Nhật Ký Tình Nhân

Chương 196



Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ông Lục ngồi xuống bênh cạnh bờ ao, hiếm khi thấy ông ta mặc một bộ đồ tây màu đỏ tương đối trang trọng, có vẻ vô cùng có phúc khi, nhưng trong mắt cũng ông ta lại không hề che dấu nổi sự sắc bén.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Lái xe dùng động tác tay ra hiệu mới tôi qua đó nói chuyện với ông Lục

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi đi chăm chậm qua đó, ông ta chỉ dùng một ánh mắt nhìn về phía tôi, toàn bộ thân thể tôi đã căng thẳng hết cả lên rồi. "Ông Lục." Tôi khách khách khi khi gọi ông ta một tiếng, còn nhẹ gật đầu. Mặc dù tôi đã đăng ký kết hôn cùng với Lục Kính Đình, thế nhưng tôi nghĩ lão giả này chắc chắn sẽ không thích tôi gọi ông ta là bố đầu.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Ông Lục ừ một tiếng, bảo tôi ngồi xuống trước, sau đó gọi nhân viên phục vụ tới, hỏi tôi muốn uống gì không, tôi vốn dĩ cũng không muốn uống gì, nhưng sau đó nghĩ lại thấy không lễ phép lắm, nên mới gọi một món đồ uống khá rẻ. Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, ông Lục cũng bắt đầu đi thẳng vào vấn đề, ông ta nói: "Những lời mà tôi tôi cũng không muốn nói với cô Tấn cũng không tính là quá nhiều, chỉ có điều sau khi biết được cô đã đăng ký kết hôn cùng với Lục Kính Đình, lúc ấy tôi đã rất khiếp sợ. Chỉ có điều, thân phận của cô ra sao, hẳn cô cũng tự mình hiểu được."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi khẽ đáp tôi tiếng, bàn tay đặt trên đầu gối xiết chặt tà váy của mình, cố gắng tỏ ra bề ngoài mình rất bình tĩnh thản nhiên.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Ngay sau đó ông ta lại tiếp tục nói: "Tôi cũng không muốn nói nhảm nhiều lời làm gì, tôi chỉ hy vọng hai người ly hôn đi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ông ta nói chuyện cũng thẳng thắn lắm, làm cho tôi trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, cũng may đúng lúc này, nhân viên phục vụ đã mang đồ uống tôi gọi lên, hóa giải sự căng thẳng nhất thời này.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Tôi vội vàng bưng lấy cái ly còn đang tỏa ra hơi nóng. Hơi nóng từ cái ly khiến cho lòng bàn tay của tôi bỏng rát, nhưng cũng khiến cho cảm xúc của tôi ổn định hơn rất nhiều: "Ông Lục, lúc mà tôi đăng ký kết hôn cùng Lục Kinh Đình là cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa chuyện kết hôn cũng không phải trò đùa, làm sao có thể nói ly hôn là ly hôn được."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mặc dù rất sợ ông Lục, nhưng tôi vẫn kiên trì giữ vững ranh giới của mình như trước. Dường như ông Lục đã đoán được tôi sẽ nói như vậy, cho nên trên mặt không có chút bất ngờ nào, ông ta phát tay lên, lái xe phía sau ông ta đắc ý bước tới móc ra từ trong túi một tầm séc để lên bàn. “Đây là một tấm séc trống không, cô Tân muốn viết bao nhiêu thì nó sẽ có giá trị bấy nhiêu, chỉ cần cô đồng ý ly hôn là được." Ông ta vừa nói vừa đưa tắm séc tới trước mặt tôi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Tôi nhìn cũng không thèm nhìn chút nào, thắng thừng cự tuyệt: "Cho dù ông có cho tôi khoản tiền tiêu đến mấy đời cũng không hết, thì tôi vẫn giữ câu nói kia, kết hôn không phải trò đùa"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ông Lục híp híp mắt, ánh mắt đột nhiên trở nên giống như lưỡi đao sắc bén, ông ta khẽ cười một tiếng, giọng nói có chút trầm thấp quỷ dị, thật giống như một con quỷ đã lội ngược lên từ mười tám tầng Địa Ngục vậy: "Cô Tần, có khả năng cô còn chưa nắm rõ tình hình hiện tại. Tính ra tôi hiểu biết được tình hình của cô cũng không ít nhì. Bố mẹ của cô đều đã qua đời, hiện tại chỉ có cô cùng với một em trai sống nương tựa lẫn nhau, cô nói xem, nếu như giờ chỉ còn một mình cô cô đơn trên thế gian này bảo vệ con trai của kẻ thù mình, trong tình huống như thế, cô dự định sẽ sống như thể nào?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Trong lòng tôi bỗng nhiên vọng tới tiếng lộp bộp lộp bộp, trong nháy mắt tôi đã hiểu được ý của ông ta, cũng luống cuống suy nghĩ đắn đo "Ông chả có động tại em trai tôi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ông Lục gật gật đầu, mặt không thay đổi đưa cây bút qua cho tôi, nói rằng: "Được! Vậy cô biết con số ra đi, sau đó làm thủ tục ly hôn là được."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Tôi nhìn chằm chằm cây bút kia, thật giống như nhìn thấy củ khoai lang nóng bỏng tay, cẩm cũng không được, không cầm cũng không được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi do dự một hồi, đưa tay chuẩn bị cầm bút, lại dừng lại giữa không trung: "Ly hôn cũng là chuyện của hai người, chỉ bằng nên chờ sau khi Lục Kinh Đình trở ve da..." "Việc này cô cũng không cần phải lo lắng, cô chỉ cần đưa sổ hộ khẩu cùng với người tới là được, những chuyện còn lại tôi sẽ sai người đi làm."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Ông ta nghĩ cũng chu đảo lắm nhì.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi không có gì để nói, nhưng mà cũng không có cầm bút lên, mà là trầm mặc chậm rãi cúi đầu xuống thấp hơn nữa: "Có thể để cho tôi suy nghĩ thêm một chút được không?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Ông Lục không nói chuyện, tôi còn tưởng là không còn chút hy vọng nào nữa, nhưng mà sau một hồi lâu, vậy mà ông ta lại đồng ý. "Được, vậy tôi cho cô thời gian cân nhắc suy nghĩ là một tuần, quả hạn đó thì thôi

