Tôi không chắc chắn lắm, tiếp tục nhìn máy giám sát thì phát hiện ra: sau khi Hồng Liên đã rời khỏi bệnh viện, trợ lý của Lục Kính Đình mới bắt đầu cho người v�
Lúc này, thứ duy nhất mà tôi có thể làm được chính là khiến cho cô ấy bình tĩnh lại.
Thỉnh thoảng, tôi nhìn sang Lục Kính Đình.
Anh đang đi trên lan can, cách Hồng Liên rất gần.
Chỉ cần hai bước chân nữa là anh có thể ra phía sau Hồng Liên.
Tôi có chút yên tâm hơn.
Nếu Lục Kính Đình có thể kéo Hồng Liên đi lên từ phía sau, cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm nữa.
“Hồng Liên, chúng ta sẽ tìm thấy Đinh Thành thôi.
Tôi nói không ngừng để cô ấy có thể thả lỏng hơn.
Cảm xúc của Hồng Liên dần ổn định lại, ngón tay chỉ vào trợ lý của Lục Kính Đình cũng hạ xuống, ngập ngừng nói: “Làm sao Đinh Thành có thể xảy ra chuyện được chứ? Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Chỉ là bọn họ tìm kiếm không kĩ mà thôi.”
Ngay lúc đó, Lục Kính Đình đã đứng ở trên lan can, ngay phía sau của Hồng Liên.
Anh chỉ cần tiến lên trên, ôm lấy Hồng Liên là mọi chuyện có thể giải quyết.
Động tác kế tiếp của Lục Kính Đình giống y như những gì tôi tưởng tượng.
Anh bước lên trái một bước, đưa tay ra ôm lấy Hồng Liên.
Nhưng đúng lúc nguy cấp này, tấm ván gỗ bỗng chốc phải chịu trọng lượng của hai người bị gãy làm đôi.
Một âm thanh thanh thủy vang lên, Lục Kính Đình và Hồng Liên cùng nhau rơi xuống biển.
Tôi không tự giác được mà thét lên: "Kính Đình!”
Trái tim của tôi như bị ai đó treo ngược lên.
Trước đó, khi tôi bị rơi xuống biển, biết tôi không bơi được, Lục Kính Đình không chút do dự nhảy xuống.
Dù chỉ cứu một người, nhưng khi đó, anh đã phải bơi rất cực khổ mới có thể lên bờ.
Bây giờ lại phải cứu tận hai người, tôi không biết phải làm sao cả.
Trong lúc bối rối, tôi cởi áo khoác ra, định nhảy xuống cứu Lục Kính Đình.
Nhưng tôi vừa cởi áo ra thì đội cứu nạn đi tới.
“Để chúng tôi lo cho
Bọn họ nắm lấy áo, kéo tôi lên trên, rồi thả dây thừng xuống cho Lục Kính Đình.
Lục Kính Đình nhanh tay nắm chặt dây thừng.
Hồng Liên bị ngất, nên cô ấy đã nhanh chóng được đưa ra về bệnh viện.
Tôi vội vàng phủ khăn lên người Lục Kính Đình: “Thế nào rồi? Anh không sao chứ?”
Tôi vừa nói xong, thì Lục Kính Đình đã nằm lấy cổ tay của tôi: "Không sao đâu.
Tôi sửng sốt một chút, rồi ngẩng đầu lên theo phản xạ, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh..