Tôi vốn dĩ cho rằng “đảm bồ nhí” mà Đinh Thành nói là Kiều Lam, về sau mới biết rằng người mà anh ta nói đến là bà Đinh.
Sau này tôi cũng mới biết thêm rằng, người vợ hiện tại của ông Đinh bà Đinh không phải là mẹ ruột của Đinh Thành, chỉ là kẻ thứ ba lên thay thế vị trí người vợ cũ, mà mẹ ruột của Đinh Thành là người vợ cả của ông Đinh, sau khi sinh ra Đinh Thành thì trầm cảm nên bị nhà họ Đinh ruồng bỏ, cuối cùng thì treo cổ tự sát trong nhà.
Lúc này, Đinh Thành cũng bị ông Đinh đưa đến nhà người khác nhờ nuôi giúp, hai mươi tuổi mới về nhà, vậy nên hai ba con họ không những không thân thiết mà còn có thù hận vì cái chết của mẹ Đinh Thành.
Đinh Thành vào tù cũng là do vụ chìm thuyền của nhà họ Đinh năm đó, vô tình làm chìm cảnh sát hàng không đang tuần tra, quấy rầy đến chính quyền trung ương, vậy nên Đinh Thành đã vào tù.
Mà ông nội của Đinh Thành có quyền cao trong chính quyền trung ương, là một cán bộ thanh liêm chính trực, dù thế nào thì cũng không chịu giúp Đinh Thành, thế là Đinh Thành bị giam lại ở cục cảnh sát rất nhiều năm, mãi cho đến khi ông nội của Đinh Thành mắc bệnh ung thư, không sống được bao lâu nữa thì mới nghĩ đến việc giúp đứa cháu của mình.
“Đinh Thành!” Giọng điệu của ông Đinh có hơi tức giận: "Khi nói chuyện thì nên chú ý đến lời nói của mình, đây là mẹ của con đó!” “Là mẹ của tôi cơ à? Mẹ tôi sớm đã bị ông ép chết rồi!”
Đinh Thành hét lên: “Ngày nào ông chưa đem bia mộ của mẹ tôi về phần mộ của dòng họ thì ngày đó tôi không nhận người ba này! Hừ!”
Hồng Liên thấy tình hình không đúng, nhanh chóng kéo tay Đinh Thành.
Đinh Mộng cũng đi về phía trước mặt ông Đinh, kéo tay áo ông, nói: “Ba à.” Đinh Thành vừa nói xong thì ông Đinh liền lườm anh ta: “Thằng nhóc này có bản lĩnh rồi, vậy thì hãy đợi xem bản lĩnh của ông đây lớn, hay là bản lĩnh của con lớn hơn”
Vừa nói, ông Đinh “hừ” lạnh lùng một tiếng, rồi nhìn Lục Kính Đình một cái, quay người rời khỏi căn phòng.
“Đồ con lừa hói già!” Đinh Thành mắng một câu, quay người đi về phía ghế sô pha, tay cầm chai rượu, uống một hơi rồi ném vỡ chiếc chai xuống đất.
Bữa tiệc ban đầu còn diễn ra yên ổn nhưng cuối cùng vì Đinh Thành uống say mèm rồi chửi bởi mà kết thúc, nhóm người Lục Kính Đình khiêng anh ta lên xe, Hồng Liên còn đắp một tấm thảm lên người anh.
“Đi đường cẩn thận.” Lục Kính Đình nói với Hồng Liên.
“Ừm, hôm nay tôi rất cảm ơn các anh” Hồng Liên trả lời.
Tôi về nhà với Lục Kính Đình, trên đường về anh nghe một cuộc điện thoại, đưa tôi đến bến tàu.
Khi đến bến tàu, anh thấy gió to nên nhất quyết không cho tôi xuống xe, tôi cũng hết cách, chỉ đành ngồi trên xe đợi anh, cứ thế đợi mãi, liền ngủ quên lúc nào không hay.
Cho đến khi tôi tỉnh lại thì đang nằm trên giường rồi.
Lục Kính Đình ôm lấy tôi từ phía sau, tôi vừa nhúc nhích thì anh đã tỉnh giấc.
