Nhật Ký Tình Nhân

Chương 222: Nhất định ra mặt



Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Tần Thiên Khải nói với tôi, vị khách gần đây Lộ khiết tiếp đều liên quan trực tiếp với ông Phương, từ những người hợp tác làm ăn nhỏ đến những người mẫu mặt trong giới.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vì vậy ngoài mặt thì có vẻ là đảm nhận việc riêng, nhưng trên thực tế thì đều là ông Phương làm trung gian giới thiệu.

Mà tối nay người mà Lộ Khiết phải tiếp đón chính là một ông buôn đồ cổ, ông ta đi khắp nơi trên thế giới, xem đủ loại đồ cổ cổ quý giá nhưng ông ta chưa mua được đồ thật, mà là mua hàng giả giống đến chín mươi phần trăm đổ thật.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngoài ra, Tần Thiên Khải còn nói nguyên liệu dùng làm châu báu Bắc Minh hầu hết đều là đồ cổ cải tạo, nên ông buôn đồ cổ với ông ta hợp tác với nhau không có ai biết.

Tôi cảm thấy thắc mắc làm sao anh ta biết được, anh ta cũng không nói với tôi. Cho đến tối, dưới sự giúp đỡ của cô gái kia, tôi thành cô đi vào khách sạn ông Phương đất, đó là nơi Lô khiết tôi nay tiếp khách, đó là một phòng khách sạn hạng sang dành cho các cặp đôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi trốn ở bên ngoài cửa sổ, đợi Lộ Khiết bọn họ đi vào.

Chúng tôi đợi đến tận hơn mười một giờ đếm mới nghe thấy tiếng động từ trong phòng phát ra, tôi nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy một đôi nam nữ ôm hôn thắm thiết đi vào trong phòng, cả quá trình không ít lần và vào tường cũng không hề dừng lại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hai người lăn lộn trên giường, động tác cởi đồ thành thục.

Tôi chết lặng ở bên ngoài quan sát, thật không ngờ Lộ khiết thường ngày bộ dạng yếu mềm, bây giờ lại trở nên bộ dạng thành thục giống như người đã từng trải qua bao năm tháng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi ở bên ngoài đỏ bừng mặt khi nghe thấy bọn họ làm chuyện ấy, Lộ Khiết rúc vào lòng ông chủ trung niên, đầu ngón tay mảnh khảnh thon gọn vòng quanh bụng ông ta, trên mặt lộ ra vẻ kích động. Khuôn mặt phiếm hồng chưa kịp tiêu tan sau cuộc yêu “Ông Lý, ông xem chuyện mà ông ấy nói, có muốn suy nghĩ kỹ hơn chút không?" Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, nhéo cái cảm tròn trịa của cô, cười híp mắt nói: "Đã ngủ với tôi rồi, còn nhắc đến ông ta?"

Lộ khiết ngừng lại, tôi còn tưởng cô ấy sẽ hoàng sợ, bởi vì loại tình huống này rất dễ phá hỏng bầu không khí.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không ngờ cô ấy lại cụp mắt xuống, những nhẽo nói: “Đáng ghét, có những chuyện không thể do Lộ khiết tự mình làm chỉ được, có phải không? Thân phận này là như vậy, em cũng rất buồn, ngoài ông ra, vẫn còn phải tiếp những vị khách khác.

Lộ khiết trước kia là một cô gái không hề am hiểu về những loại chuyện này, mà bây giờ người phụ nữ nằm trên giường lại giống như một người lão luyện từng trải, lại có thủ đoạn lôi kéo, dụ dỗ này. Lời này người đàn ông nào nghe này cũng sẽ xuống nước.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Quả nhiên, người đàn ông kéo Lộ khiết vào trong lòng ôm càng chặt hơn, ông ta lật người Lộ khiết xuống đi vào trong cô, từng trận hỗn loạn bắt đầu xảy ra.

