Nhật Ký Tình Nhân

Chương 58: Còi cảnh sát



Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Đừng mà, trên xe còn có người." ý thức còn sót lại điều khiển tôi, tôi khó chịu rên một tiếng, đẩy anh ra.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Cũng không thể làm thế trước mặt Nghĩa được, tôi lập tức ngồi dậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi kháng cự.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Anh ngẩng đầu hỏi, "Còn bao lâu nữa thì về đến nhà?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Nghĩa khi ấy đang lái xe, anh ta dừng một chút, nhìn đồng hồ trên xe, "Vẫn còn ba mươi phút nữa." "Dừng xe."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Anh ta ngần ra, "Ở đây là ven đường đấy ạ." "Tôi nói rồi, dừng xe, đi xuống!" Lục Kính Đinh hạ giọng gào thét, giọng anh đầy sự căng thẳng và kìm nén. "Cậu ba, hai ngày nay anh liên tục trừng trị hai nhà, bảng số xe này rất dễ thấy, nếu dừng ở trên đường thì không ổn lắm đâu ạ." Nghĩa có phần chân chứ, giọng anh ta văng vắng phía trước. "Tôi không muốn nhắc lại lần thứ ba

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Lục Kinh Đinh lạnh lùng mở miệng, hai tay anh chồng bên cạnh người tôi, thử nóng hầm hập cứng rắn nọ nằm giữa hai người chúng tôi. Anh đang cố kim nén, giọt mồ hôi lớn cỡ hạt đậu chảy từ trán anh rơi xuống ngực tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Với Nghĩa mà nói, lời nói của Lục Kính Đình là mệnh lệnh, phải chấp hành không được chống đối. Vậy nên cho dù anh ta vẫn thấy không phù hợp, nhưng vẫn nghe theo Lục Kinh Đình, tức khắc tạt xe vào ven đường.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Sau khi dừng hẳn xe lại, anh ta đẩy cửa xuống xe.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Lục Kính Đình khóa cửa xe lại, toàn bộ không gian trong xe chớp mắt đã an tĩnh lại. Anh không hề dừng lại chút nào, trực tiếp ôm tôi dựa vào hàng ghế sau cùng, hai chân của tôi bị ép phải dang rộng ra, hai bên chân một trái một phải đặt lên chỗ tựa lưng của ghế ngồi phía trước.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Cứ thế, nơi bí mật nhất của tôi trực tiếp phơi bày trước mắt anh. Anh cúi đầu hôn lên mỗi một tác da thịt trên cơ thể tôi, đầu lưỡi ướt át trượt trên mỗi một tác da thịt, xâm lược từng nơi một, khiến cho tôi sợ run một chấp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Ngón tay của anh xuyên qua mái tóc dài của tôi, chạm thật nhẹ lên da đầu tôi, như mang theo dòng điện, thử kia thì đặt ở đẳng đó, vận sức chở phát động

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Anh hòi tôi có muốn không?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi không tự giác mà ưỡn người. Vào khoảnh khắc này, Lục Kinh Đình hệt như ma quỷ: từng tắc nhiệt độ cơ thể, từng thở cơ bắp đều ôm chặt lấy tôi, thu hút tôi, khiến cho toàn bộ lý trí, luận lý đạo đức đều bị tôi ném sạch ra sau đầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Chi như một người loạn trí mê muội, đáp một cách khờ khạo: "Muốn, tôi muốn!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Cào ngực của anh, rên rỉ, van nài anh thỏa mãn tôi. Nếu trên thế giới này thật sự có yêu tinh, Lục Kinh Đình nhất định là con yêu lợi hại nhất, mạnh đến nỗi có thể câu bảy hồn tám phách của người khác.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Anh bóp cầm của tôi, ngón tay khẽ chạm vào chỗ hiểm của tôi. Sau đó, anh đứng trước mặt tôi, để tôi nhìn, ánh đèn màu vàng cam bên ngoài xuyên vào trong, làm sáng rõ chất lỏng trong suốt mà lại nhầy nhựa mà ngón tay anh quét phải, "Làm thế này sớm một chút không tốt à, em xem cơ thể em thật thà đến mức nào đi” Đọc truyện mới nhất tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Cơ thể như có hàng vạn con kiến bò vào, bỏ trên da thịt, rồi tiến vào mạch máu. Toàn thân đều đang kêu gào theo lý trí, làm sao tôi còn chủ tâm lắng nghe lời ấy, khó chịu, cơ thể như rắn không xương ườn co dưới thân anh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Anh cười nhếch mép. Ánh đèn mờ một bên ngoài xuyên qua cửa sổ xe, soi vào bên trong, soi sáng gương mặt quái lạ của anh, đẹp đến nỗi không gì sánh nổi. Tôi chưa từng cảm thấy từ ngữ đó ấy thế mà có thể lấy để miêu tả đàn ông, nhưng một đêm đó, chẳng biết vì duyên cớ gì, nhìn gương mặt nửa sáng nửa tối của anh, tôi đã rơi vào tay giặc mất rồi...

