Nhật Ký Tình Nhân

Chương 351: Tiệc Đính Hôn





Máu nóng của tôi dồn lên đến não, bị cô ta châm biếm thành thứ hàng hạ giả, lại nghĩ đến những chuyện đã qua, dù tôi có tốt tính hơn nữa cũng không thể nhẫn nhịn thêm.
Tôi nằm lòng bàn tay lại thành nằm đấm, vừa định đánh cô ta thì trên vai đột nhiên bị một đôi tay giữ lại, cơ thể bị một sức mạnh kéo về bên phải, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Theo đó là một mùi hương thơm ngát, mùi thơm nhàn nhạt nhẹ nhàng như mùi hương hoa lan, cực kỳ quen thuộc.
Không cần ngẩng đầu tôi cũng biết người bên cạnh là ai, tôi kinh ngạc nhìn lên, đồng thời gọi tên anh ta: “Tần Thiên Khải.”
“Bà xã, sao đi chọn nhẫn lại đi có một mình vậy em?” Tần Thiên Khải cười tủm tỉm cúi đầu nhìn tôi, lại thuận miệng gọi tôi bằng xưng hô vô cùng thân thiết, làm tôi hoảng hốt thiếu chút nữa bị cách gọi này mê hoặc.
Kiều Lam đứng bên cạnh nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ vào hai chúng tôi, lắp bắp mấy chữ: “Hai người..."
Tôi đoán là cô ta có nằm mơ cũng không ngờ đối tượng kết hôn của tôi lại là Tần Thiên Khải.
Tần Thiên Khải thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng liếc mắt nhìn Kiều Lam, không nói lời nào.

Cuối cùng ánh mắt anh ta dừng lại ở chiếc nhẫn trên tay người bán hàng, ấn đường nhăn lại, lực tay nằm trên vai tôi cũng tăng thêm vài phần.
“Bà xã, em có biết chủ tiệm này là ai không?”
Tôi lắc đầu, trong lòng chỉ nghĩ đến cách xưng hô là “bà xã” này, phủ nhận không được, mà thừa nhận cũng không xong, vẫn còn đang cân nhắc có phải nên âm thầm thừa nhận luôn không.
“Là chi nhánh của Bắc Minh.”
Trong lòng tôi thót lên, thật sự là tôi không biết, chỉ bởi vì bị những món trang sức bên trong thu hút sự chú ý nên tôi mới ngơ ngẩn bước vào đây xem.

“Muốn mua nhẫn cũng không cần phiền đến em tự mình đi mua, lại còn đến chỗ thấp kém như này nữa, thế không phải là tự hạ thấp thân phận của mình sao?” Tần Thiên Khải đè thấp thanh âm, cúi đầu nói bên tại tôi.

Tuy giọng nói so ra thì rất nhỏ nhưng Kiều Lam và nhân viên bán hàng vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Sắc mặt của hai người nhất thời đều khó coi, đều đen như đáy nồi.
Trong lòng tôi khó tránh khỏi cảm thấy thoải mái hơn một chút nên khẽ gật đầu tỏ vẻ thừa nhận lời nói của anh ta.
Tần Thiên Khải cười tủm tỉm xoa đầu tôi, động tác của anh ta vừa quen thuộc vừa thân mật, gần như khiến tôi nghĩ rằng hai chúng tôi thực sự có quan hệ như vậy.
“Được rồi, mau trở về đi, nhẫn anh đã bảo Văn Thành xuất ngoại đặt làm một bộ rồi, ngày mai anh ta sẽ quay về.”
Đầu ngón tay tôi run rẩy, trong lòng có cảm giác nói không nên lời, nhưng vẫn gật đầu chấp nhận lời anh ta nói.
Anh ta ôm lấy tôi đi ngang qua người Kiều Lam, vừa đi ngang qua cô ta thì đột nhiên dừng bước, quay đầu gọi một tiếng cô Kiều, tuy trên mặt là vẻ tươi cười ấm áp nhưng dưới mí mắt lại là một tầng sương lạnh, tôi lơ đãng nhìn thấy cũng vô thức run cả vai.
“Ngày kia là tiệc đính hôn của tôi và Ái Phương, rất hân hạnh được mời cô Kiều tới tham gia!”
Sắc mặt Kiều Lam thay đổi liên tục, nắm chặt tay hung tợn nhìn chằm chằm vào tôi, khi tôi và Tần Thiên Khải rời đi vẫn còn có thể cảm nhận được tầm mắt của cô ta như đâm xuyên qua sống lưng tôi.
Sau khi bước ra khỏi cửa hàng trang sức, không đợi tôi đẩy ra Tần Thiên Khải đã buông lỏng bả vai tôi ra trước, kéo ra quan hệ, trở lại bộ dạng thường ngày trước đó, nhàn nhạt nhìn tôi: “Tuy chỉ vì muốn chuyển nhượng tài sản mới đi đăng ký kết hôn với tôi nhưng tôi cũng không phải đối tượng kết hôn nghèo rớt mồng tơi chứ?”
Tuy biểu tình của Tần Thiên Khải rất thản nhiên nhưng cách nói chuyện lại kỳ quái, giống như đang ngầm oán trách tôi.
Tôi không nghĩ ra anh ta tức giận vì chuyện gì, nhưng việc kết hôn với anh ta quả thật là có mục đích.
Tôi cúi đầu, không hiểu vì sao cho nên chỉ nói câu xin lỗi, thật lâu sau mới nghe anh ta thở dài một tiếng, giọng nói mềm lại: “Tân Ái Phương, chừng nào chúng ta còn chưa ly hôn thì khi người khác hỏi đến em cứ việc nói ra tôi là người đàn ông của em, biết chưa? Không cần việc gì cũng tự mình gánh lấy.


