*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay **********
Chương 278: Luật sư
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong nháy mắt, chúng tôi đã đến căn phòng bên cạnh, chỉ có tôi và Nhạc Tín. Đèn trong phòng rất mờ, tôi quay người lại cũng không thể nhìn rõ mặt của anh ta, chỉ cảm thấy mặc dù điều hòa trong phòng đã được bật ẩm lên một chút rồi, nhưng vẫn còn cảm thấy được một luồng khí lạnh, lạnh ngấm vào cả xương cốt.
Nhạc Tín dựa lưng vào cửa, hai tay tê cứng đan vào nhau, anh ta trừng mắt chằm chằm nhìn tôi: “Nói đi.” “Ngoại trừ chuyện mà cô Phương muốn nói, là đưa anh đến, thì thực ra còn muốn nói một chút chuyện riêng.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhạc Tín nhíu mày khẽ động một chút, ý bảo tôi tiếp tục nói. “Chuyện của cô Triệu, anh Nhạc liệu có biết được tình hình của cô Triệu bây giờ thế nào không?”
Nhạc Tín nhưởng mày, hỏi tôi chuyện gì. Đoán chừng mấy ngày nay vì cổ phần Bắc Minh còn có chuyện Ông Phương vào tù bận đến tối mặt tối mày, vì vậy chuyện gì cũng không biết cả.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi cụp mắt cười, thong thả bước đi mà nói: “Trên mạng có người bào chữa giúp Triệu Mộng Tuyết, giúp danh tiếng của cô ta được tẩy trắng. Người nhà họ Chu tự nhiên sẽ không bỏ qua cho Nhà họ Triệu một món lợi lớn đến như vậy, vì vậy hai người sẽ không ly hôn.
Nhạc Tín cả người run rẩy, quả nhiên vẫn là không biết gì, ánh nhìn cố định vào tôi dần dần hạ xuống, cứ trừng mắt nhìn sâu vào tấm ván gỗ màu nâu đỏ dưới chân, nhìn chằm chằm một hồi lâu, mới nghiến răng nghiến lợi, không nói gì.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi nhìn thấy nét mặt anh ta thay đổi liên tục như vậy, trong lòng liền có một suy nghĩ. Nếu như cô Phương đã đem người giao cho tôi, từ sắc mặt mà nhìn thì tôi là người của Hồng Tuyết lâu, Nhạc Tín là kẻ phản bội, vì vậy theo lý tôi nên có trách nhiệm xử lý kẻ dơ bẩn này. Sau khi nghỉ xong, tôi tiếp tục nói, cắt ngang sự hồi tưởng của anh ta: “Anh Nhạc, chuyện này về tình về lý thì nhà họ Chu cũng sẽ tham gia, đến lúc đó đợi bọn họ tỉnh táo sáng suốt trở lại, anh Nhạc sẽ không thể trốn thoát được rồi đấy. “Rõ ràng là cô... Lời này tôi nghe không dưới một hai lần, tôi bật cười vì anh ta đối với lời lần trước tôi nói không hề suy nghĩ kỹ lưỡng. Vì vậy, đối với anh ta không khỏi thở dài ra hai lần: “Anh Nhạc, cho dù tôi có làm như vậy thì anh cũng đã rơi vào bước đường này rồi, anh còn có lựa chọn nào sao?”
Nhạc Tín nghe vậy toàn thân càng run rẩy kịch liệt hơn, hai mắt đỏ bừng, suýt chút không nhịn được mà lao đến đấm cho tôi một đấm, nhưng mà cứ nằm chặt năm đấm, cố gắng nhẫn nhịn rồi hạ tay xuống. Đột nhiên, anh ta nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi muốn anh ta làm gì. Từ trong đôi mắt đầy u ám có thể nhìn thấy sự đấu tranh không ngừng cùng với dục vọng sinh tồn. Trên thực tế, chính bản thân tôi cũng chưa nghĩ kỹ tiếp theo đây phải làm cái gì. Nhưng mà tôi nhìn thấy vẻ mặt tranh đấu chật vật của anh ta, tôi đột nhiên nghĩ đến một việc, giả vờ dáng vẻ như đang trầm tư suy nghĩ đi tới đi lui hai ba lần ở trong phòng, từ từ dày vò hành hạ người đàn ông này từng bước phát điên. “Thế này nhé, gần đây nhà họ Phương đang làm một vụ làm ăn, nếu như anh có thể giúp vận chuyển hàng hóa từ Hương Hải bên kia vận chuyển qua. Hơn nữa anh cũng chưa làm chuyện gì phản bội Hồng Tuyết lâu. Đối với nhà họ Chu còn có nhà họ Triệu, Hồng Tuyết lâu cũng sẽ tận lực bảo vệ anh, thế nào?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhạc Tín nhíu mày, tỏ vẻ ngờ vực mà nhìn tôi. Một lúc lâu sau, mới ngập ngừng hỏi tôi chỉ đơn giản thế thôi? Tôi cười nhẹ một tiếng, đi đến trước mặt anh ta: “Đúng đó, chỉ đơn giản như thế, vậy anh có đồng ý làm hay không đây?”