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Anh hỏi tôi có sướng không.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi ừ ừ a a trả lời, đáp trả chính là sự chiếm đoạt vô cùng vô tận của anh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Dùng chán tư thế đầu, anh ôm tôi, xoay ngoắt cơ thể tôi lại, sức của anh quá lớn, lớn đến nỗi trong chuyện này, tôi căn bản không thể khước từ anh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Anh đè nặng tôi, ép tôi giữ vững tư thế nửa quỷ, mặt dán lên cửa kính xe nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Trước kia tôi cũng từng chơi chấn động trên xe rồi, nhưng vẫn là lần đầu tiên làm quang minh chính đại trên đường thế này. Cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo dán lên mặt tôi, làm tôi tỉnh táo đôi phần, tôi trợn mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Liếc một cái, tôi thấy đổi diện bên đường là một tòa nhà lớn cùng với chiếc quốc kỳ màu đỏ tung bay trên không trung ngay chính giữa quảng trường trước tòa nhà lớn, cả người tôi giật thót một cái, trong đấu nhất thời nhờ đến gương mặt của Chu Phong “Điên à? Tự nhiên kẹp chặt thếp" Lực Kính Đinh đột nhiên nhíu mày, tất cả động tác của anh cũng dừng lại với sự khẩn trương của tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Khi còn ở với chị Tưởng Thanh, chị ấy đã dạy tôi một mẹo: với những người phụ nữ như chúng tôi, cơ thể chính là tiền vốn lớn nhất, đặc biệt là chỗ đó, cảng phải hận không thể xây tám khúc ngoặt bên trong đó, quanh co khúc khuỷu ôm lấy đàn ông, khiến cho anh ta vào trong đừng hòng ra ngoài.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi chỉ nghe theo lời chị Tưởng Thanh, từng mua ta tay đặc biệt, dù cho là lúc bình thường không làm chuyện đó, cũng nhét riêng vào chỗ đó, đi ngủ cũng kẹp chặt không để nó rơi ra. Sau nửa năm kiên trì, tôi đã có thể co giãn tự nhiên đến mức mọi chỗ đều có thể làm đàn ông hưng phấn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi hỏi anh rằng quay về rồi làm có được không? "Sao lúc đi ra từ chỗ cậu khôn em không nghĩ quay về mới làm? Hả?" Anh nói rồi, còn đầy thật mạnh tôi một cái, đau đến nỗi trong nháy mắt ấy, tôi thò ra một hơi, căng quả, không còn sức để kẹp anh nữa. Anh nằm eo tôi, lập tức tiến công một cách mạnh mẽ và thần tốc. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88. net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tác dụng của thuốc đã mất đi hơn một nửa, men say cũng tàn đi không ít sau sự khiếp sợ bất thình lình, tôi bắt đầu run run lẩy bẩy cầm lấy cánh tay anh, Tài nói: "Đây là công cục cảnh sát thành phố, chúng ta đổi chỗ được không?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Anh ta giữ lấy mông của tôi, miệng nở nụ cưới: "Sợ cái gì, còn sợ bị Chu Phong thấy a?" "Đúng, tôi sợ, tôi sợ! Xin anh đấy, tôi dùng miệng được không?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Giọng nói tôi có phần run run, tôi cũng không biết anh càng hưng phấn khi tôi dùng miệng hay bằng lòng thuận theo ý muốn của tôi, mà anh buông tôi ra thật.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi trượt xuống ghế dựa, anh lấy quần áo khoác lên người tôi. Sau khi bảo đảm sẽ không để xảy ra tình huống tôi chạy đi mất, anh mới mở cửa xe nói với người bên ngoài vào lái xe, về Lệ Cảnh Palace."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Có thể tôi mới phát hiện Nghĩa vẫn luôn đứng canh ngoài xe không đi. Lục Kinh Đinh nói xong thì đóng cửa xe lại, Nghĩa lập tức lên xe, khởi động xe.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Mắt thấy cục cảnh sát thành phố xa dần từng chút một trong mắt tôi, con tim tôi mới bình thản hơn chút it.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Anh đang ngồi trên ghế, nằm tay tôi rồi kéo mạnh tôi một cái. Lúc ấy, tôi trong tư thể nửa quỷ không có sức lực gì, bị anh lôi kéo với lực lớn như thế, người lao theo quán tính, mặt và mạnh vào giữa đời anh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Thử đó dán lên mặt tôi, cũng không biết là do thứ đã làm lây bệnh hay do ý nghĩ hổ thẹn quấy phá mà mặt tôi theo đó mà nóng như lửa bỏng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Đàn bà theo nghề này sẽ không biết lấy làm hổ thẹn hay có ý nghĩ gì tương tự, dùng miệng, dùng tay, dùng ngực đều là chuyện thường tình, nhưng đến khi ở trước mặt Lục Kinh Đình, không biết tại sao tôi lại có suy nghĩ kì lạ, cảm thấy xấu hổ trước nay chưa từng có. "Yêu cầu của em tôi đã làm theo rồi đấy."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Giọng nói nặng nề mà lại khàn khàn từ tính của anh vang lên trên đỉnh đầu tôi, tôi cắn rằng, nếu đêm nay không đặt một dấu chấm hết cho cuộc hoan ái này thi thể nào cũng không sống yên được, tôi dứt khoát nhắm mắt rồi lập tức cúi đầu Nghĩa lại xe rất chậm, cứ lái như vậy đến khi về chắc cũng mất ít nhất là hai mươi phút. Tôi chẳng hiểu sức khỏe Lục Kinh Đình thế nào, quai hàm tôi đã mỏi lắm rồi, anh mới có cảm giác, liên tục làm đến khi tới cửa, cái thứ đó mới phun ra hết.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Nghĩa thức thời lái xe xuống hầm gara, tôi khoác áo vest của Lục Kinh Đình, với với vàng vàng xuống xe, chạy đi tìm nhà vệ sinh muốn há miệng nôn ra, nhưng vừa mới vào cửa, tiếng còi cảnh sát to rõ đột nhiên vang lên bên ngoài...

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Quay đầu, đập vào mắt là mấy chiếc xe cảnh sát đi ra từ trong ngõ nhỏ, từng ánh đèn trên xe gộp lại sai chiều bên ngoài sáng như ban ngày.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi bị hù không nhẹ, không dám dừng chân dầu chỉ một bước, cấp tốc chạy ù vào bên trong.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.