Hai người lại bắt đầu làm, những tiếng va chạm cơ thể khiến người khác phải đò tía tai, kèm theo đó còn có tiếng chảy róc rách,

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Người đàn ông thô bạo nhào nặn hai bầu ngực của Lê Khiết, vừa kịch liệt đẩy nhanh nhịp ra vào, khản giọng nói: "Vậy tôi đưa em về làm tình nhân của tôi, em có muốn hay không?

Lộ khiết quần chật chân mình quanh eo người đàn ông, kêu lên phối hợp theo động tác của ông ta, giọng cô ngắt quãng trả lời: “Ưm, a, được!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cả hai đang vô cùng kịch liệt. Đang trong cuộc yêu, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã. Khi hai người họ đi vào phòng bởi vì quá kịch liệt nên cửa cũng không có khóa. Mà người ở bên ngoài không hề có ý định dừng lại, trực tiếp mở cửa ra, xông vào.

Tôi nghiêng đầu nhìn, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi hùng hổ giảm giày cao gót đi vào, mà hai người Lộ Khiết lúc này đều không hề hay biết.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Người phụ nữ bước tời, cầm túi xách của mình mạnh mẽ đập lên lưng người đàn ông, hét lên: “Lý Hùng, Đ.M.M, đồ khốn khiếp."

Lý Hùng bị đánh ngã về phía trước đè lại người Lộ Khiết, sau đó vẻ mặt tức giận quay đầu lại chuẩn bị mắng người, kết quả sau khi nhìn thấy người phụ nữ kía, đột nhiên liền thay đổi. Vội vàng rút thứ kia ra khỏi cơ thể Lộ khiết, nhanh chóng lăn xuống gầm giường, vội vàng kêu lên một tiếng bà xã. Lô khiết cũng vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng kéo chăn lên che chắn cơ thể, cảnh xuân của mình. Đọc truyện mới nhất tại Truy ện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Người phụ nữ tức giận, dùng túi xách đánh liên tiếp lên người đàn ông, miệng không ngừng chứ mắng: "Ông đồ khốn khiếp, đổ cặn bã, ông xứng với tôi sao?" "A, bà xã đừng đánh nữa, anh sai rồi, em nghe anh giải thích." Lý Hùng kêu lên, vừa né tránh chiếc túi người phụ nữ đánh xuống, vừa chạy đến trước chân người phụ nữ, hai tay ôm chặt lấy chân của cô ta.

Người phụ nữ không quan tâm, lấy chân đá ông ta, ánh mắt tức giận đồ dồn lên người Lộ Khiết và Lý Hùng: “Tôi đã nói muộn như vậy rồi lấy đâu ra xã giao, thì ra là ở sau lưng tôi đi tìm người phụ nữ khác, Lý Hùng ông có thể nhịn chịu nổi à."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói xong, người phụ nữ sải bước đến trước mặt Lộ khiết, nhéo tay Lộ Khiết lỗi người cô ra khỏi giường, vừa nghiến răng mắng chửi Lộ khiết con khốn, vừa đá Lý Hùng đang quỳ xuống cầu xin dưới đất.

Lộ khiết đau đớn khuôn mặt trắng bệch, đường nét khuôn mặt trở nên méo mó, cô bị ép trần truồng lăn trên giường, cô bị ngã, khuỷu tay đỏ bừng “Nói, người phụ nữ này là của nhà nào? Tôi không tin ông sẽ đi tìm những đám hoa có dại kia . "Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ đi tiếp khách riêng tư thôi, bà xã." Lý Hùng quỳ xuống đất nắm tay người phụ nữ, bỏ dạng vô cùng nhếch nhác:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói xong, sắc mặt người phụ nữ càng trở nên khó coi, ông ta nhanh chóng van xin, nhận lỗi của mình: “Thật sự, bà xã, anh không dám gạt em. Hơn nữa đây là lần đầu tiên, anh thể lần sau anh cũng không dám nữa, em đừng giận nữa có được không?"