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dứt lời, ông ta liên đứng dậy, sau đó dẫn theo lái xe rời đi. Mà lúc ông ta đi, tấm séc kia vẫn còn nguyên trên bàn.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Tôi nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng vẫn quyết định cầm tấm séc lên, chờ lần sau ông ta tìm tôi, tôi sẽ trở lại cho ông ta sau. Cập nhật chương mới nhất tại Tr uyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi trở về, chị Tường Thanh đã gọi điện thoại cho tôi, báo với tôi rằng đã có tin tức của Lộ khiết rồi. Nghe nói cô ta trước đó không lâu đã gia nhập vào ngành rồi, vốn dĩ là người rất đơn thuần, nên đã ở bên đó nếm chịu không ít khổ sở. Tuy nhiên lại là người rất được ưa chuộng ở phía bên kia, đoán chừng là dáng vẻ ngây thơ đơn thuần, lại thêm ngay từ đầu đã là một con chim non, cho nên tương đối được hoan nghênh.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Mà cô ta vừa đến đó đã ký giấy bán mình ba năm, cho nên tú bà trong nhà chứa cũng thanh toán cho cô ta ba mươi tỷ làm tiền lương dự trù cho ba năm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghe được cái này, tôi siết chặt điện thoại, trong lồng ngực bỗng nhiên bộc phát lên một ngọn lửa giận.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Không khỏi nghĩ đến Vương Thiết Kiên, Lê Khiết đi tới đó, tuyệt đối không thể không liên quan chút nào đến Vương Thiết Kiến kia, mà tiến đoán chừng cũng ở trong tay Vương Thiết Kiên, quả thực là không bằng súc sinh