“Có chuyện gì vậy?” “Không có gì, chỉ là hơi tỉnh giấc.” Tôi ngáp một cái, quay người lại nằm gọn trong vòng tay anh, chỉ là chiếc bụng của tôi tạo nên một khoảng cách giữa hai người.” “Ngày mai đưa em đi khoa sản kiểm tra.” Lục Kính Đình đặt cằm ở đỉnh đầu tôi, nhẹ nhàng sờ phía sau lưng tôi.
Tôi nhắm mắt lại tính toán một chút, đến ngày mai là vừa tròn chín tháng.
Lục Kính Đình vẫn luôn nhớ các mốc thời gian khi tôi mang thai sao?
Hôm nay mệt quá, cũng rất bối rối, cứ nghĩ ngợi mãi không biết bản thân đã ngủ quên từ lúc nào.
“Ái Phương? Giọng nói của Lục Kính Đình lần nữa truyền qua tại tôi, tôi nhíu mày, mơ mơ màng màng trở mình.
“Hử?” Tôi dụi mắt trả lời.
“Buổi chiều rồi.
Anh vỗ mông tôi một cái, tôi cảm thấy giường rất nhẹ, chắc là Lục Kính Đình đã xuống giường rồi.
Tôi nằm ì trên giường một lúc rồi mới chịu ngồi dậy, Quyền Mai thì đã nấu cơm xong.
“Cơm tối?” Nghe Quyên Mai nói sắp ăn cơm tối, tôi có hơi bất ngờ, liếc nhìn qua điện thoại thì đã là sáu giờ chiều rôi.
Nửa đêm hôm qua mới ngủ, chẳng trách lại ngủ lâu như vậy.
Sau khi ăn cơm xong thì Lục Kính Đình đưa tôi tới bệnh viện khám thai, bác sĩ nói tình trạng bây giờ của đứa bé tốt hơn trước rất nhiều, nhưng một tháng cuối này là mẫu chốt, tuyệt đối không được kích động, nếu không thì có thể sẽ sinh non.
Sau khi ra viện, Lục Kính Đình trực tiếp đưa tôi đi trung tâm mua sắm, vào xem các cửa hàng bán đồ cho mẹ và bé.
“Cái này, cái này, gói hết lại cho tôi.” Lục Kính Đình dùng dáng vẻ mạnh mẽ lúc làm việc ngày thường của mình để mua đồ trong trung tâm mua sắm, vừa bước chân vào cửa hàng đã chỉ tay vào tất cả mọi thứ xung quanh, bảo nhân viên bán hàng gói hết những thứ mà anh ta vừa chỉ vào.
“Anh mua hết sao?” Nhân viên cửa hàng hơi nghi ngờ nên hỏi lại.
“Ừm.” Lục Kính Đình lạnh lùng gật đầu.
Nhân viên cửa hàng sau khi thấy điệu bộ này của anh ta thì cảm thấy mình như đã gặp thần tài, vội vàng giúp Lục Kính Đình gói đồ lại.
“Mời anh chị đi lối này” Một nhân viên của cửa hàng đi tới, đưa tôi đến khu nghỉ ngơi dành cho khách vip, còn nhiệt tình giúp tôi làm thẻ thành viên.
“Chỉ là một đứa trẻ thôi mà, không dùng hết nhiều đồ như thế này đâu.” Tôi kéo áo Lục Kính Đình, nói nhỏ vào tai anh: “Nếu không dùng đến thì phí tiền quá
Lục Kính Đình nhíu mày: “Nếu như không dùng hết thì giữ lại để ngắm cũng được, hơn nữa, đâu phải là chỉ sinh có một đứa bé.
Tôi ngẩn người rồi đỏ mặt: “Em...
Lục Kính Đình ghé vào tai tôi, thì thầm: “Đẻ mười đứa.
“Vậy thì em chẳng khác nào cái máy đẻ cả.
Tôi nhíu mày, trách móc.
“Cho dù như vậy thì cũng là của anh.
Đang nói dở thì Lục Kính Đình có điện thoại, nghe nói rằng ở bến càng có một lô hàng nhập khẩu bị chặn, gọi anh lập tức qua đó xử lý.
Lục Kính Đình ra quầy thanh toán, đưa tôi về nhà rồi anh lập tức đến bến cảng.