Danh tiếng của tôi có thể giúp cho em tránh được không ít phiền toái đấy.”
Từng câu từng chữ như những con dấu bằng sắt thép nóng đỏ in hằn lên ngực tôi, cùng với đó là cơn đau đớn nóng ruột xé gan, bao trùm mọi hơi thở của tôi.
Tôi biết, lúc trước chọn lựa kết hôn với anh ta là vì muốn đem một số tài sản của nhà họ Phương chuyển sang danh nghĩa của anh ta, để phòng ngừa sản nghiệp của nhà họ Phương thật sự bị mất, cũng tránh cho Lục Kính Đình lấy hết mọi thứ xung quanh tôi không còn lại một chút gì.
Đồng thời có với danh tiếng của anh ta thì cũng đủ để thuyết phục một số cô gái trong Hồng Tuyết Lâu theo tôi rời khỏi nhà họ Phương, thoát ly Hồng Tuyết Lâu.
Sự tình cho tới hôm nay đều đã kéo theo Tần Thiên Khải và danh tiếng của anh ta.
Tôi biết ơn anh ta, nhưng sự việc phát triển từng bước đến bây giờ tôi vẫn luôn có một chút hối tiếc, cảm giác chính mình đang tự tay mở ra một cánh cửa cấm.
“Quên đi, chuyện cái nhẫn và lễ đính hôn em không cần phải quan tâm nữa, tôi sẽ làm thay em hết.

Em cứ làm việc mình nên làm, cũng phải bảo vệ đứa nhỏ thật tốt.” Tần Thiên Khải dịu dàng đặt tay lên bụng tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay anh ta như cho tôi một liều thuốc trấn tĩnh, dập tắt mọi suy nghĩ lộn xộn trước đó.
Tôi gật đầu, nhìn theo bóng anh ta bước lên xe rời đi.

Sau khi anh ta đi được một lúc lâu chị Tưởng Thanh đột nhiên bước ra từ phía sau tôi, nói nhỏ: “Thật ra anh Tần là một người đàn ông tốt”
Tôi tất nhiên cũng biết, nhưng dù là tốt thì cũng không thuộc về tôi.

Tôi gật đầu, thu hồi ánh mắt, quăng chuyện vừa rồi ra sau đầu, lôi kéo chị Tưởng Thanh tiếp tục thăm quan những mặt tiền khác.
Sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, trưa ngày hôm sau chúng tôi bắt đầu sửa sang lại mặt tiền, dự định mở một cửa hàng ở đây, chuyên chăm sóc sức khỏe và sắc đẹp cho các quý cô.
Công việc cơ bản đã gần xong, rất nhanh đã đến bữa tiệc đính hôn vào ngày sau đó.
Bữa tiệc sẽ được tổ chức trong khách sạn mới mở, bắt đầu vào khoảng mười giờ tối.

