Nhật Ký Tình Nhân

Chương 230: Cái bẫy của Triệu Mộng Tuyết (Phần đầu)



Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.



Người mặc đồ đen căn bản không nghe lọt những lời tôi nói, đẩy tôi một phát không thương tiếc, tôi loạng choạng đụng vào Tần Thiên Khải đứng ở phía sau, anh ta cũng liêu xiêu đỡ lấy tôi. "Tôi không cần biết là ai, không muốn bị ăn đánh thì mau cút đi." Người mặc đồ đen xua tay đuổi, vẻ mặt hung tợn khiến người ta phát sợ.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tôi siết chặt nắm đấm, có liều cái mạng này cũng phải vào, liều xông vào một lần nữa, ngay lúc bọn họ đưa tay ra ngăn tôi, hai chân xoạc ra rồi cứ thế mà lách qua bàn tay mấy người đó, đi vào trong.

Mấy người ngơ ngác, đợi đến khi định thần lại thì tôi đã vào được bên trong rồi, chạy một mạch đến bạn công. Lúc vừa chạy qua chỗ sofa thì đội chân bằng khứng lại.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tôi mở to mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi trên sofa, khuôn mặt có ta thật nhìn nhà ung dung lại Chương 230: Cái bẫy của Triệu Mộng Tuyết (Phần đầu)

Người mặc đồ đen căn bản không nghe lọt những lời tôi nói, đẩy tôi một phát không thương tiếc, tôi loạng choạng đụng vào Tần Thiên Khải đứng ở phía sau, anh ta cũng liêu xiêu đỡ lấy tôi. "Tôi không cần biết là ai, không muốn bị ăn đánh thì mau cút đi." Người mặc đồ đen xua tay đuổi, vẻ mặt hung tợn khiến người ta phát sợ.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tôi siết chặt nắm đấm, có liều cái mạng này cũng phải vào, liều xông vào một lần nữa, ngay lúc bọn họ đưa tay ra ngăn tôi, hai chân xoạc ra rồi cứ thế mà lách qua bàn tay mấy người đó, đi vào trong.

Mấy người ngơ ngác, đợi đến khi định thần lại thì tôi đã vào được bên trong rồi, chạy một mạch đến bạn công. Lúc vừa chạy qua chỗ sofa thì đội chân bằng khứng lại.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tôi mở to mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi trên sofa, khuôn mặt có ta thật nhìn nhà ung dung lại ở một ở một chính là Triệu Mộng Tuyết. Những ngón tay thon mảnh cầm ly rượu vang, cẩn thận thưởng thức thức rượu đỏ như máu bên trong ly. "Không ngờ lại đến nhanh như thế." Người đàn ông bên ngoài xông vào, chuẩn bị lỗi tôi đi, nhưng bởi vì Triệu Mộng Tuyết nói như thế nên dừng lại ở cửa, ngơ ngác nhìn nham do dự không biết có nên xông đến hay không.

Triệu Mộng Tuyết xua tay, bọn họ liền ngoan ngoãn lùi ra, khép cửa phòng lại, Tần Thiên Khải ở bên ngoài cũng theo vào ngay sau đó nhưng bị người mặc đồ đen chăn lại.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tần Thiên Khải lườm một cái khiến cho không khí trùng xuống, muốn ngăn cản nhưng lại không dám. Triệu Mộng Tuyết nhưởng mày, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, bất ngờ cười lên một tiếng đẩy giễu cợt, thu hồi ánh mắt, châm biếm tôi một câu: "Không ngờ cô Tân cũng ghê đấy, lại có thể mời một đại nhân vật tham gia vào một câu chuyện vô vị thế này."