Nhưng mà, chuyện tốt thì không đến còn chuyện xấu thì cứ tới không ngừng, tôi vừa về đến nhà không được bao lâu, áo khoác cũng chưa kịp cởi thì anh Bốn đã gọi điện đến.
Nghe nói là khách sạn đã bị thu mua, mà người mua lại khách sạn cũng rất ghê gớm, cho dù là ông Tần đến cũng không có tác dụng, người đó cứ nằng nặc đòi mua lại khách sạn của tôi, cũng đã soạn xong hợp đồng rồi, chỉ đợi tôi ấn dấu vân tay vào nữa thôi.
Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh, vội vàng mặc lại áo khoác cho ngay ngắn, cũng không có đủ thời gian để trang điểm lại, liền xách túi rồi đi nhanh tới khách sạn.
Lúc ngồi trên xe, tôi vốn định gọi cho Lục Kính Đình, nhưng nghĩ lại thì chắc anh cũng đang bận việc ở bến cảng nên không muốn làm phiền đến anh nữa, vậy nên tôi gọi điện cho anh Bốn, bảo anh Bốn tạm thời đừng cho Lục Kính Đình biết chuyện này.
Tôi tự mình đi đến gặp người đàn ông kia, xem xem rất cuộc thì anh ta là ai.
Đến cổng khách sạn, nếu như tài xế taxi không nhắc tôi thì tôi đã để quên túi xách ở trên xe rồi.
Anh Bốn đã đợi tôi ở cửa, tôi vừa đến thì anh ta liền dẫn tôi lên tầng ba.
“Có chuyện gì vậy, là ai?” Trong lúc đi thang máy, tôi vội hỏi anh Bốn.
“Tôi không biết là ai, chắc là cấp dưới của anh ta, vừa đến đã nói muốn mua lại khách sạn của chúng ta, đến ông Tần cũng không có cách nào để xử lý.
“Ừm, để tôi lên xem sao.” Bây giờ, Lục Kính Đình vẫn chưa biết chuyện này, tôi muốn thử tự mình giải quyết, nếu như thật sự không thể thì chỉ đành gọi Lục Kính Đình đến giúp thôi.
Nhưng mà Tần Thiên Khải cũng không giải quyết nổi chuyện này, tôi nghĩ rằng muốn tự mình xử lý thì cũng thật viển vông.
Đến phòng, tôi gõ cửa, người bên trong phòng nói câu “mời vào”, mời tôi vào phòng.
Sau khi vào trong, có một người đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc, quay lưng lại nói chuyện với tôi.
Tôi đi về phía trước anh ta, nói rằng: “Chào anh”, đưa tay ra trước mặt anh ta.
Người đàn ông đó xoay người, bắt tay với tôi, hỏi tôi: “Cô chính là chủ của cái khách sạn này đúng không?” “Đúng, chính là tôi.
Tôi cười: “Mời anh ngồi.”
Khi vừa ngồi xuống, tôi vô tình liếc nhìn phía sau anh ta, phía sau anh ta là một cái rèm to đã được tháo xuống, sau tấm rèm dường như còn có một người.
Người đàn ông đó dường như đã biết tôi vừa nhìn vào phía sau anh ta, liền quay đầu nói với tôi: “Đây là ông chủ của chúng tôi.” “Ông chủ của các anh? Tại sao...!Mới hỏi được nửa câu nhưng tôi đã ngậm miệng lại, bây giờ tôi muốn hỏi rằng tại sao ông ta lại ở phía sau chiếc rèm, nhưng nghĩ lại nếu nói như vậy thì có hơi vô duyên, vậy nên tôi không hỏi nữa.
“Là cô Tần đúng không? Chắc hẳn cô cũng đã hiểu rõ tình hình bây giờ rồi, chủ của chúng tôi rất coi trọng mảnh đất này, mong muốn mua lại khách sạn của cô.
Người đàn ông đó nói thẳng vào vấn đề, còn tiện thể đưa cho tôi bản hợp đồng.
Tôi nhíu mày, cầm bản hợp đồng lên: “Các anh chưa từng nghĩ tới cảm nhận của tôi đúng không?” “Sự đãi ngộ mà chúng tôi ghi trong hợp đồng đã rất hậu hĩnh rồi, chắc hẳn cô Tân cũng không có ý kiến gì, hơn nữa, người cộng sự của cô cũng đã đồng ý rồi.” Nói rồi anh ta chỉ tay về phía khách sạn đối diện ngoài cửa sổ.
