anh ta định đi đâu. Anh ta nhìn đoàn xe qua lại không ngừng phía trước, thản nhiên nói: "Tôi đã thu dọn xong đồ của cô rồi cho người đưa sang chỗ của ông Phong, sau đó hình như ông Phong rất muốn gặp cô cho tối nay mới đưa cô qua đó luôn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi còn tưởng mình có thể yên ổn một buổi tối, xem ra tôi đã nghĩ nhiều rồi.

Tần Thiên Khải nhìn tôi qua gương, cười hỏi: "Sợ nồi h

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mặc dù là nói ra sự thật nhưng tôi vẫn siết chặt tay nói không hề. Nghĩ lại thì trước sau gì cũng phải đối mặt, sớm hay muộn đều giống nhau, tâm trạng cũng không nặng nề như trước nữa.

Chúng tôi nhanh chóng đến một khách sạn, tôi chuẩn bị xuống xe thì Tần Thiên Khải đột nhiên kéo tôi lại sau đó không hiểu sao đeo một cái vòng tay có điểm xuyết đã năm màu lên tay tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi nghi hoặc nhìn đá năm màu tinh xảo, thẩm nghĩ chắc không phải là camera mini hay máy nghe trộm gì đó chứ

Tần Thiên Khải chợt nở nụ cười như nhìn ra suy nghĩ của tôi vậy: "Cô yên tâm, tôi không có sở thích xấu theo dõi riêng tư của người khác, cái này không có camera hay máy nghe trộm đâu." Đọc truyện mới nhất tại Truyện88 .net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bị nói trúng tim đen, tôi đỏ mặt càng tò mò đây là cái gì hơn.

Tấn Thiên Khải nhanh chóng nói tiếp: "Tôi thấy t nữ như cô không dễ dàng, hơn nữa ban đầu không nên cuốn cô vào tranh chấp nhưng vẫn làm liên lụy đến cô, suy cho cùng tôi cũng có một phần trách nhiệm cho nên vòng tay đá năm màu này là tôi tìm người thiết kế riêng thành điện thoại án, sau viên đá thứ ba có một cái nút nhỏ có thể gọi trực tiếp đến điện thoại của tôi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi không rõ lý do anh ta làm như vậy, cảm thấy áy này khi đưa tôi đến chỗ của ông Phong?

Nhưng vẫn theo lời anh ta, giơ tay lên nhìn xuống. "Nếu cô gặp phiền toái thì gọi cho tôi, đương nhiên cũng phải cân nhắc xem tôi có giúp được cho cô không nữa!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chi là hành động này của anh ta cũng khiến tôi cảm động, nhưng tôi nghĩ rất có thể sẽ chẳng bao giờ động đến cái điện thoại trực tiếp này. Dưới tình huống tôi không còn chỗ dựa, sau đó tôi cũng không thảo vòng tay ra.

Nói xong, Tần Thiên Khải xuống xe đưa tôi đến cửa một phòng riêng ở tầng năm trong khách sạn, có hai nhân viên phục vụ mặc áo đuôi tôm đứng ở cửa, dáng đứng thẳng tắp nhìn thẳng về phía trước. "Tiếp sau đây cô phải tự bảo vệ mình." Tần Thiên Khải không có ý đi vào, sau khi chào tạm biệt tôi bèn di. roi Tôi nhìn cửa lớn đóng chặt trước mặt, hai đủ bắt đầu run rẩy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi còn chưa suy xét xem khi nào thì vào, nhân viên phục vụ bên cạnh không nhìn nổi nữa trực tiếp gỗ cửa, còn nói chuyện của tôi, giọng nói của ông Phong truyền ra từ bên trong, ngăn cách một lớp cửa có vẻ hơi nặng nề: "Vào đi."

Sau đó nhân viên phục vụ quan tâm tận tình mở cửa cho tôi, mùi khỏi mùi rượu trong phòng xông thẳng vào mặt, còn kèm theo hơi nóng khiến người ta không thoải mái.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong phòng rất tối, chỉ có ánh sáng bảy màu le lói phát từ vài chiếc đèn neon vô cùng đẹp mắt. Lục Kính Đình, ông Phong, còn có chị Nam ngồi bên cạnh hầu hạ trên ba chiếc ghế sofa màu đen.

Phong Lạc Trung thấy tôi đi tới, vẻ mặt nói nói cười cười vừa rồi lập tức cứng lại, sau đó đứng dậy tìm một lý do rời khỏi phòng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi không biết đã làm gì chọc đến anh ta, thể nhưng dường như là đang né tránh mà không phải chán ghét,

Ông Phong vẫy tay với tôi bảo tôi sang đó, còn kéo luôn chỉ Nam trên người ra. Tôi ngập ngừng vừa đi vừa ngừng vài lần mới đến nơi, bị ông ta kéo thẳng vào ngực, đặt mông ngồi trên đùi ông ta, ánh mắt ai oán của chị Nam ở bên cạnh chi gần trong gang tác.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi thuận theo ôm hai tay lên cổ ông ta, tạm thời chịu đựng tư thế này nhìn cửa phòng đóng lại, tầm nhìn cũng thấp xuống vài phần khiến tôi gần như không nhìn thấy vẻ mặt của Lục Kinh Đình ngồi đối diễn. "Ông Phong đúng là hào hứng mà, vừa mới chiếm được người đẹp đã một tắc không rời rồi." Lục Kính Đình cười nói, nghe ra giọng nói cho vài phần châm chọc nhưng không quá rõ ràng. Những lời này lại thiếu đốt gương mặt tôi, cảm thấy kỳ quái trong lòng.