Nói tới nói lui, cô ta cũng xua tay bảo thuộc hạ để cho Tần Thiên Khải đi vào, mấy người đó như cầu được ước thấy, lập tức dạt ra, rồi đóng cửa lại.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tần Thiên Khải thay tôi đáp lại câu nói của Triệu Mộng Tuyết, đồng thời chậm chậm từ cửa bước vào: chính là Triệu Mộng Tuyết. Những ngón tay thon mảnh cầm ly rượu vang, cẩn thận thưởng thức thức rượu đỏ như máu bên trong ly. "Không ngờ lại đến nhanh như thế." Người đàn ông bên ngoài xông vào, chuẩn bị lỗi tôi đi, nhưng bởi vì Triệu Mộng Tuyết nói như thế nên dừng lại ở cửa, ngơ ngác nhìn nham do dự không biết có nên xông đến hay không.

Triệu Mộng Tuyết xua tay, bọn họ liền ngoan ngoãn lùi ra, khép cửa phòng lại, Tần Thiên Khải ở bên ngoài cũng theo vào ngay sau đó nhưng bị người mặc đồ đen chăn lại.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tần Thiên Khải lườm một cái khiến cho không khí trùng xuống, muốn ngăn cản nhưng lại không dám. Triệu Mộng Tuyết nhưởng mày, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, bất ngờ cười lên một tiếng đẩy giễu cợt, thu hồi ánh mắt, châm biếm tôi một câu: "Không ngờ cô Tân cũng ghê đấy, lại có thể mời một đại nhân vật tham gia vào một câu chuyện vô vị thế này."

Nói tới nói lui, cô ta cũng xua tay bảo thuộc hạ để cho Tần Thiên Khải đi vào, mấy người đó như cầu được ước thấy, lập tức dạt ra, rồi đóng cửa lại.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tần Thiên Khải thay tôi đáp lại câu nói của Triệu Mộng Tuyết, đồng thời chậm chậm từ cửa bước vào: "Nếu muốn nói về độ ghê gớm, cô Tân cũng phải giảm đi một bậc. Ở Thanh Đông này, bà chủ Chu còn dám bắt người giữa thanh thiên bạch nhất, cũng là tầm máu mặt

Đôi mắt Triệu Mộng Tuyết lộ ý cười, không đồng ý, đồng thời đặt ly rượu xuống bàn, mời chúng tôi ngồi xuống.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Nhưng tôi lại chú ý đến khu ban cong, khi tôi đi vào, Lộ Khiết chưa bị hai người đàn ông đó điên cuồng đẩy xuống dưới, nhưng giữ chặt lấy cánh tay cô ấy, có thể làm như ban nãy bất cứ lúc nào.

Lộ khiết khóc đến đỏ cả mặt, khuôn mặt không trang điểm, người run bần bật. Đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi, thật đáng thương, khuôn mặt nhìn tôi với vẻ cầu cứu.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Triệu Mộng Tuyết ngước mắt nhìn tôi, hỏi tôi có phải không nề mặt cô ta không, chỉ có mỗi việc mời ngồi xuống thôi mà cũng không ngồi. "Bà chủ Chu chắc cũng biết mục đích tôi đến đây, thả Lộ khiết ra, tôi không có tâm trạng ngồi chơi xơi nước với cô." Tôi không muốn tiếp chuyện cô ta, lòng nóng như lửa đốt.

Triệu Mộng Tuyết không tức giận mà nghiêng đầu nhìn về phía ban công, nhếch môi đầy ẩn ý: "Nếu như cô Tấn đã không nề mặt tôi như thế, vậy thì chúng ta "Nếu muốn nói về độ ghê gớm, cô Tân cũng phải giảm đi một bậc. Ở Thanh Đông này, bà chủ Chu còn dám bắt người giữa thanh thiên bạch nhất, cũng là tầm máu mặt

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Đôi mắt Triệu Mộng Tuyết lộ ý cười, không đồng ý, đồng thời đặt ly rượu xuống bàn, mời chúng tôi ngồi xuống.

Nhưng tôi lại chú ý đến khu ban cong, khi tôi đi vào, Lộ Khiết chưa bị hai người đàn ông đó điên cuồng đẩy xuống dưới, nhưng giữ chặt lấy cánh tay cô ấy, có thể làm như ban nãy bất cứ lúc nào.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lộ khiết khóc đến đỏ cả mặt, khuôn mặt không trang điểm, người run bần bật. Đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi, thật đáng thương, khuôn mặt nhìn tôi với vẻ cầu cứu.

