Ngày lễ tình nhân, Mễ Khâu Khâu phải trải qua một mình. Vì sao ư? Cô thất tình rồi. Tình yêu mới trải qua được mấy tháng, tình yêu của cô thật là đoản mệnh mà. Trước kia đi xem bói, thầy tướng số có bảo cô tướng đoản mệnh, thầy tướng thật sự là nhìn nhầm rồi, không phải cô đoản mệnh, mà tình yêu của cô đoản mệnh mới đúng.
Lúc đó anh ta là thế nào theo đuổi cô? Lời ngon tiếng ngọt của anh ta đi nơi nào rồi? Thề non hẹn biển của anh ta cũng đâu hết vậy?
Rõ ràng là anh nói muốn chia tay, lại không thể ngờ là anh ta nói năng rõ ràng với cô: “Lòng của em chưa bao giờ đặt trên người anh.”
Đây nhất định là lấy cớ đúng không?
Kim Ba nhất định là không biết cái dáng vẻ đối đãi với bạn gái mình này.
Nhưng, Kim Ba bây giờ đang ở đâu đây? Đương nhiên là cùng với Hà Hiểu Linh cùng nhau trải qua một ngày lễ lãng mạn rồi.
Lần này, đau buồn của cô không có ai cùng chia sẻ, nỗi khổ sở của cô cũng không có nơi nào bày tỏ.
Trong sân trường bông tuyết nhẹ nhàng rơi, rơi trên đầu, trên vai cô, cùng chất lỏng không biết tên trên mặt cô (nước mũi =)))) xin lỗi vì em sát phong cảnh =))) hòa vào nhau. Cô đi tới vườn, đến dưới cây Tử Sam kia, nhìn trên lá cây đọng lại tuyết, trong lòng cũng giống như có tuyết rơi.
Ngày đó, rất nhiều thành viên hội cán bộ học sinh bọn họ đến một địa điểm gần trường học tham gia đại hội. Hội nghị kết thúc, một nhóm đông người trẻ tuổi nòng cốt quyết định trong phòng ăn của trường học sa đọa một lần.
Mễ Khâu Khâu uống rất nhiều rượu, chính cô cũng không phát hiện ra tửu lượng của mình lại như vậy. Một ly rượu mạnh xuống bụng, mặt liền thành đỏ hồng. Trước mặt dường như có thật nhiều bóng người nhoang nhoáng lướt qua. Chủ tịch hội học sinh đẹp trai kia, hình như người rất tốt à, dáng vẻ cũng đẹp trai, luôn đến gần cô, cũng cùng cô uống rượu.
“Đừng khổ sở làm gì, chân trời chỗ nào không có cỏ thơm.” Cách cô rất gần, anh ta mập mờ nói.
“Ha ha, đúng vậy, đúng vậy nha~” Mễ Khâu Khâu không thể khống chế ngã trái ngã phải, nhìn đến khi cô ngã lệch ra, lúc sắp lao vào lòng hắn liền có một bàn tay quen thuộc đỡ lấy.
Là Kim Ba.
“Thật xin lỗi, tôi là bạn trai cô ấy. Cô ấy vẫn còn giận dỗi vụ đánh cược với tôi, hôm qua chúng tôi vừa mới cãi nhau.”
Kim Ba không thèm để ý đến vẻ mặt lúng túng của chủ tịch, kéo Mễ Khâu Khâu rời khỏi bối cảnh huyên náo đó.
Gió đêm thật lạnh, lạnh đến tất cả ý thức của cô đều phút chốc khôi phục.
Mễ Khâu Khâu ngồi lặng im trên yên xe đằng sau Kim Ba, không nói một câu, tại sao lúc mới nghe được anh nói là anh bạn trai cô, cô lại vui mừng như thế chứ?
Chẳng lẽ, lời trước khi chia tay của Lâm Cương là thật?
Nước mắt từng giọt rơi, chảy xuống mu bàn tay.
“Làm sao vậy?” Kim Ba nhạy cảm thấy được sự khác thường. “Chia tay với hắn ta khó chịu vậy sao? Hai người ra sao rồi hả? Có phải lại đùa bỡn giận dỗi gì không? Cậu ấy mà, cũng không nên quá quật cường.”
Mễ Khâu Khâu ở đằng sau nhẹ nhàng cười… Khổ sở? Cô thật khổ sở, chỉ có điều làm cho cô khổ sở chỉ có một người thôi, người đó cũng không phải Lâm Cương.
“Ôi…” Cô gọi.
“Hả?”
“Xúc giác của cậu nhạy bén không?”
Kim Ba không biết rốt cục thì cô say đến thế nào rồi, bởi vì là sao mà cô lại nói ra câu này.
“Chúng ta thí nghiệm một chút đi, trên lưng cậu viết chữ nhé, đoán thử xem viết gì?” Mễ Khâu Khâu chợt hăng hái, sau đó nhẹ nhàng ở sau lưng Kim Ba vạch qua vạch lại, mỗi lần đều vừa lẩm nhẩm vừa khóc thút thít.
“Ừm, cậu cảm thấy không?” Cô cuối cùng hỏi.
Kim Ba lúc này mới phục hồi lại tinh thần, sau đó phát hiện mặt mình đã đỏ lên.
May mà cô không thấy mặt mình, may nhờ cô say.
Nhưng, tại sao mình đỏ mặt? Tại sao khi cảm thấy đầu ngón tay của cô xẹt qua trên áo len của mình, lại có loại cảm giác kì dị kia? Lòng không thể khống chế cuồng loạn, mặt không thế khống chế phát sốt, nóng rần lên.
“Không có, không cảm giác ra được cái gì.”
Không nhìn được vẻ mặt dường như là mất mát của người kia, cũng không hiểu cô đến tột cùng viết cái gì, giống như, là một dãy các con số.
(từ đầu đến giờ mãi mới thấy đoạn này xuất hiện tí JQ :j)