Người phụ nữ cười lạnh, tát vào mặt Lý Hùng, tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Lý Hùng, ông xem tôi là con ngốc hay sao hả? Phụ nữ tiếp khách riêng tư lại có sắp xếp tốt như vậy sao? Neus không phải cậu ba Lục người ta nói ông ở đây, tôi thật sự không thể nào tìm được. Sắp xếp cũng thật kín đảo a

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi vô cùng sửng sốt, thầm nghĩ, chuyện này quả nhiên thật sự có liên quan với Lục Kinh Đình?

Lý Hoài vẻ mặt cũng vô cùng kinh ngạc, ông cũng thật không ngờ lại bị cậu ba Lục phá, ông tức giận nghiến răng, sau đó do dự định nói gì đó nhưng lại thôi. “Nói, rốt cuộc người này là ai? Dám tìm một con khốn nhớ những người đàn ông của tôi, hôm nay tôi nhất định phải có được một lời giải thích:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lý Hùng nhìn Lộ Khiết do dư, trăn đồ mồ hôi lạnh đã nói rõ ý định muốn bán đứng Lộ Khiết của ông ta.

Lộ khiết có thể thấy rõ được tình hình này, cầu xin “Cô Lý, tôi thật sự là tiếp khách riêng tư tìm đến ông Lý, không hề có ai sai tôi làm vậy."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Người phụ nữ giễu cợt: "Tôi mặc kệ có cô có phải là tiếp khách riêng tư hay là có người chỉ thị hay không, gọi điện thoại cho ông chủ cô, bằng không bà đây hôm nay sẽ bóp chết cô

Lộ khiết rùng mình sợ hãi, Lý Hùng cũng khuyên bà xã có thể đừng tính toán chuyện này được không, sau này rồi nói. Người phụ nữ lại nhằm vào Lộ Khiết, vừa dứt tóc Lộ Khiết xưa vừa tìm điện thoại di động của cô ta trong áo khi bị Lý Hùng cởi ra, đưa điện thoại của Lộ khiết đến trước mặt Lộ khiết, yêu cầu cô gọi điện thoại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lộ khiết hai tay run rẩy cầm lấy điện thoại. Nhưng trước sự thúc giục của người phụ nữ đanh đá kia, cô ta vẫn là chọn gọi điện thoại, điện thoại vừa được kết nối, người phụ nữ liền giơ tay giật lấy, hét vào trong điện thoại "Alo, cô gái ở chỗ các người bị tôi bắt tại trận ở trên giường rồi, các người tự mình xem xét đi

Nói xong, cô ta dừng lại, nghiêng đầu nhìn bộ dạng sợ hãi không ngừng run rẩy của Lộ Khiết, hừ một tiếng, lại nói: "Tôi ở đây đợi các người, nếu ông chủ của cô không đến, tôi Trường Thủy nói ngay trong điện thoại này, ngày mai tôi liền làm rối lên gà cưng của ông." Mời bạn đọc truyện tại Truyện 88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghe thấy cái tên Trương Thủy này, tôi vô cùng kinh ngạc, bởi vì nhà họ Trường ở Thanh Châu là đầu sở xã hội đen chuyến ức hiếp người khác, mà ông Trường trong giới này cũng có mối quan hệ rất rộng.

Có thể chính bởi vì gia thế lớn, nên con gái của ông ta Trương Thủy kia mới ngang ngược đanh đá có tiếng như vậy, nói một là một hai là hai, giống như là đàn ông vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng bên ngoài không hề có bất kỳ tin đồn nào rằng Trương Thủy đã có đàn ông, đều nói cô là phụ nữ độc thân vàng ngọc, cho dù gia đình giàu có đi chăng nữa với cái tính cách này cũng không có mấy người đàn ông có thể chịu nổi, nhưng thật không ngờ, cô ấy lại là vợ của người đàn ông buôn đồ cổ này.