Triệu Mộng Tuyết ngước mắt nhìn tôi, hỏi tôi có phải không nề mặt cô ta không, chỉ có mỗi việc mời ngồi xuống thôi mà cũng không ngồi. "Bà chủ Chu chắc cũng biết mục đích tôi đến đây, thả Lộ khiết ra, tôi không có tâm trạng ngồi chơi xơi nước với cô." Tôi không muốn tiếp chuyện cô ta, lòng nóng như lửa đốt.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Triệu Mộng Tuyết không tức giận mà nghiêng đầu nhìn về phía ban công, nhếch môi đầy ẩn ý: "Nếu như cô Tấn đã không nề mặt tôi như thế, vậy thì chúng ta cũng chẳng có gì để nói cả

Lời nói như đe dọa này khiến tôi không thể ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tần Thiên Khải và đối diện với Triệu Mộng Tuyết. không khí trong phòng đông cứng mà nặng nề.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Triệu Mộng Tuyết cho người chuẩn bị cho chúng tôi hai ly rượu vang và đồ điểm tâm, người làm cứ đề dệt, mất cả hứng, đợi đến khi người làm đi rồi, cô ta mới ung dung nói: "Trên mạng có thông tin, tôi không thể không có thai, có phải là cô lan truyền ra không "

Cô ta bắt được ánh mắt Lộ khiết, tôi lập tức nói không chút do dự: "Không phải."

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Triệu Mộng Tuyết khẽ cười, lườm tôi một cái, không tin tôi: "Nếu cô Tân đã nói như thế thì tôi cũng nói rõ, tôi có chuyện riêng muốn nói với cô, có thể mời vị đang ngồi cạnh cô về trước được không?"

Tôi mở miệng định trả lời, Tần Thiên Khải đã chặn họng tôi mà trả lời cô ta trước: "Bà chủ Chu, có thể bà cũng biết, hiện tại, Tân Ái Phương là người phụ nữ của tôi, trách nhiệm của tôi là bảo vệ sự an toàn của cô ấy, bà có chuyện gì thì cứ nói đi, nhưng trước khi cô ấy rời đi thì tôi cũng sẽ không rời đi."

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lúc nói chuyện, anh ấy còn đi mấy bước về phía tôi, đổi tay không quá to lớn ôm lấy tôi vào lòng anh, cũng chẳng có gì để nói cả

Lời nói như đe dọa này khiến tôi không thể ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tần Thiên Khải và đối diện với Triệu Mộng Tuyết. không khí trong phòng đông cứng mà nặng nề. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Triệu Mộng Tuyết cho người chuẩn bị cho chúng tôi hai ly rượu vang và đồ điểm tâm, người làm cứ đề dệt, mất cả hứng, đợi đến khi người làm đi rồi, cô ta mới ung dung nói: "Trên mạng có thông tin, tôi không thể không có thai, có phải là cô lan truyền ra không "

Cô ta bắt được ánh mắt Lộ khiết, tôi lập tức nói không chút do dự: "Không phải."

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Triệu Mộng Tuyết khẽ cười, lườm tôi một cái, không tin tôi: "Nếu cô Tân đã nói như thế thì tôi cũng nói rõ, tôi có chuyện riêng muốn nói với cô, có thể mời vị đang ngồi cạnh cô về trước được không?"

Tôi mở miệng định trả lời, Tần Thiên Khải đã chặn họng tôi mà trả lời cô ta trước: "Bà chủ Chu, có thể bà cũng biết, hiện tại, Tân Ái Phương là người phụ nữ của tôi, trách nhiệm của tôi là bảo vệ sự an toàn của cô ấy, bà có chuyện gì thì cứ nói đi, nhưng trước khi cô ấy rời đi thì tôi cũng sẽ không rời đi."