Ông Phong hôn lên mặt tôi, đột ngột không kịp để phòng khiến tôi nổi da gà khắp cả người, còn dính cả nước bọt mang theo mùi hôi miệng thoang thoảng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ông ta ôm tôi chặt hơn, vô cùng tự hào trả lời: "Để cậu ba chê cười rồi, chỉ mà sự quyến rũ của người đẹp này quá lớn, tôi đây cũng không muốn buông tay, ha ha ha ha."

Lục Kinh Đình hừ nhẹ, trực tiếp bỏ qua việc chế nhạo tôi, sau đó bắt đầu vào chủ đề chính: "Ông Phong, tôi nghĩ vẫn nên tiếp tục chủ đề vừa rồi đi! Gần đây tôi liên hệ được một khoản làm ăn buôn lâu, nếu như ông Phong bằng lòng thì lần này nhất định có thể kiếm được một số tiền lớn Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tuy trước đó cũng chẳng phải làm ăn lương thiện gì nhưng buôn lậu đúng là khá hời. Tôi nghe nói đây là lần đầu tiên Lục Kinh Đình hợp tác với ông Phong, tuy trước kia ông Phong và ông Lục hợp tác cùng nhau nhiều năm nhưng Lục Kinh Đình và ông Lục đã mỗi người một ngà, chung quy lại về mặt ý nghĩa hợp tác là khác nhau.

Nếu là lần đầu tiên, làm chuyện lớn như vậy luôn phải đối mặt với rất nhiều rủi ro.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ông Phong cười ha ha hai tiếng, tỏ vẻ không quá hứng thú với việc Lục Kinh Đình nói, ngược lại còn nằm lấy cắm tôi, ánh mắt u tối đập vào mắt, cảm giác giống như bị ăn sạch sẽ: "Chuyện hợp tác cứ thong thả đã, bây giờ tôi có hứng thú với việc khác hơn."

Lục Kinh Đình bị bóng tối bao vây hơn phân nửa vẫn khiến tôi có cảm giác rét lạnh, tối nay tính tình của anh có vẻ rất nóng nảy: "ỷ của ông Phong là " “Tôi muốn gặp bố mẹ của cô Tân, tôi nghĩ là tôi vừa gặp đã yêu em rồi, có thể nên duyên vợ chồng với cô Tân dậy thì tốt quá "

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi suýt nữa đã bị sắc nước bọt của chính mình, kinh ngạc nhìn chăm chăm người trước mắt, gương mặt béo phì mang theo nụ cười đùa cợt, ánh mắt tùy tiên bay ba không hề nghiêm túc.

Thế nhưng không khí trong phòng riêng đột nhiên giảm xuống vùn vụt, có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo thấu xương từ phía Lục Kính Đình, Tôi tưởng rằng một người đàn ông kiêu ngạo như Lục Kinh Đình sẽ nổi giận vì ông Phong khinh thường hợp tác với anh cho nên không suy nghĩ nhiều.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chỉ lo lắng vì câu nói của ông Phong.

Tôi hằng giọng hai tiếng, cười tự giễu nói: "Ông cử nói đùa, em có tài đức gì để xứng được với rồng phương trong loài người như ông chứ

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ca ngợi ông ta một lúc cũng thấy ông ta ngừa đầu cười to với phần hư vinh này, nhưng ông ta vẫn quyết không bỏ qua chuyện kia: "Xửng hay không xứng do tôi quyết định, chỉ là tôi cảm thấy em rất ưu tú cho nên có thời gian thì hẹn bố mẹ vợ ăn một bữa cơm nhé!".

Liên lụy đến người nhà, tôi không khỏi căng thẳng sợ hãi nhưng vẫn cho là ông ta đang nói đùa

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi mềm mại không xương rúc vào ngực ông ta, nhưởng mày nhìn chị Nam bên cạnh, ngón tay về vòng tròn trước ngực ông Phong: "Máy hôm trước em còn thấy ông tuyên bố chi Nam là vợ của ông đó"

Chị Nam không phải là đèn cạn dầu, tôi nghĩ ít nhất thì ông Phong cũng sẽ cố kỵ điểm ấy, chú ý đến vấn đề ngôn từ những suy nghĩ của ông ta thật sự khó đoán

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ai ngờ ông Phong làm mặt lạnh trực tiếp từ bỏ chỉ Nam: "Nếu em không ngại, ngày mai tôi sẽ ly hôn với cô ta rồi kết hôn với em."

Lòng tôi trầm xuống, gương mặt cười dịu dàng đáng yêu cứng đờ, phóng tầm mắt về phía chị Nam cũng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cô ta, khóc lóc quấn lấy cánh tay ông Phong làm nũng, kết quả bị ảnh mắt lạnh lùng của ông Phong trừng trở về, không thể làm gì khác đành ngoan ngoãn ngồi bên cạnh không lên tiếng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ông Phong lập tức nâng cằm tôi lên, cười tít mắt nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng loạn của tôi hỏi: "Ái Phương thấy thế nào?"

Tôi chưa từng có cảm giác tên của mình lại buồn nên đến vậy, bị ông ta gọi mà sắp ói hết đồ ăn máy ngày nay rồi. Tôi Hạ hạ cười gương, nghiêng đầu tránh ra, nghiêm mặt trả lời: “Ông nói đùa, em thật sự không xứng với ông " "Em là đang từ chối đó hà." Ông Phong buông lòng bàn tay nắm cằm tôi, giọng điệu kỳ quái cũng làm tôi phát hiện có gì đó không đúng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng cũng xong rồi, nhìn lại thấy vẻ mặt ông ta đen xì, tay đỡ eo tôi đột nhiên đẩy tôi từ trên người ông ta xuống, tôi loạng choạng ngã thẳng xuống đất, luống cuống chống hai tay lên sàn nhà lạnh như băng.

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.