Lúc Trần Nam đi tới kiểm tra phòng, tôi trùm chăn bông lên đầu giả vờ như đang ngủ say.
Nhưng… Sức của tôi không mạnh bằng anh.
“Xấu hổ hả?” Giọng nói Trần Nam mang theo ý cười.
Còn phải nói chắc!
Tôi quay đầu không thèm nhìn anh.
Trần Nam tự nói:
“Lúc anh mới ra trường, được phân công thực tập tại bệnh viện, chế độ làm việc và nghỉ ngơi bất thường khiến anh bị đau dạ dày. Trong lúc ở phòng phẫu thuật, anh còn ôm tay bác sĩ nói: ‘Tại sao anh không làm việc! Tại sao chỉ có một mình tôi làm?’ rồi khóc.”
“Hơn nữa bác sĩ lúc đó là thầy của anh.”
Hai mắt tôi lập tức sáng lên, muốn ngồi dậy.
Bị Trần Nam ôm vào lòng không cho nhóc nhích.
“Cẩn thận vết mổ.”
“Thật không?” Tôi thừa nhận là mình hơi hả hê.
“Đương nhiên là giả rồi.” Trần Nam điều chỉnh vị trí để tôi tránh đụng vào miệng vết thương, sau đó chậm rãi nói.
Tôi chán nản.
“Nhưng nếu em cảm thấy một mình quá xấu hồ thì anh có thể nói cho mọi người nghe, cùng xấu hổ với em.”
Người này… Tốt thật.
Trần Nam nhìn sâu vào gương mặt tôi, ánh mắt thâm trầm.
“Mặt em rất đỏ.”
Cứu với, tôi biết mà, không cần phải nhắc nhở tôi đâu.
“Nhưng màu môi tái mét, trông không phù hợp.”
…
Anh vốn định tự tay gọt quả thanh long cho tôi, ngón áp út thon dài đột nhiên lướt qua cùi vỏ, dính màu hồng.
Một giây sau, môi tôi hơi lạnh, đầu ngón anh mềm mại của anh khẽ lướt qua môi tôi, đầu mũi đầy vị ngọt của thanh long.
“Vẫn là hồng hào trông đẹp hơn.”
Hàng mi mỏng của anh rũ xuống, lấy ngón tay áp út chen vào hàm răng.