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lúc nói chuyện, anh ấy còn đi mấy bước về phía tôi, đổi tay không quá to lớn ôm lấy tôi vào lòng anh, lòng bàn tay hơi nóng lên, đi qua vài áo làm nóng bỏng cả da thit tôi.

Lòng tôi nổi sóng lăn tăn, không khỏi nhìn người đàn ông bên cạnh, trên khuôn mặt dịu dàng nở một nụ cười khó đoán. Không sâu sắc như Lục Kính Đình, nhưng lại cho người ta thấy được vẻ nhã nhặn mà Lục Kinh Đình không có.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Sắc mặt Triệu Mộng Tuyết trắch bệch nhếch mép như thể đang chĩa mũi nhọn vào tôi, nhưng rồi lại lập tức thu lại: "Được thôi, nếu như chuyện trên mạng mọi người đều đã biết, vậy thì tôi cũng không còn thể diện nào mà giữ nữa rồi."

Cô ta ngừng lại một lúc, nhìn tôi với ánh mắt sắc như dao, nhưng có Tần Thiên Khải bên cạnh, lại khiến cho tôi vững tâm lạ thường, không còn sợ hãi nhiều nữa. "Cô Tân, trước kia khi cô ở cạnh Chu Phong, tôi cũng mắt nhắm mắt mở, sau này lại càng lúc càng quá đáng, lẽ nào còn không thể làm gì sao? Cô còn nhớ, sau khi tôi hỏi cô xem có có biết chuyện mang thai không, liền tận lực điều tra tôi, đem chuyện này đi rêu rao khắp nơi?"

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Cô ta càng nói lại càng nhanh, như thể đang chất ván. lòng bàn tay hơi nóng lên, đi qua vài áo làm nóng bỏng cả da thit tôi.

Lòng tôi nổi sóng lăn tăn, không khỏi nhìn người đàn ông bên cạnh, trên khuôn mặt dịu dàng nở một nụ cười khó đoán. Không sâu sắc như Lục Kính Đình, nhưng lại cho người ta thấy được vẻ nhã nhặn mà Lục Kinh Đình không có.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Sắc mặt Triệu Mộng Tuyết trắch bệch nhếch mép như thể đang chĩa mũi nhọn vào tôi, nhưng rồi lại lập tức thu lại: "Được thôi, nếu như chuyện trên mạng mọi người đều đã biết, vậy thì tôi cũng không còn thể diện nào mà giữ nữa rồi."

Cô ta ngừng lại một lúc, nhìn tôi với ánh mắt sắc như dao, nhưng có Tần Thiên Khải bên cạnh, lại khiến cho tôi vững tâm lạ thường, không còn sợ hãi nhiều nữa. "Cô Tân, trước kia khi cô ở cạnh Chu Phong, tôi cũng mắt nhắm mắt mở, sau này lại càng lúc càng quá đáng, lẽ nào còn không thể làm gì sao? Cô còn nhớ, sau khi tôi hỏi cô xem có có biết chuyện mang thai không, liền tận lực điều tra tôi, đem chuyện này đi rêu rao khắp nơi?"

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Cô ta càng nói lại càng nhanh, như thể đang chất ván. Mặc dù nói là đang hỏi tôi nhưng ngữ khí như đang khẳng định chuyện này là do tôi làm

Tôi mất kiên nhẫn mà thở dài một tiếng, mặc dù không biết Lục Đình Kinh rêu rao chuyện này là có mục đích gì, nhưng tạm thời cũng không nói chuyện này ra mà chọn cách phủ nhận: "Bà chủ Chủ, xin bà hãy suy nghĩ lại một cách lý trí được không? Thứ nhất, tôi không quyền không thể tôi nói chuyện này ra thì có ích lợi gì với tôi đâu? Thứ hai, tôi ghê gớm đến mức nào mà có thể đảo được tài liệu về bà? Nếu như tôi có thể mò ra, thì tôi tin rằng rất nhiều người cũng có thể mò ra."

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Mặt mày cô ta hoảng hốt, dường như đã có chút dao động rồi. Do dự một lúc lâu, mới che đi vẻ xúc động hồi lâu trên gương mặt.