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Còn không chỉ cái này thôi, nghe nói trước đó không lâu Lộ khiết bị ông chủ đứng đằng sau Hồng lâu ở Đông Quan là ông chủ Phương coi trọng, nói là muốn đào tạo trọng điểm cô ta,



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Tin tức này làm cho tôi bị hốt hoảng, bởi vì người đó chính là người đàn ông mà Kiểu Lam vừa gà cho, ông ta là loại người như thế nào, tôi cũng đã từng gặp được, một khi đã lọt vào tay ông ta, chỉ sợ là còn chưa đến tuổi già nhan sắc phai tàn đã không sống nổi ở trong cái ngành này nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lộ khiết đơn thuần lương thiện ngày đó liệu có còn giữ lại được chút gì không.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Sau khi nói xong, chị Tưởng Thanh mới hỏi tôi định làm như thế nào, tôi trầm mặc hồi lâu, mới cắn răng nói, "Em muốn đi Thanh Đông."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chị Tường Thanh a một tiếng, kinh ngạc mà ngăn cản tôi lại: "Em ở bên đó một mình làm sao được? Em bây giờ như vậy, liệu cậu ba có thể tin tưởng được không?" Tôi biết lo lắng của cô ấy, dù sao thì tình nhân cũng không khác làm gà là bao, thế nhưng mà đi đến nơi như thế, chỉ sợ cũng không thể nào hoàn toàn sạch sẽ mà thoát ra được.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Tôi nôi Lục Kinh Đình đáng tin, bào cô ấy đừng lo lắng quá, lúc này cô ấy mới thở phào nhẹ nhôm, sau đó căn dặn tôi chiếu cổ tốt chính mình. Sau đó tán gẫu hai ba câu nữa, liền cúp điện thoại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi ngơ ngác nhìn thời gian trên điện thoại di động, mới hơn một giờ trưa, mà mặt trời phía bên ngoài không biết đã trốn vào trong tầng máy tự khi nào.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Chỉ có điều chuyện của Lộ Khiết làm cho tôi càng thêm kiên định vào một niềm tin, tôi không có ý định buông tha cho Vương Thiết Kiên, tính cả chuyện của bố mẹ nữa, sẽ bắt anh ta trả lại toàn bộ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thừa lúc thời gian còn sớm, tôi ra ngoài mua chút hoa quả và thuốc bổ chuẩn bị đi bệnh viện thăm hỏi mẹ của Lộ Khiết, thế nhưng vừa tới cửa, đã thấy cảnh tượng hỗn loạn lung tung, bác sĩ ra ra vào vào rất bận rộn, vừa hô lên nhường đường, lại vừa đẩy người ở trong phòng bệnh ra.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Tôi bị người ta xô đẩy dạt sang một bên, trở mặt nhìn mẹ của Lộ khiết được bọn họ đẩy từ trong phòng bệnh, sau đó đẩy tới hưởng phòng mổ thật nhanh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cổ tay của tôi bỗng nhiên không còn chút sức lực nào, những thứ đó đang cảm trong tay cũng tới cả xuống đất. Tôi với và đi theo sau với gương mặt trắng bếch, cuối cùng chỉ có thể dành dừng bước ở ngoài của phòng mổ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Tôi đi tới đi lui ở bên ngoài, trong lòng loạn tung tùng phèo đợi rất lâu, đại khái sau năm tiếng, ánh đèn bên trên cánh cửa chợt đổi màu, bác sĩ mới đi ra từ bên trong.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi vội vàng tiến tới đón lấy ông ấy, hỏi thăm tình hình.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, cả đầu đầy mồ hôi ướt đẫm. Ông ấy nhìn tôi một chút, hỏi tôi có quan hệ như thế nào đối với bệnh nhân, tôi mới đáp là người thân.