Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 107



Đáng tiếc bọn họ đánh hồi lâu, mồ hôi đầm đìa, nhưng trước sau không phân thắng bại, cuối cùng lấy thực lực tương đương để kết thúc.

Lý Tiểu Tửu được xếp ở đội thứ năm, nhìn từng đội trước đấu xong, cậu thấy rất buồn phiền. Đội thứ tư là Vụ Phi Anh và một người có dị năng hệ thủy, cô bé kia cũng khoảng mười2bảy, mười tám tuổi, thoạt nhìn nhỏ nhắn yếu ớt, Vụ Phi Anh vốn có chút yếu tố bạo lực, không đến hai chiêu đã đánh ngã cô ta.

Đến lượt Tiểu Tửu và A Man liền có chuyện hay rồi. Bởi vì hai đứa trẻ đều mới bảy, tám tuổi, lại còn là một nam một nữ đánh nhau nên mọi người lập tức cười lớn.

Đông Bính Hầu7ho khan một tiếng, nói: “Bắt đầu đi!”

Lý Tiểu Tửu gật đầu và cảm thấy rất lúng túng, cũng may bây giờ A Man có thể hiểu được lời bọn họ nói, nếu là lúc trước thì thật sự quá khôi hài.

Không thể sử dụng dị năng, nhưng sức lực của bản thân hai người cũng rất lớn, tuy nhiên Lý Tiểu Tửu chắc chắn không bằng A1Man, nhất thời không cẩn thận suýt nữa đã bị một quyền của cô bé đánh bay.

Lý Tiểu Tửu ôm bụng đau đớn kêu lên. Cậu biết bây giờ không phải là vấn đề có nhường hay không, bây giờ cậu và A Man là kẻ địch. Nghĩ như vậy, cậu xoa nhẹ cái bụng, cũng đánh ra một quyền.

A Man tránh né rất nhanh, nhưng Lý Tiểu7Tửu ra tay cũng nhanh. Hai người đánh rất kịch liệt. Tuy nói là hai đứa trẻ, nhưng bọn họ học cũng không kém hơn người khác, từng chiêu từng thức đều gọn gàng, học được bảy tám phần những gì Đông Bính Hầu đã dạy.

Nhưng dù sao Lý Tiểu Tửu cũng là nam, cậu vẫn xem A Man là em gái. Liệu anh sẽ nhẫn tâm vung0nắm đấm đánh em gái mình sao?

Ban đầu đánh một quyền nặng nề qua, nhưng khi sắp rơi vào trên người A Man đã bị cậu cứng rắn chuyển hướng.

Nắm đấm không trúng đích, Lý Tiểu Tửu ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Đáng tiếc, cậu biết thương hương tiếc ngọc, nhưng A Man lại không hiểu. Khi cậu vừa đánh hụt, A Man đã dùng sức kéo làm cậu lảo đảo và nhào về phía trước. Còn tưởng cậu sẽ ngã, kết quả gáy bị người kéo lại, cậu trực tiếp bị A Man nhấc lên.

Xung quanh truyền đến tiếng cười của đám người dị năng. Lý Tiểu Tửu rất xấu hổ, cũng không dám đánh lại, dù sao người thắng nhất định là A Man.

Lúc đến lượt Bắc Mạch và người đàn ông ba mươi tuổi vạm vỡ kia lại càng vui hơn. Nhìn vóc dáng của người kia rõ ràng thường xuyên rèn luyện, Bắc Mạch so với anh ta quả thật mảnh mai không chịu nổi, nhưng nửa tháng huấn luyện chắc chắn không phải uổng phí, tốt xấu gì cậu bé cũng đỡ được vài chiêu.

Bắc Mạch giơ cánh tay đau đớn tê dại, lùi lại mấy bước, vẻ mặt vẫn thản nhiên.

Người đàn ông kia cũng là một người tàn nhẫn, ra tay không kiềm chế, hai người đánh qua đánh lại, chưa đến hai phút Bắc Mạch đã thua.

Tiết học trôi qua rất nhanh, còn có vài người chưa tới lượt, chỉ có thể chờ ngày hôm sau. Hai ngày nay, Lý Tiểu Tửu luôn nhìn thấy Quách Khánh Dương, hình như gã đều đến tìm cô giáo. Chỉ có điều, sau khi cô giáo gặp Liễu Tương Sinh thì sinh lòng phiền não với hắn ta. Lý Tiểu Tửu, Vụ Khinh đi vệ sinh trở về, gặp phải hai người đang cãi nhau ở cầu thang.

Cô giáo chỉnh trang lại quần áo, hình như hơi chán nản, chỉ cười với bọn họ rồi đi.