Tôi nghĩ cô ta sẽ hiểu lời của tôi, nhưng cuối cùng lại làm ra vẻ cắn ngược lại tôi, cười lạnh lùng: "Cô Từ, vẫn có thể đường đường chính chính nói nhiều như thể. Không quyền không thể, thể thì người đàn ông bên cạnh cô là gì?"

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tôi nghẹn lời, quay đầu nhìn sang Tần Thiên Khải. Anh ấy lại cười phản đối: "Lời này của bà chủ Chu giống như là mắng tôi vậy, tôi có chút qua lại với Chu Phong, nhưng cũng không đến mức đắc tội với cục trường Chu chỉ vì một người phụ nữ dầu. Hay bà chủ Mặc dù nói là đang hỏi tôi nhưng ngữ khí như đang khẳng định chuyện này là do tôi làm

Tôi mất kiên nhẫn mà thở dài một tiếng, mặc dù không biết Lục Đình Kinh rêu rao chuyện này là có mục đích gì, nhưng tạm thời cũng không nói chuyện này ra mà chọn cách phủ nhận: "Bà chủ Chủ, xin bà hãy suy nghĩ lại một cách lý trí được không? Thứ nhất, tôi không quyền không thể tôi nói chuyện này ra thì có ích lợi gì với tôi đâu? Thứ hai, tôi ghê gớm đến mức nào mà có thể đảo được tài liệu về bà? Nếu như tôi có thể mò ra, thì tôi tin rằng rất nhiều người cũng có thể mò ra."

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Mặt mày cô ta hoảng hốt, dường như đã có chút dao động rồi. Do dự một lúc lâu, mới che đi vẻ xúc động hồi lâu trên gương mặt.

Tôi nghĩ cô ta sẽ hiểu lời của tôi, nhưng cuối cùng lại làm ra vẻ cắn ngược lại tôi, cười lạnh lùng: "Cô Từ, vẫn có thể đường đường chính chính nói nhiều như thể. Không quyền không thể, thể thì người đàn ông bên cạnh cô là gì?"

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tôi nghẹn lời, quay đầu nhìn sang Tần Thiên Khải. Anh ấy lại cười phản đối: "Lời này của bà chủ Chu giống như là mắng tôi vậy, tôi có chút qua lại với Chu Phong, nhưng cũng không đến mức đắc tội với cục trường Chu chỉ vì một người phụ nữ dầu. Hay bà chủ Chu cảm thấy tôi là một người không biết nhìn xa trông rỗng?"

Triệu Mộng Tuyết tỏ vẻ khinh thường, cười khẩy hai cái: “Ông Tấn nghĩ nhiều rồi. Có Tử là người có bản Tĩnh, không chừng ông Từ không phải người đàn ông duy nhất bên cạnh cô ấy đâu, tôi nào có ý mắng chửi ông Tần"

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Nhưng dáng vẻ khinh thường ấy lại không ăn khớp với những gì cô ta nói.

Tôi thấy tình hình không ồn, lập tức ngắt lời hai người họ, kéo sự chú ý của Triệu Mộng Tuyết về mình: "Bà chủ Chu, chuyện này không liên quan gì đến ông Tần cả, hơn nữa chuyện của cô thật sự không phải do tôi truyền ra ngoài. Tôi đã nói rồi, chuyện này chẳng có ích lợi gì cho tôi cả, vậy nên bà tin hay không là do bà thôi."

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Dứt lời, tôi khựng lại một chút, lo lắng nhìn về phía Lộ Khiết đang khóc không thôi, sau đó hỏi cô ta làm thế nào mới thả Lộ khiết đi.

Triệu Mộng Tuyết cúi đầu, thờ ở vận về ly rượu vang trên bàn, vẫn là câu nói đó, nếu tôi đề Tần Thiên Khải rời khỏi đây hoặc là không thương lượng gì cả

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tôi đoán, chuyện này sẽ bế tắc ở đây, mất kiên nhấn, chỉ dành cầu xin Tần Thiên Khải hãy rời khỏi đây Chu cảm thấy tôi là một người không biết nhìn xa trông rỗng?"