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau đó ông ấy thở dài một tiếng lắc đầu: "Tùy xương của bệnh nhân đã hoại tử rồi, sợ là thời gian còn lại cũng không nhiều lắm, ai... Cô vẫn nên nói với bà ấy nhiều nhiều, vì đây đã có thể là những lời sau cùng rồi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Những lời này như là sấm sét giữa trời quang, đầu óc tôi như bị sét đánh nổ ong ong, nhìn mẹ của Lộ khiết nằm trên giường bệnh được bác sĩ đầy ra. Gương mặt của bà ấy hốc hác, gầy hóp lại như que củi, sắc mặt xám trắng hết sức đáng sợ, hốc mắt cũng trúng sâu vào, còn tiều tụy hơn những người đã thức trắng máy đêm nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi đi theo giường bệnh cũng trở về phòng bệnh, chờ sau khi mọi thứ đã ổn định, mẹ của Lộ khiết mới yếu ớt suy sụp hé mắt ra chỉ có một khe hở nhỏ, nhìn tôi, tay phải muốn nâng lên mà nâng không nổi, dường như muốn bắt lấy tay tôi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Tôi vội vàng bắt lấy tay của bà ấy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bà ấy gọi tôi bằng tên ở nhà, tôi liền đáp lời, sau đó còn hỏi thêm: "Lộ khiết trở về rồi sao?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Lỗ mũi của tôi xót xót, hai mắt đỏ lên, thiếu chút nữa không nhịn được mà khóc òa lên, trông thấy bà ấy như vậy làm tôi lại nhớ đến mẹ của mình. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88 .net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi hít mũi một cái, đột nhiên nghĩ đến tôi có số điện thoại của Lộ Khiết: "Nhanh thôi nhanh thôi, cô chờ con một chút, con lập tức giúp cô nghe được giọng của Lộ khiết."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Nói xong tôi hấp ta hấp tấp vừa móc điện thoại ra vừa đi ra hưởng cổng bệnh viện, tôi ở bên ngoài mới gọi được cho Lộ Khiết, điện thoại đúng là có đổ chuống, thế nhưng mà tôi còn chưa mở miệng, đầu dây bên kia đã cúp máy. Sau đó gọi thêm mấy cuộc nữa, kết quả vẫn y như vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi nóng ruột như kiến bò trên chào nóng, vôi và gửi cho Lộ khiết một tin nhắn nói với cô ta rằng me của cô ta đã sắp không trụ được nữa rồi, muốn nghe cô ta nói chuyện thế nhưng mà đợi một hồi văn không có tin nhân trả lời.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Tôi cực kỳ đau lòng, bất an đi tới đi lui ở bên ngoài, còn không chịu nghe máy, hẳn là còn đang trong chế độ chuông mà thấy tôi gọi tới liền thắng thừng chuyển sang chế độ im lặng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bên ngoài bỗng nhiên có một tiếng sấm đánh rến vang cả bầu trời. Giữa trưa, lúc tôi đến, bầu trời đã không trong, nhưng chẳng biết từ khi nào mà mây đen đã cuồn cuộn kéo tới.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Mẹ của Lộ khiết gọi tôi Ái Phương một tiếng, giọng nói rất nhỏ, nhưng lại thẳng thừng lọt qua tiếng sấm mà truyền tới lỗ tại tôi, khiến cho tôi quay đầu lại nhìn bà ấy theo bản năng. "Lộ khiết có khi còn đang đi làm bận rộn lắm, thôi con đừng gọi nữa, qua đây ngồi nói chuyện với dì đi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi cắn cắn môi, không còn cách nào khác, đành phải mặc kệ chuyện của Lộ Khiết, đi đến bên cạnh mẹ của Lộ khiết kéo tay của bà ấy mà nói chuyện.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Ảnh mắt của bà ấy dịp lại dường như đã thành một đường thẳng, nhìn cũng hình như không thấy được đồng từ nữa, dáng vẻ lúc nói chuyện cũng yếu ớt như chỉ còn nửa hơi tàn vậy "Ái Phương, dù biết thời gian còn lại của đi đã không còn nhiều lắm nữa, nếu như con có gặp được Lộ khiết nhất định phải nói với con bé “Dì di, dì chờ một chút "

