Nhật Ký Tình Nhân

Chương 435: Thân Phận Của Anh Ta





Nghe xong câu nói của anh ta, tôi chỉ cảm thấy thật buồn cười, anh ta cứ luôn miệng nói mình là xã hội đen, nhưng ngay cả tay sai mà cũng không biết, lại còn nói đám tay sai mà Lục Kính Đình mang theo là vệ sĩ nữa chứ.
Người đàn ông ôm chặt chân, nhìn về những người anh em ở xung quanh mình không hề có động tĩnh gì: “Tại sao bon mày lại không tiến lên đi chứ?”
Những người anh em của anh ta không hề đáp lại, như thể không nghe thấy những gì anh ta nói vậy.
Người đàn ông đó xấu hổ một phen, rồi nói: “Được rồi! Bọn mày từng đứa một! Không nói nữa, cái tên mở khách sạn kia! Sau khi mày biết đại ca của tao là ai xong sẽ không dám động vào tao nữa đâu, đại ca của tao là cậu ba nổi tiếng trong giới đấy!” “Cậu ba Lục?” Lục Kính Đình nhướng mày, hỏi ngược lại một câu.
Thì nhìn thấy người đàn ông đó gật đầu một cách chắc chắn: “Đúng vậy! Xem ra tên nhóc mày đây vẫn còn có chút kiến thức, sao hả, sợ rồi chứ gì.”
Lục Kính Đình không nói chuyện, chỉ cong cánh môi lên, đứng dậy nhìn anh ta.

“Không dám nói nữa rồi à? Mau thả tạo ra, nếu không mày sẽ phải chịu khổ đấy!” “Gọi đại ca của anh qua đây, tôi sẽ nói chuyện với anh ta.” Giọng nói của Lục Kính Đình không hề dao động chút xíu nào, bình tĩnh đến mức khiến tôi thậm chí cảm thấy câu nói này không phải là được thốt ra từ miệng anh.

“Đại ca của tao là người mà mày tùy tiện có thể." Người đàn ông mới nói được một nửa, thằng Đen đã ném một con dao xuyên qua trước mặt anh ta và lời nói của anh ta cũng dừng lại đột ngột.


“Gọi đến đi.”
Người đàn ông đó nhìn thấy dao nên cũng xem như là đã thực sự sợ hãi rồi, lúc này mới đứng dậy và gọi người đại ca bí ẩn của mình đến.
Trong khoảng thời gian này tôi cứ luôn muốn bật cười, người đàn ông này chắc là không biết, hắn đi ba hoa lại ba hoa ngay mặt của chính chủ.
Chẳng mấy chốc, vị đại ca bí ẩn đó xuất hiện trong khách sạn.

“Ba, mày lại đi náo loạn khắp nơi sao?” Đại ca của cậu ta vừa bước vào cửa đã thấy người đàn ông đó ngã trên mặt đất, liền trực tiếp nói.
Hóa ra người đàn ông đó tên là Ba.

“Đại ca, không phải đâu, ông chủ khách sạn này ức hiếp người khác quá đáng, anh mau dạy dỗ anh ta đi.

Ba nhìn thấy đại ca của cậu ta đến như nhìn thấy cứu tinh vậy, liền mau chóng nói thẳng ra hết mọi chuyện.


“Được rồi, để tạo xem xem.” Lúc này người đại ca đó mới ngẩng đầu lên, nhưng vào khoảnh khắc mà anh ta nhìn thấy Lục Kính Đình rõ ràng là đã có hơi sửng sốt.

“Cậu...!cậu ba Lục” Giọng nói của anh ta có ba phần run rẩy lên, xem ra có vẻ như anh ta đã biết Lục Kính Đình từ trước rồi.
Lục Kính Đình cong khỏe mỗi, rồi mới khe khẽ lên tiếng nói; “Giỏi quá rồi nhỉ.” “Không, không có đâu cậu ba, tôi không biết đây là chỗ của anh, trách anh em của tôi không có mắt nhìn, chúng tôi đi ngay đây ạ!” Người đại ca đó chẳng mấy chốc đã sợ rồi, nhanh chóng giải thích.

“Nếu tôi nhớ không lầm thì anh là họ Trương tên Đệ, không phải họ Lục” Lục Kính Đình nhấp một ngụm trà, rồi nhìn về phía Trương Đạo.

“Đúng, đúng, đúng, chỉ là em anh đùa giỡn với nhau mà thôi, làm sao mà tôi dám cùng họ với anh được chứ?" Trương Đạo gượng cười nói.
Ba vừa nhìn cảnh tượng này lập tức trở nên mù mịt: “Đây là...!“Đừng nói nữa, quay trở về tao sẽ xử lý mày!” Trương Đạo nhanh chóng lên tiếng cắt ngang lời nói của Ba, sau đó nở nụ cười nịnh nọt Lục Kính Đình: “Cậu ba, anh em của tôi không hiểu chuyện, tôi sẽ dẫn chúng về dạy dỗ ngay bây giờ!”
Nói xong, Trương Đạo kéo Ba đi ra ngoài.

“Đợi đã." Lục Kính Đình đột ngột đặt tách trà xuống bàn.
Sống lưng của Trương Đạo chợt cứng đờ, không dám nói thêm gì nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.