Triệu Mộng Tuyết tỏ vẻ khinh thường, cười khẩy hai cái: “Ông Tấn nghĩ nhiều rồi. Có Tử là người có bản Tĩnh, không chừng ông Từ không phải người đàn ông duy nhất bên cạnh cô ấy đâu, tôi nào có ý mắng chửi ông Tần"

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Nhưng dáng vẻ khinh thường ấy lại không ăn khớp với những gì cô ta nói.

Tôi thấy tình hình không ồn, lập tức ngắt lời hai người họ, kéo sự chú ý của Triệu Mộng Tuyết về mình: "Bà chủ Chu, chuyện này không liên quan gì đến ông Tần cả, hơn nữa chuyện của cô thật sự không phải do tôi truyền ra ngoài. Tôi đã nói rồi, chuyện này chẳng có ích lợi gì cho tôi cả, vậy nên bà tin hay không là do bà thôi."

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Dứt lời, tôi khựng lại một chút, lo lắng nhìn về phía Lộ Khiết đang khóc không thôi, sau đó hỏi cô ta làm thế nào mới thả Lộ khiết đi.

Triệu Mộng Tuyết cúi đầu, thờ ở vận về ly rượu vang trên bàn, vẫn là câu nói đó, nếu tôi đề Tần Thiên Khải rời khỏi đây hoặc là không thương lượng gì cả Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tôi đoán, chuyện này sẽ bế tắc ở đây, mất kiên nhấn, chỉ dành cầu xin Tần Thiên Khải hãy rời khỏi đây có gì để sau nói.

Tần Thiên Khải cau mày, nhìn tôi một hồi lâu, hai bàn tay nắm lấy vai tôi đột nhiên xiết chặt hơn. Ảnh mắt đó dường như muốn hỏi tôi có chắc chắn không?

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tôi biết, anh ấy đi rồi thì tôi không còn gì để dựa dâm nữa, về sau, Triệu Mộng Tuyết muốn làm gì tôi thi làm, tôi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng theo.

Tôi nuốt nước bọt một cách nặng nề, do dự hồi lâu, mới cắn răng nói: "Ông Tần, tôi sẽ tự xử lý chuyện này, anh về trước đi." "Được." Tần Thiên Khải bỏ tôi ra, mặt mày không cảm xúc mà đứng dậy, đi về phía cửa, lúc đến cửa, đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía chúng tôi. Thêm một câu, nói để cho Triệu Mộng Tuyết nghe: "Bà chủ Chu, không cần biết trước kia Tân Ái Phương là người của ai, bây giờ cô ấy là người của tôi, tôi hy vọng cô ấy có thể bình an trở về từ chỗ của cô, nếu như bà chủ Chu còn nể mặt tôi thì tôi cũng không nói nhiều nữa."

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tần Thiên Khải nghiêm nghị đến thế, vẻ mặt nặng nề, đuôi mắt nheo lại như đuôi phượng hoàng, hơi nhếch lên, vừa cao quy lại vừa kiểu hành.

Triệu Mộng Tuyết không còn gì để nói, nhưng tôi có gì để sau nói.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tần Thiên Khải cau mày, nhìn tôi một hồi lâu, hai bàn tay nắm lấy vai tôi đột nhiên xiết chặt hơn. Ảnh mắt đó dường như muốn hỏi tôi có chắc chắn không?

Tôi biết, anh ấy đi rồi thì tôi không còn gì để dựa dâm nữa, về sau, Triệu Mộng Tuyết muốn làm gì tôi thi làm, tôi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng theo.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tôi nuốt nước bọt một cách nặng nề, do dự hồi lâu, mới cắn răng nói: "Ông Tần, tôi sẽ tự xử lý chuyện này, anh về trước đi." "Được." Tần Thiên Khải bỏ tôi ra, mặt mày không cảm xúc mà đứng dậy, đi về phía cửa, lúc đến cửa, đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía chúng tôi. Thêm một câu, nói để cho Triệu Mộng Tuyết nghe: "Bà chủ Chu, không cần biết trước kia Tân Ái Phương là người của ai, bây giờ cô ấy là người của tôi, tôi hy vọng cô ấy có thể bình an trở về từ chỗ của cô, nếu như bà chủ Chu còn nể mặt tôi thì tôi cũng không nói nhiều nữa."