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi vội vàng ngăn cản bà ấy nói tiếp, nhanh chóng mở app ghi âm của điện thoại ra, tôi nghĩ những lời thế này, vẫn nên để cho Lộ khiết tự mình nghe vẫn tốt hơn. Bởi vì tôi rất sợ lần tiếp theo gặp được Lộ khiết đã không còn là cô bé đơn thuần lương thiện ngày đó nữa.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Mẹ của Lộ khiết họ khan hai tiếng, dường như cũng không có nhiều sức lực để cố gắng mở hai mi mắt ra, nên đành nhắm mắt lại mà nói chuyện: "Thực ra dì biết, cho tới nay đã khiến cho con bé chịu khổ sở rất nhiều, dì chờ thật lâu thật lâu, chỉ vì muốn gặp con bé lần cuối, nói một vài lời thật lòng, thế nhưng mà tình hình lúc này xem ra đã không kịp nữa rồi. Cho nên "

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói xong một tràng dài như vậy, dường như sức lực của bà ấy không đủ, thở dốc mấy lượt mới tiếp tục nói: "Nếu như con có gặp được Lộ Khiết, xin con hãy chuyển lời cho nó, Thiết Kiên trước kia là một đứa trẻ ngoan, thế nhưng hiện tại mẹ vẫn không hy vọng hai đứa đi cùng nhau nữa, nó sẽ hại Lộ Khiết, cho nên Ái Phương, dì muốn thành cầu con hay thay đổi chăm sóc tốt cho Lê Khiết



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Những lời bà ấy nói là những lời từ tận đáy lòng, thế nhưng lúc này cục diện đã như ván đóng thuyền rồi, tôi lại không có can đảm nói ra, chỉ có thể dùng hết sức gật đầu đồng ý.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sức lực mà bà ấy dùng để nắm lấy tay tôi cũng yếu hơn không ít, thời gian dần trôi qua giống như rất nhanh đã hút cạn sức lực của bà ấy, giọng nói cũng nhỏ hơn rất nhiều: "Cuối cùng, thật sự rất muốn nói rằng, là mẹ làm khổ còn rồi, Lê Khiết, mẹ thực lòng xin lỗi... Con..."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Âm cuối rất nhỏ đến nỗi hầu như không nghe thấy được gì, bàn tay của bà ấy đang kéo lấy tay tôi lúc này tôi cũng đang cảm thấy nó dần trượt xuống, tôi vội vã xiết chặt, cổ hết sức nắm chặt lại, như muốn níu giữ lại một hơi cuối cùng của bà ấy, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trơ mắt nhìn bà ấy yên bình từ từ nhắm hai mắt lại, không còn chút dấu hiệu của sự sống nào, độ ẩm trên người cũng dần dần tan đi, mà tôi lại không thể làm gì được.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Tôi nắm lấy bàn tay của bà ấy, đặt lên bên miệng minh, bịt chặt miệng mình lại, nhắm mắt muồn chôn giấu nỗi đau đớn khôn cùng này vào sâu trong thân the.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, bác sĩ tới, tôi mới hốt hoảng nhìn người ta phủ lên bà ấy một tấm vải trắng rồi đưa vào nhà xác.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Bởi vì tôi không phải là con cái trực hệ của bà ấy, cho nên không có cách nào mang đi di thể của mẹ Lộ Khiết, đành phải gửi lại ở nhà xác bệnh viện trước, chở đến ít lâu nữa, Lộ khiết trở về, để cho cô ta tự mình đến đón về.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi liền cầm lưu lại đoạn ghi âm những lời cuối cùng mà mẹ của Lộ Khiết đã nói, rời khỏi bệnh viện. Trên đường đi, tôi cũng đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần, mà mỗi một lần đều cảm thấy mình gánh phải nghiệp chưởng nặng nề.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Tôi ngay cả trước và sau khi bà ấy rời khỏi nhân thế này đều không nói ra được một câu xin lỗi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.