Nhạc Tín mở miệng, cổ họng khàn đặc, ánh mặt ngập ngừng đối mặt với ánh nhìn của tôi, giống như kiểu cứ đang lưỡng lự đắn đo không ngừng, cứ ậm à ậm ừ, tâm thần bất định. Không lâu sau, anh ta cắn răng đồng ý, còn hỏi tôi đây là loại hàng hóa gì cùng với thời gian và địa điểm giao hàng. Tôi không trả lời những thông tin chi tiết đó vào lúc này, chỉ nói đợi đến lúc thích hợp tôi sẽ điện thoại cho anh ta.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhạc Tín đã đồng ý hợp tác. Sau đó hai chúng tôi cùng quay lại phòng riêng, có mấy người đang vui chơi rất hưng phấn, Loan Vân cũng không xa lạ như trước, chú chim nhỏ tựa người nép vào vòng tay một người đàn ông. Bộ dạng quyến rũ lẳng lơ mê hoặc người, đang dỗ dành câu dẫn tên đàn ông kia, thúc cho ông ta uống rượu, ông ta một câu cũng không nói, liền sảng khoái mà uống hết xuống. Cảnh tượng kia vừa dung tục vừa khiến cho người ta cảm thấy bất lực, tôi nhìn liền thấy khó chịu trong lòng mà không giải thích được. Sau khi siết chặt lòng bàn tay của mình lại, ra vẻ như là không bị sao cả, không có chuyện gì đè nén, tiếp tục mời Nhạc Tín ngồi xuống từ từ vui vẻ hưởng thụ, sau đó rời đi.
Sau khi ra ngoài, đầu tiên là lấy điện thoại ra gọi cho cô Phương, cô ta rất nhanh đã bắt máy, hỏi tôi thế nào rồi. Tôi ngẩng đầu nhìn lên một góc phía trên cầu thang, nơi mà có một cái đèn đỏ đang chiếu sáng, nói: “Cô Phương, Nhạc Tín bên này đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” “Tốt, vất vả cho cô rồi.” Cô ta hình như đang nói chuyện cùng ai đó, lúc trả lời tôi có chút thờ ơ hững hờ, đột nhiên truyền đến tiếng cô ta uống nước, đợi nước chảy xuống bụng xong, cô ta lại tiếp tục nói: “Cô đến văn phòng làm việc của tôi, rồi nói tiếp. Truy*ện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
HÀ, được!” “Ở tầng cao nhất, phòng thứ ba lối ra bên phải thang máy.”
Tôi vội vàng dạ một tiếng, sau đó tắt điện thoại, quay người đi về phía thang máy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đi một đường đến thang máy rồi lên tầng cao nhất, tôi lần mò đến được cửa phòng làm việc của cô Phương, so với cánh cửa thông thường bên dưới, ở đây chính là hai cánh cửa có thiết kế hoa văn giống nhau, màu đỏ son nhìn qua với ánh sáng mờ mờ tại lối đi thì cảm thấy nó đã có niên đại khá lâu rồi.
Tôi gõ gõ vào cánh cửa, bên trong lại không có chút động tĩnh gì. Đột nhiên cánh cửa mở ra. Tôi dừng lại một chút, bình tĩnh nhìn vào bên trong phòng thông qua khe hở của cánh cửa đã mở, bên trong đèn rất sáng. Trên nền nhà màu trắng được treo những chiếc đèn chùm lưu ly ngũ sắc, hoa văn tinh xảo, ánh sáng chiếu đến chói mắt, hầu như mọi ngóc ngách trong căn phòng đều được chiếu rất sáng. Bên ngoài cửa sổ tầm nhìn rộng thoảng, cảnh đêm vô tận của thành phố hiện ra dưới tầm mắt. Cửa kính từ trần đến sát sàn rộng lớn, là một chiếc ghế sofa hình tròn, trên chiếc sofa rộng lớn đó ngoài cô Phương ra, còn có một người đàn ông trung niên, mặc trên người một bộ đồ vest chỉnh tề, cầm trên tay không rời một bao văn kiện, trên bàn hai người đặt không biết bao nhiêu là văn kiện khác nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hai người đều mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ngay từ khi bước vào cửa, bầu không khí đã vô cùng trầm mặc. Tôi đoán họ đang bàn chính sự, vì vậy mới không trực tiếp đi vào mà lại ở ngoài cửa lịch sự kêu lên một tiếng: “Cô Phương!” “Vào đi.
Nhận được phản hồi, tôi mới bước vào, người quản gia bên cạnh trực tiếp đóng cánh cửa lớn lại, ngăn cách không khí bên ngoài với bên trong căn phòng. Lúc này bầu không khí lại trở về nghiêm túc trầm mặc đến nặng nề. “Ái Phương, lại đây ngồi.” Từ sau khi tôi được đưa đến Hồng Tuyết lâu làm việc, cô Phương đã xưng hô với tôi bằng cả họ và tên rồi. So với sự đơn thuần dịu dàng trước đây, cô ta sau khi kế thừa vị trí của Ông Phương, đã trưởng thành, sắc sảo hơn nhiều.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô ta trực tiếp bay vào mũi, xen lẫn với mùi hương tinh tế xa hoa của son phấn. “Đồng luật sư, việc này làm phiền anh rồi”
Cô Phương tiếp tục nói chuyện với người đàn ông đối diện, không để ý đến tôi. Tôi đoán họ cũng không để ý đến việc tôi nghe được nội dung của
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.