Nhật Ký Tình Nhân

Chương 367: Giấy Thông Báo Bệnh Tình Nguy Kịch





Sau khi Tần Thiên Khải rời đi, tôi chống tay nhìn cảnh cửa phòng bệnh đóng chặt, có chút mất mác.
Tôi không nên lo lắng cho Lục Kính Đình, anh ta ác với tôi như vậy, tôi nên hận anh ta, đây đều là quả báo dành cho anh ta.
Ở bệnh viện vài ngày, bác sĩ nói tôi cần chú ý bụng, rồi liền cho phép tôi ra viện.
Tần Thiên Khải tới đón tôi ra viện, trước tiên anh ta cho người giúp tôi để hành lí lên xe, rồi sau đó tới đón tôi đi.
Bởi vì chúng tôi vẫn còn đang trong tình trạng quan hệ vợ chồng, cộng thêm việc cơ thể tôi nặng nề, Tần Thiên Khải ở bên cạnh ôm lấy eo tôi.
Trên đường đi ngang qua phòng cấp cứu, trước cửa phòng cấp cứu rất ồn ào, nhìn qua liền thấy thắng Đen đang đợi ở cửa.
Tôi nhìn Tần Thiên Khải một cái, rồi đi về phía phòng cấp cứu, Tần Thiên Khải không có cách nào, chỉ có thể đi theo tôi.
Còn chưa đợi tôi kịp hỏi thắng Đen xem rốt cuộc là chuyện gì, cửa phòng cấp cứu đã mở ra.
Một người trông như y tá bước ra, gáp gáp hét lên: "Ai là người nhà của bệnh nhân này!”
Thằng Đen đứng dậy, bước tới trước mặt y tá: "Tôi” “Bệnh nhân sắp không ổn rồi, phiền anh ký vào giấy thông báo bệnh tình nguy kịch này
Tôi nhìn thấy tên trên tờ giấy thông báo, cả người đờ ra, không sai, chính là Lục Kính Đình.
Không phải Tần Thiên Khải nói với tôi là đã qua cơn nguy kịch rồi sao, sao lại như thế này?
Tôi có chút không kiềm chế được bước đến trước mặt y tá: "Người bên trong có chuyện gì vậy, làm sao vậy?" “Vết dao đâm quá gần tim, vốn dĩ đã được xử lý ổn rồi, chiều hôm nay miệng vết thương đột nhiên lại nứt ra, không biết là có còn cứu được không Trong lúc cô y tá nói, thằng Đen đã kí xong giấy thông bảo bệnh tình nguy kịch rồi, y tá không quan tâm đến tôi nữa, quay người đi vào trong phòng cấp cứu.

“Anh ấy không phải là ...!đã không sao rồi sao?” Giọng tôi có chút ấp úng, dù là miệng tôi nói rằng mong anh ta chết đi, nhưng thật ra tôi không hề muốn anh ta chết.
Cơ thể tôi không kiểm soát được mà ngã xuống, Tần Thiên Khải đỡ tôi ngồi lên ghế đẩu ở hành lang.
Không biết qua bao lâu thì cửa phòng cấp cứu lại mở ra và Lục Kính Đình bị đẩy ra ngoài.
Tôi đứng dậy chạy tới như một phản xạ có điều kiện, Lục Kính Đình vẫn trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, nửa mở mắt.

“Anh ấy thế nào rồi!” Không biết từ lúc nào nước mắt tôi đã dâng đầy trong hốc mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Ca phẫu thuật thành công rồi, nhưng không biết sau này sẽ ra sao, nếu hồi phục không tốt, vẫn có thể mất mạng" Bác sĩ lau mồ hôi nói.


“Cảm ơn.” Tôi đáp lại một câu, liền nghe thấy tiếng thì thào ngắt quãng của Lục Kính Đình.

“Ái, Ái Phương …” Giọng anh ta yếu ớt, nhưng toàn là gọi tên tôi.

“Đây, em đây.” Tôi chỉ do dự một lát rồi đáp lại ngay.

“Đừng đi, ở lại bên cạnh anh” Lục Kính Đình có phản ứng lại, mơ mơ hồ hồ nói: "Anh sẽ cho em, cho em nhà” Chỉ một câu nói, đã chạm đến đáy lòng tôi, biến nơi đó thành nơi yếu mềm nhất trong lòng tôi.