Đêm đó có không ít người đến dự tiệc, tôi đứng ở cửa tiếp khách với Tần Thiên Khải, trong đó có rất nhiều người tôi không quen, người đến người đi, nối liền không dứt.
Khi sắp khai tiệc có vài vị khách quý đến, họ là người quen cũ của Tần Thiên Khải ở Hương Hải, tôi chưa từng gặp qua.

Nhưng vừa đi vào bọn họ đã hãng say tán gẫu đủ thứ chuyện với Tần Thiên Khải, lôi qua lôi lại thì Tần Thiên Khải đã trực tiếp bị những người kia kéo vào trong uống rượu nói chuyện phiếm.
Anh ta định dẫn tôi theo nhưng việc tiếp đón khách đến cửa không thể không có chủ nhà nên tôi xua tay để họ đi vào trong trước, còn mình thì đứng ở cửa đón khách.
Khách đã tới gần hết, sau đó có ông Liêu và người gây sự ở khách sạn ngày hôm đó cũng tới.

Lúc họ nhìn thấy tôi thì vẻ mặt hết sức kinh ngạc, rồi chắp tay xin tôi thứ lỗi.
Danh tiếng của Tần Thiên Khải quả thật quá giá trị, có lẽ cũng chỉ vì nể mặt anh ta nên người này mới hạ mình nói xin lỗi với tôi: “Thật ngại quá cô Tân ạ, lần trước là do tôi hành động nông nổi mới xảy ra xung đột với cô, cô là người rộng lượng đừng chấp nhặt với kẻ hèn mọn nhé, xin cô thông cảm.”
Tôi cười xua tay, tỏ vẻ thoải mái nói: “Anh nói quá lời, xin mời vào trong”
Người đàn ông đó khẽ cắn môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn bước vào trong.
Tôi lại đợi ở bên ngoài thêm một lúc, không còn người đến nữa.


Tuy hôm trước đã mời Kiều Lam nhưng hôm nay cô ta không tới cũng ở trong dự tính của tôi.

Tôi đoán là không còn người nữa cho nên cũng xoay người đi vào.
Vừa vặn Tần Thiên Khải cũng vừa lên sân khấu lúc giữa trưa mới dựng xong, anh ta lắc micro hai lần, nhẹ giọng ho khan một tiếng làm cho tiếng ồn trong bữa tiệc rất nhanh đã ngừng lại.
“Xin hoan nghênh tất cả bạn bè của tôi đã từ xa mà đến vì lời mời của tôi, tôi xin đứng tại đây cảm ơn mọi người.” Đầu tiên là lời phát biểu mở đầu, tiếp theo là tiếng vỗ tay hưởng ứng, sau đó ánh mắt của Tần Thiên Khải lướt nhanh qua tôi, lại nghiêm trang nói về buổi tiệc đính hôn hôm nay và giới thiệu tôi với mọi người.
Tràng pháo tay lại một lần nữa vang lên, tôi được chị Tưởng Thanh đỡ lên sân khấu.

Đối mặt biển người đông nghìn nghịt bên dưới tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, trong lòng có cảm giác khó tả.
Tần Thiên Khải giữ chặt tay tôi, kéo tôi đến trước mặt anh ta, anh ta cười với tôi rồi không biết đã nói gì đó.

Đầu óc tôi trống rỗng không nghe rõ được gì.
Tôi chỉ ngơ ngác nhận thấy anh ta đang lấy ra một chiếc nhẫn sáng loáng chậm rãi đeo vào đầu ngón tay tôi, cảm giác lạnh lẽo khiến tôi cảm thấy kích động, vô thức co rút ngón tay lại, cũng làm cho Tần Thiên Khải ngừng lại động tác.
Tôi cúi đầu nhìn anh ta với đôi lông mày rậm đang quỳ gối trước mặt tôi, anh ta nói với giọng mà chỉ có hai chúng tôi mới có thể nghe thấy: “Đừng căng thẳng, chỉ là diễn trò ở bên ngoài thôi.”
Tôi hoảng hốt gần như đã cảm thấy đây là sự thực, không phải là diễn trò nên muốn giãy ra theo bản năng.
Sau một câu nói của anh ta tôi đã bình tĩnh lại, cổ nở một nụ cười, dưới sự cảm thán và chúc phúc của mọi người tôi đeo chiếc nhẫn quý giá vào ngón áp út, trong một khoảnh khắc tôi sững sờ nhìn chiếc nhẫn Lục Kính Đình mua cho tôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.