Sau khi Trương Thủy buông những lời khó nghe ra, liền trực tiếp tắt điện thoại, lại ném điện thoại vào mặt Lộ Khiết. Má cô đi điện thoại đập vào liền sưng lên đỏ bừng, như thể cô vừa bôi một lớp phấn hồng đậm hon.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi cúi xuống nhìn đồng hồ, đã mười hai rười rồi, đợi khoảng bảy tám phút thì bên ngoài có tiếng bước chân vội và. Mà lúc này Lô khiết và Lý Hùng đều ý thức ra nhanh chóng mặc quần áo lại, giống như một đứa trẻ làm sai đứng giữa phòng chịu sự tức giận của Trương Thủy.

Theo tiếng bước chân, giọng nói của ông Phương truyền đến: “Ai ya, cô Trương, đã lâu không gặp”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trương Thủy tức giận xoay người lại nhìn, khi nhìn thấy ông Vương, sự tức giận trên mặt cô đột nhiên ngưng lại, sau đó nở một nụ cười: “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là ông Phương đây. Vậy tức là, cô gái này là của nhà ông?"

Ông Phương nhìn Lộ khiết đang đứng ở giữa phỏng, vẻ mặt cứng đờ giống như bộ dạng không quen biết: “Đây, trước đây là cô gái ở chỗ tôi, nhưng đã tặng cho cậu ba Lục từ rất lâu trước đây rồi." "Cậu ba Lục?" Trương Thủy nghiến răng nhắc lại cái tên này, khuôn mặt ngay lập tức trầm xuống, cười lạnh nói: “Ông Phương, ông là đang nói đùa sao? Cậu ba Lục lại có loại phụ nữ bản sắc này sao?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trương Thủy nói không hề kiêng dè, ngay cả tôi đang đứng ở cửa sổ cũng có thể nhận thấy được vẻ mặt lạnh lùng của ông Phương, nhưng ông không hề nổi giận, ông ổn định lạidáng vẻ ban đầu: “Đây thật sự không phải nói đùa, cô Trương có thể đi kiểm tra xem." "Vậy tại sao cô ta lại gọi điện thoại cho ông? Mà ông cũng lại đến đây." Trương Thủy lời này nói ra phản bác lại cái miệng giào biện của ông Phương.

Ông Phương không nói nên lời, vẻ mặt phức tạp, loay hoay một hồi lâu mới bất lực thở dài một tiếng: “Haiz, thôi vậy, tôi chỉ biết cô gái này đối với cậu ba Lục không hề đơn giản, cho nên tôi nghe điện thoại xong liền đến đây. Sợ lở như xảy ra chuyện gì, sau này cậu ba Lục lại đến tìm tôi nói về vấn đề này, tôi lại bị mang tiếng xấu là thấy chết không cứu, gây ra mối quan hệ không tốt."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói như vậy, Trương Thủy bộ dạng như hiểu như không hiểu gật đầu, sau đó trực tiếp vứt chuyện này lại cho ông Phương: “Ông Phương đã nhất định ra mặt chuyện này, vậy thì cũng đừng trách tôi không phân biệt phải trái. Cô ta hôm nay làm ra loại chuyện này với người đàn ông của tôi. Tôi nhất định phải xử lý chuyện này" “Vậy, cô Trương muốn thế nào?"

Trương Thủy quay đầu nhìn Lộ khiết từ trên xuống dưới, mỗi một nơi cô ta quét mắt qua đều khiến Lộ khiết nhún vai cao hơn, vẻ mặt sợ hãi, không dám ngắng đầu lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi đánh giá một hồi, cô ta thô lỗ kéo Lộ khiết đến trước mặt mình, nhéo đôi má búng ra nước của Lê khiết, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông xem, hay là thế này đi, cô ta ngủ với người đàn ông của tôi máy lần, thì tôi liên lấy dao khắc lên mặt cô ta từng ấy nhất, thế nào?"

Lộ khiết rùng mình sợ hãi, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà tim tôi lúc này cũng đập mạnh thình thịch, tôi lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, xem xem có nên đi lên giúp không.

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.