Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mẹ Tang kêu chúng tôi ngồi xuống trước, sau đó đi ra ngoài cửa gọi cô gái. Tần Thiên Khải ngược lại khá hưởng thụ cởi áo khoác ngoài, ngồi trên sofa trọng lực cả người đều đè lên đó. Tôi đứng trước mặt anh ta, suy nghĩ hồi lâu, hỏi anh ta hay là trở về trước đi, chuyện này lần sau lại đến.Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sắc mặt tôi đen lại, không nói nhiều. Chỉ cho rằng đây là bệnh chung của đàn ông. “Vậy thì tôi về trước. Theo tính cách của Lục Kinh Đình, lần đầu tiên đến đây khẳng định là tìm Kiều Lam, mà bây giờ có thể ông Phương đang ở một nơi nào đó trong tòa nhà này, nếu không cần thận gặp phải, thì mọi chuyện sẽ kết thúc.Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bước chân của tôi vừa đến cửa, thì phía sau tiếng của anh ta truyền đến, khiến tôi liền dừng bước nghi ngờ quay đầu lại nhìn anh ta, “Anh có ý gì?" “Lúc nãy khi vào đây, ở trước cửa anh nhìn thấy xe của Lục Kính Đình, em không thấy sao?”Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền vào, tôi đột nhiên nhìn cánh cửa đang đóng, trong lòng cảm thấy ớn lạnh. "Ai đó?" Tần Thiên Khải hỏi,Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vừa định mở cửa, liền nghe bên ngoài truyền đến giọng của một người đàn ông, hơi nhỏ lại trầm, tôi liền nhanh chóng rút tay về, chạy đến bên cạnh Tân Thiên Khải, tháp giọng nói bên ngoài còn có người khác.Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi vừa bỏ vào, sau đó nghe tiếng Tân Thiên Khải đứng lên đi mở cửa.Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ông Phương vừa khách sáo, vừa đi theo Tần Thiên Khải ngồi xuống sofa.Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hai người ngồi xuống chào hỏi một lúc, sau đó ông Phương nói những lời kỳ quái, "Nhưng tôi thật không ngờ từ lần trước từ biệt, lần này Tần Thiên Khải lại dám đến chỗ này của tôi. Chuyện của cô Tân đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như mới trong ký ứcAnh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngược lại Tần Thiên Khải nhìn thoáng qua, thần nhiên cười, “Lần trước chỉ là nói đùa mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn, ông Phương không cần nhớ kỹ như vậy. Mà lần này tôi vốn muốn trực tiếp về Hương Hải, nhưng nhớ đến chuyện lần trước, nên mới đến của xin lỗi ông. “Anh Tần nặng lời rồi, tôi cũng chỉ đùa thôi, làm sao lại nhớ đến chuyện nhỏ như lông gà vậy chứ. Nhưng anh Tần đã đến cửa xin lỗi, tôi tự nhiên cũng có chút biểu hiện không phải " Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.netAnh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khi nói xong, Tần Thiên Khải liền từ chối, nhưng ông Phương không nghe theo, nhất định phải cho Tần Thiên Khải một biểu hiện.Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tần Thiên Khải không các định hỏi, "Thật sao?"Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tần Thiên Khải chưa nói xong, đã bị ông ta ngắt lời, giọng điệu hoang mang, nhưng không có ý hỗn lôn.Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tìm một vị trí thoải mái tiếp tục nằm sấp, nghe Tần Thiên Khải thở dài thất vọng, “Như vậy à, vậy thì thật đáng tiếc."Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ ba chữ Lục Kinh Đinh. Đột nhiên nhớ đến trước khi Lục Kinh Đình rời đi, đã nói với tôi sẽ đưa Lộ khiết trở về, tôi cho rằng anh ấy chỉ nói xuông mà thôi, không ngờ vừa đến đây chuyện đầu tiên anh tìm Lộ khiết.Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cùng với giọng nói, ở ngoài cửa có hai người đang từ từ bước vào, là một nam một nữ, người phụ nữ mang giày cao gót màu đỏ, màu sắc vô cùng chói mắt, nhưng cô ấy lại đi rất khập khiễng, trông vô cùng không quen. Dường như không thường đi giày cao gót.Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đầu ngón tay tôi tê dại, nhanh chóng thu lại thân thể mới dẫn người ra một chút, cả người bị bao trùm bởi một bầu không khí lo lắng. xưa có câu, yếu điệu thục nữ quân tử hào cấu, Cách đây không lâu một người anh em của tôi nhìn thấy Lê khiết, nói vô cùng đặc biệt, tôi hiểu kỷ chỉ muốn đến xem thử mà thôi, không có lý do gì đặc biệt. không biết Lục Kính Đình tin hay không, nhưng cũng không công kích nữa, “ Có vẻ như tôi nghĩ nhiều rồi. Nhưng mà tôi có chút chuyện, cho nên đêm nay tôi nhường Lộ khiết cho anh Tần, lựa ngày khác có thời gian, lại đến. Đọc truyện mới nhất tại Truyện88 .netAnh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh ấy lấy điện thoại ra với cử động sắc bén, không biết đang bầm cái gì, tôi đột nhiên nhận ra, liền nhanh chóng tắt âm điện thoại, quả nhiên anh ấy gọi cho tôi.Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi Lục Kính Đình rời đi, ông Phương cũng không ở lại lâu, sau đó truyền đến tiếng quần áo cọ lên sofa, "Nếu đã như vậy, tôi cũng không làm phiền anh Tần, hai người chơi vui vẻ Nói xong đi theo Lục Kính Đình ra khỏi phòngAnh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lộ khiết quay lưng về phía tôi, trên người mặc một bộ sườn xám màu đỏ, đường nét trên cơ thể uyển chuyển, đôi chân không dài lắm, nhưng hình dáng thuộc dạng nhỏ nhắn xinh đẹp. Bóng lưng phía sau khiến người khác cảm thấy như con gái cưng, gần như ngược với hình bóng của Lộ khiết trong ký ức của tôi. “Cô tên là Lộ khiết?" Tần Thiên Khải hỏi cô ấy.Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tần Thiên Khải nhìn cô ấy một lượt từ trên xuống dưới, trong lúc này không ai nói chuyện, Lộ khiết lùi lại phía sau mấy bước, động tác không lớn, nhưng vô cùng không quen. "Nhìn thấy dáng vẻ của cô không giống người ở chỗ trăng hoa này, tại sao cô lại đến đây?"Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lộ khiết ậm ừ hai tiếng, kì kéo không chịu nói trong một thời gian dài.Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô ấy thở dài một tiếng, hít một hơi, sau đó cảnh giác hỏi, “Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?"Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tần Thiên Khải nghiêng đầu, ngón trò gõ nhịp nhàng lên cắm, suy nghĩ một lúc, lầm bầm tại sao, Cong điều kéo dài, khiến tôi cũng sở hải theo sở lúc y anh ta sẽ lôi tôi raAnh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô ấy không xinh đẹp như hoa, nhưng khiến người chác ham muốn. Loại không thể dừng lại. Bởi vì vận khí 2 ốt, cũng có người âm thẩm giúp đỡ.Anh nợ em một câu yêu thương!