"Em không đi.

Tôi cũng không biết tại sao bản thân lại trả lời như vậy, ba chữ này dường như không nghe theo lệnh tôi mà cứ thế buột miệng thốt ra.
Không biết là do ảo giác của tôi hay là vì cái gì, Lục
Kính Đình vậy mà lại khẽ cười, thấp giọng nói một câu “vậy thì tốt” rồi lại hôn mê.
Trong phút chốc, tất cả những chuyện xảy ra trong ngần ấy ngày đều tan biến như mây khói, nước mắt cứ giàn giụa trong hốc mắt, nước mắt cứ tí tách rơi trên hành lang phòng bệnh.
Dù cho là anh ta nói không yêu tôi thì làm sao, anh ta không lựa chọn tôi thì đã sao, cuối cùng thì vẫn là anh ta dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ cho tôi.
Suy cho cùng, phụ nữ dễ mềm lòng.
Tôi đi cùng Lục Kính Đình cả quãng đường tới phòng chăm sóc đặc biệt, khi tới cửa phòng thì bị y tá chặn lại.
Tôi dựa vào cửa sổ nhìn Lục Kính Đình, liền nghe thấy Tần Thiên Khải gọi tôi từ phía sau.

“Tân Ái Phương "Um." “Em vẫn là chưa buông bỏ được cậu ấy
Lời nói của Tần Thiên Khải như một cái gai đâm vào tim tôi, làm lộ ra bí mật mà tôi luôn giấu kín trong lòng.
Bằng máu bằng thịt, đau lòng vô cùng.

Tôi im lặng, lúc này tôi không biết nói gì mới là thích “Tần Thiên Khải, tôi muốn ở lại đây một lát.
Tần Thiên Khải không nói gì, gật đầu một cái, bảo Bản ở lại với tôi, anh ta bất lực nhìn tôi một cái, rồi mới rời đi.
Mãi đến nhiều năm trôi qua, tôi mới hiểu được ánh mắt bất lực của anh ấy rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Tôi ngồi trên chiếc ghế đầu ở hành lang, Bản ngồi bên cạnh tôi, còn thằng Đen ngồi ở phía đối diện, cả ba chúng tôi đã đợi cả đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng tôi đã tỉnh dậy rồi, xem điện thoại một cái, vừa hay vẫn còn năm phút để vào thăm.
Tôi đứng ở cửa chờ y tá mở cửa, ở bên trong, Lục Kính Đình dường như đã tỉnh.

“Em đến rồi.” Tôi vừa bước vào liền nghe thấy giọng nói yếu ớt của Lục Kính Đình.

“Ừm.

Tôi đáp lại một tiếng.
Nhất thời không khí trong phòng bệnh có chút gượng gao.

“Tôi đối xử với em như vậy, là có lý do cả." Lục Kính Đình đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi.
Tôi đơ người ra.

“Tôi sợ nhà họ Tôn gây ra bất lợi cho em.

Lục Kính hợp.


Đình đưa tay ra hiệu cho tôi qua đó: "Tôi cần tài nguyên của nhà họ Tôn.
Hôm đó Lục Kính Đình không hề nói gì nhiều với tôi, chỉ nói vài câu về nhà họ Tôn.
Sau này tôi mới biết, Lục Kính Đình bỏ rơi tôi giữa lạnh giả là để cho Tồn Ly xem, hơn nữa lần bắt cóc đó là do nhà họ Tôn phải người đi bắt cóc chúng tôi, chỉ là để xác nhận xem Lục Kính Đình rốt cuộc có thật lòng với nhà họ Tôn hay không.
Lúc đó tôi mới biết, nhà Đỏ và khách sạn đều là do Tôn Ly yêu cầu, Lục Kính Đình ngoài mặt thì là thu mua hết rồi, thực ra trên giấy tờ vẫn là viết tên tôi.

“Em có còn những gì lúc đó em đồng ý với tôi không?” Tôi còn đang bàng hoàng, giọng nói của Lục Kính Đình nhẹ nhàng vang lên bên tại tôi.
Tôi ngẩn người ra một lúc, không hiểu ý trong lời nói của anh ta.
Lục Kính Đình cười một cái, sau đó họ dữ dội, tôi vội vàng đứng dậy giúp anh ta thông khí, nhưng khi lại nhìn thấy dòng máu đỏ tươi chảy ra từ miếng băng trên người anh ta, tim tôi bỗng đau nhói.