Khách sạn đó là khách sạn đã tìm tôi khi tôi đến lần đầu tiên.
“Căn cứ vào cổ phần của các cô trong hợp đồng, người cộng sự của cô chiếm sáu mươi phần trăm, còn có cả cổ phần của đối tác khách sạn...cô Vu Hồng Liên, cho đến bây giờ đã có bảy mươi phần trăm cổ đông năm giữ cổ phần đã đồng ý bản khách sạn, trong tay cô chỉ có ba mươi phần trăm cổ phần, cũng có nghĩa là, bây giờ cô chỉ có thể ký tên vào bản hợp đồng thôi." Người đàn ông đó nhún vai, ngoài mặt thì có vẻ như đang nói đạo lý nhưng thực chất là đang ngầm uy hiếp tôi phải bán khách sạn.
Tôi nghe xong mà ngẩn cả người, chị Vu cũng đã đồng ý bán khách sạn rồi sao?
Bọn họ rốt cuộc là có lai lịch như thế nào, ông chủ của khách sạn phía đối diện là người hám tiền, chắc chắn đồng ý, nhưng chị Vu thì sao có thể đồng ý được? Hơn nữa, đến cả Tần Thiên Khải cũng không thể giải quyết được chuyện này.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Tôi nhún vai, một tay đẩy lại hợp đồng về phía anh ta, tay còn lại nằm chặt.
Mặc dù cái giá mà họ đưa ra cao hơn rất nhiều so với giá thực tế, nhưng cái khách sạn này quan trọng đối với tôi hơn bất cứ thứ gì, cho dù là bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì cũng không thể mua được.
“Vậy thì thật ngại quá thưa cô Tân, chúng tôi đành sử dụng biện pháp mạnh để ép cô ấn dấu vân tay” Người đàn ông vừa nói vừa phủi tay, ngay sau đó có hai người vệ sĩ từ bên ngoài đi vào.
“Các anh muốn làm gì đây?” Tôi vô cùng hoang mang.
“Xin lỗi cô Tân.
Một người vệ sĩ tóm lấy tay tôi, tôi muốn vùng ra thì lại bị người vệ sĩ còn lại đè bả vai xuống.
“Các anh buông tay ra, tôi không đồng ý!” Tôi dùng sức vùng vẫy, lại càng bị giữ chặt hơn.
Anh Bốn nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng vào trong, nhưng lại bị nhóm người đi cùng người đàn ông đó ngăn cản ở ngoài cửa.
Tôi kêu to: “Anh Bốn, cứu tôi!” “Cô Tân.” Anh Bốn giãy giụa muốn vào, nhưng thiểu số không chống nổi đa số, anh Bốn không thể nào vào bên trong được.
Ngón tay của tôi đã đưa đến rất gần bản hợp đồng, tôi cầu nguyện có người sẽ đến cứu tôi, nhưng chẳng có một ai cả, tôi cứ như vậy mà bị ép ẩn dấu vân tay vào bản hợp đồng.
Trong khoảng khắc dấu vân tay ấn xuống bản hợp đồng, tôi giống như một quả bóng xì hơi, không giãy giụa nữa.
Vậy là xong rồi.
Tôi đã vất vả suốt thời gian dài như thế, bảo vệ cái khách sạn này, vậy mà giờ đây mọi thứ đã đi tong.
Từ khi mới bắt đầu, từng thứ của cải trong tay tôi cứ từng chút một bị kẻ khác phá bỏ, cái khách sạn này là tài sản cuối cùng của tôi, nhưng mà bây giờ, nó đã bị chính tay tôi làm cho sụp đổ.
Có phải là tôi thật sự không hợp để làm nghề này.
Hơn nữa, tôi nghĩ mãi không ra, rốt cuộc là ai, luôn muốn phá hủy tài sản trong tay tôi.
Ngoài mặt thì nói là coi trọng mảnh đất này, thực tế thì cũng chỉ là mượn một cái cớ để phá hoại tài sản của tôi mà thôi..