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tần Thiên Khải nghiêm nghị đến thế, vẻ mặt nặng nề, đuôi mắt nheo lại như đuôi phượng hoàng, hơi nhếch lên, vừa cao quy lại vừa kiểu hành.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Triệu Mộng Tuyết không còn gì để nói, nhưng tôi lại để ý thấy cô ta hơi đồng đây, có chút sợ hãi Tần Thiên Khải.

Sau khi Tần Thiên Khải rời đi, Triệu Mộng Tuyết mới trở lại như lúc đầu, đối diện với tôi, không còn khách sáo như trước nữa. "Cô Từ, tôi không phi lời nhiều, nếu như cô nhất quyết không thừa nhận chuyện đó, tôi cũng không tin. Nếu như cô muốn cứu cô ta, được thôi, đi với tôi thì tôi sẽ thà người, thế nào?"

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tôi thấy lạnh sống lưng, nhớ đến chuyện một lần đi tìm cô ta rồi bị cô ta ám, nghĩ là sợ.

Cô ta phát hiện sắc mặt tôi thay đổi, châm chọc nói: "Cô Từ không cần lo lắng, loại người như cô không xứng để có công của Chu Phong, vậy nên tôi sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn đâu."

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tôi nghĩ cũng phải, cô ta ghét tôi đến mức chỉ muốn giết chết tôi, thì sao lại có thể đồng ý để tôi sinh ra đứa con của Chu Phong chứ?"

Tôi khẽ thở phào, nhưng không hề tháo bỏ sự để phỏng: "Vậy cô muốn làm gì?"

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Triệu Mộng Tuyết nhếch mép, trong tay đã cầm một bình thủy tinh tinh xảo từ lúc nào, trong bình có một chất lỏng gì đó màu đỏ nhạt,

Cô ta lắc lắc hai lần trước mặt tôi, cười lên đầy ẩn lại để ý thấy cô ta hơi đồng đây, có chút sợ hãi Tần Thiên Khải.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Sau khi Tần Thiên Khải rời đi, Triệu Mộng Tuyết mới trở lại như lúc đầu, đối diện với tôi, không còn khách sáo như trước nữa. "Cô Từ, tôi không phi lời nhiều, nếu như cô nhất quyết không thừa nhận chuyện đó, tôi cũng không tin. Nếu như cô muốn cứu cô ta, được thôi, đi với tôi thì tôi sẽ thà người, thế nào?"

Tôi thấy lạnh sống lưng, nhớ đến chuyện một lần đi tìm cô ta rồi bị cô ta ám, nghĩ là sợ.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Cô ta phát hiện sắc mặt tôi thay đổi, châm chọc nói: "Cô Từ không cần lo lắng, loại người như cô không xứng để có công của Chu Phong, vậy nên tôi sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn đâu."

Tôi nghĩ cũng phải, cô ta ghét tôi đến mức chỉ muốn giết chết tôi, thì sao lại có thể đồng ý để tôi sinh ra đứa con của Chu Phong chứ?"

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tôi khẽ thở phào, nhưng không hề tháo bỏ sự để phỏng: "Vậy cô muốn làm gì?"

Triệu Mộng Tuyết nhếch mép, trong tay đã cầm một bình thủy tinh tinh xảo từ lúc nào, trong bình có một chất lỏng gì đó màu đỏ nhạt,

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Cô ta lắc lắc hai lần trước mặt tôi, cười lên đầy ẩn ý, sau đó đồ thứ chất lỏng đó vào ly rượu của tôi, lắc qua hai lần rồi đưa đến trước mặt tôi: "Không muốn làm gì cả, nếu như không muốn đi cùng tôi thì hãy uống nó đi, chỉ cần cô uống, thì tôi sẽ thể người, không uống, thì lập tức đẩy xuống."