“Cái người phụ nữ này đúng là dễ quên thật.” Lục Kính Đình hít vào một hơi, tiếp tục nói.

“Anh không sao chứ.” Bây giờ tôi chẳng còn nghĩ đến lời hứa gì nữa, chỉ quan tâm đến sức khỏe của anh ta.

“Lúc đó em đã hứa với tôi, chỉ cần tôi xử lý xong nhà họ Tôn, em sẽ quay lại ở bên tôi.”
Nghe tới đây, bàn tay đang giúp anh ta vô lưng của tôi dừng lại: "Tôi không hề nói thế.” “Nhưng lúc đó khi tôi nói em hứa với tôi, em không hề phản bác.” Lục Kính Đình mặt dày nói.
Tôi không nói gì, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng lên.

“Trong tay tôi đã có được tài nguyên của nhà họ Tôn rồi, chỉ có xử lý xong nhà họ Tôn, tôi mới có thể hoàn toàn thoát khỏi ông Lục.
Nói cho cùng thì cơ thể anh ta vẫn rất yếu ớt.

“Anh nên lo tốt cho sức khỏe của mình trước đi.” Tôi không hề trực tiếp trả lời anh ta, mà chỉ tìm một câu nào đó nói qua loa lấy lệ.
Đúng lúc y tá kiểm tra phòng nói với chúng tôi rằng thời gian thăm khám đã hết và yêu cầu tôi chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.
Tôi ra khỏi phòng bệnh, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Vậy nên, sự lạnh lùng của Lục Kính Đình trước đây, đều là giả vờ mà thôi?
Tôi xoa xoa bụng, trong lòng đầy phức tạp.

Vốn định bắt taxi về nhà, không ngờ vừa ra khỏi bệnh viện đã nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen, là xe của Tần Thiên Khải.

“Tôi đưa em về.” Tần Thiên Khải thấy tôi đi ra, mở cửa sổ xe ra nói.
Tôi không từ chối mà đi lên xe.

“Tối qua có mệt không?” Vẻ mặt Tần Thiên Khải phờ phạc, ngáp một cái trước khi nói ra lời này.

“Không mệt.” Tôi dừng lại một chút: "Tối qua có phải là anh vẫn luôn ở đó không?”
Tần Thiên Khải không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái.

“Thực ra em có thể tự đi được.

"Hành lý của em có nhiều quá rồi, tôi vừa hay cũng thuận tiện qua đón em về.” Tầm Thiên Khải giả vờ nói một cách thoải mái.

“Cảm ơn anh.” Tôi có chút ngại.
Tần Thiên Khải chỉ cười cười, hỏi tôi có muốn đi ăn cùng không, tôi nói còn việc ở nhà nên tôi từ chối.
Sau khi đến nơi, Tần Thiên Khải nhờ Bản giúp mình xách hành lý rồi rời đi.
Tôi nhìn chiếc xe anh ấy lái đi, trong đầu hiện ra lời nói đó của cô Phương.
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng lắc lắc đầu, tôi và Tần Thiên Khải, chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, anh ta chắc không có ý gì đối với tôi đâu.
Tôi nép mình vào ghế sô pha, hít thở mùi nhà mình, lại cảm thấy có chút xa lạ, mà thôi, dù sao tôi cũng đã không về nhà lâu lắm rồi.
Nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian này, mọi thứ cứ ngỡ như một giấc mơ.
Nhưng vẫn chưa tìm thấy Tân Gia Kiệt, nó vẫn là một vướng mắc lớn trong lòng tôi.
Trong vài ngày sau đó, tôi chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và khách sạn, Lục Kính Đình đã hồi phục rất tốt, dự kiến anh ấy sẽ sớm được xuất viện.
Hơn nữa, cả Lục Kính Đình và Tần Thiên Khải hai bên đều cùng nhau tìm Tân Gia Kiệt, chỉ là thông tin thu được khá giống nhau, có thể xác định được vị trí rồi, nhưng chỉ là không tìm được.
Cũng có thể nói, nơi Tân Gia Kiệt đang ở, căn bản là rừng núi hoang sơ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.