Một câu dứt khoát, câu cuối cùng như nghiến rằng mà nói ra.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Vừa dứt lời, hai người đàn ông trên ban công liền bắt đầu rục rịch, đẩy Lộ Khiết ra đến ngoài cửa sổ.

Khuôn mặt còn chưa khôn nước mắt của Lộ Khiết lại một lần nữa tràn đầy nước mắt, cô ấy hoảng sợ nhìn những lầu cao bên dưới, vừa dãy dụa vừa khóc lớn: "Tân Ái Phương, cứu tôi."

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lòng tôi nặng trĩu, không do dự, cầm ly rượu lên: "Thả người."

Dứt lời, một hơi cạn sạch. Uống nhanh quá nên bị sắc, tôi họ mấy tiếng, nhưng trong rượu không có mùi vị gì lạ cả.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Triệu Mộng Tuyết nói một câu đầy sảng khoái, sau đó xua tay để hai người đàn ông trên ban công thả Lộ khiết ra. Sau đó nói với Lộ khiết: "Còn không cút ngay di?"

Lộ khiết ôm tay, bước chân loạng choạng, lúc đi đến trước mặt tôi, khuôn mặt hốt hoảng có chút lo ý, sau đó đồ thứ chất lỏng đó vào ly rượu của tôi, lắc qua hai lần rồi đưa đến trước mặt tôi: "Không muốn làm gì cả, nếu như không muốn đi cùng tôi thì hãy uống nó đi, chỉ cần cô uống, thì tôi sẽ thể người, không uống, thì lập tức đẩy xuống."

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Một câu dứt khoát, câu cuối cùng như nghiến rằng mà nói ra.

Vừa dứt lời, hai người đàn ông trên ban công liền bắt đầu rục rịch, đẩy Lộ Khiết ra đến ngoài cửa sổ.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Khuôn mặt còn chưa khôn nước mắt của Lộ Khiết lại một lần nữa tràn đầy nước mắt, cô ấy hoảng sợ nhìn những lầu cao bên dưới, vừa dãy dụa vừa khóc lớn: "Tân Ái Phương, cứu tôi."

Lòng tôi nặng trĩu, không do dự, cầm ly rượu lên: "Thả người."

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Dứt lời, một hơi cạn sạch. Uống nhanh quá nên bị sắc, tôi họ mấy tiếng, nhưng trong rượu không có mùi vị gì lạ cả.

Triệu Mộng Tuyết nói một câu đầy sảng khoái, sau đó xua tay để hai người đàn ông trên ban công thả Lộ khiết ra. Sau đó nói với Lộ khiết: "Còn không cút ngay di?"

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lộ khiết ôm tay, bước chân loạng choạng, lúc đi đến trước mặt tôi, khuôn mặt hốt hoảng có chút lo lắng, cô ấy cứ chán chứ chưa đi.

Tôi nhất thời không thấy có gì khác thường, bảo cô ấy đi trước đi, mặc dù cô ấy do dự nhưng vì sợ hãi nên cũng rời đi.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Vừa mới đi, thì cơ thể tôi bắt đầu có cảm giác rồi, hoa mắt chóng mặt, đầu óc đột nhiên trống rỗng.

Tôi ngã phịch một cái xuống sofa, nhìn lên trấn nhà đang dần trở nên trắng xóa, dần dần mất đi ý thức. lắng, cô ấy cứ chán chứ chưa đi.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tôi nhất thời không thấy có gì khác thường, bảo cô ấy đi trước đi, mặc dù cô ấy do dự nhưng vì sợ hãi nên cũng rời đi.

Vừa mới đi, thì cơ thể tôi bắt đầu có cảm giác rồi, hoa mắt chóng mặt, đầu óc đột nhiên trống rỗng.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tôi ngã phịch một cái xuống sofa, nhìn lên trấn nhà đang dần trở nên trắng xóa, dần dần mất đi ý thức.

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.