Lý Tiểu Tửu biết quan hệ giữa hai người này không bình thường, trước khi đi còn quay đầu nhìn Quách Khánh Dương, ánh mắt của người đàn ông này nhìn cậu rất khác thường, cảm giác như gã có suy tính xấu xa nào đó.

Buổi chiều mới học được một nửa, Lý Tiểu Tửu đã bị cô giáo gọi ra ngoài, nói là có người muốn gặp cậu. Ban đầu cậu còn tưởng là đám người Từ Kinh, nhưng suy nghĩ lại thì thấy không đúng. Trong lòng cậu hơi nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo cô giáo.

Quả nhiên, đi được một lúc thì cậu phát hiện có điểm không đúng. Bọn họ đang đi về hướng cậu chưa từng đi qua.

Bởi vì bây giờ đang trong thời gian đi học, trong sân trường gần như không ai. Trường học rất lớn, có rất nhiều nơi Lý Tiểu Tửu chưa đi qua, mặc dù trong lòng đã biết trước, nhưng cậu vẫn dừng lại.

Ứng Tuyết đi thêm vài bước mới phát hiện phía sau không có tiếng động. Cô ta vội vàng quay đầu lại, phát hiện Lý Tiểu Tửu đang nhìn mình chằm chằm. Trong lòng cô ta cảm thấy bất an. Mặc dù cô ta không phải là người tốt lành gì, nhưng chưa bao giờ từng làm chuyện gì hại người, hơn nữa đối phương còn là một đứa trẻ. Nhưng nghĩ tới uy hiếp của người kia và tương lai của mình, cô ta cắn răng tiếp tục làm.

Ứng Tuyết hít sâu một hơi và cố bình tĩnh lại, mỉm cười nói: “Sao em không đi nữa?”

Lý Tiểu Tửu liếc mắt nhìn cô ta, nói: “Cô giáo, cô có thể nói cho em biết là ai tới tìm em không?”

Ứng Tuyết thấy trong mắt cậu không có vẻ nghi ngờ, sắc mặt buông lỏng, nói: “Đám người Từ lão đại đều tới, bởi vì bọn họ sắp phải đi làm nhiệm vụ, cho nên muốn tới thăm em.”

Vẻ mặt Lý Tiểu Tửu trở nên lạnh lùng, khẽ gật đầu không nói lời nào.

Ứng Tuyết cười. Quả nhiên đúng là trẻ con, quá ngây thơ.

“Đi thôi!”

Lý Tiểu Tửu lặng lẽ đi theo sau. Bọn họ càng đi càng thấy xung quanh hẻo lánh, mãi đến khi có một đám người vây quanh.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên. Người đứng đầu không phải là họ Quách kia sao?

Cậu lùi lại mấy bước, lộ vẻ không thể tin nổi: “Ông muốn làm gì?”

Quách Khánh Dương tiến lên, cười đắc ý và nói: “Tôi không làm gì cả, chỉ muốn nhờ cậu giúp một chuyện.”

Ứng Tuyết không dám ở lại lâu, nói một câu rồi nhanh chân rời khỏi đó. Cô ta biết, lần này Lý Tiểu Tửu qua đó sẽ không thể sống sót trở về. Trong lòng cô ta hơi sợ, đồng thời cũng có chút thoải mái. Từ nay về sau, cô ta đã được tự do.

Quách Khánh Dương căn bản không coi trọng Lý Tiểu Tửu. Gã đã sớm điều tra xem dị năng biến dị thế nào. Cậu chỉ là người sống sót được đám người Từ Kinh ra ngoài cứu trở về, may mắn thức tỉnh dị năng mà thôi, phía sau không hề có thế lực nào cả. Cho dù gã có giết chết cậu cũng không ai dám tới gây sự.

Bây giờ Từ Kinh đưa cậu đến trung tâm đào tạo, chắc hẳn cũng muốn mở rộng đội ngũ của mình. Gã làm sao có thể để cho hắn đạt được mục đích chứ?

Chắc hẳn Quách Khánh Dương cũng sợ Lý Tiểu Tửu phản kháng, mình không đối phó nổi nên dẫn đến bốn năm người. Dù sao người dị năng hệ biến dị không giống người bình thường. Ban đầu, gã còn tưởng Lý Tiểu Tửu sẽ giãy giụa phản kháng, không ngờ cậu ngoan ngoãn nghe lời, đi theo mình.

Tuy có chút nghi ngờ, nhưng gã không suy nghĩ nhiều. Dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ con, bọn họ có nhiều người như vậy, chắc hẳn cậu đã bị dọa sợ, còn dám phản kháng nữa sao?

Nghĩ như vậy, gã vung tay lên. Đoàn người dẫn theo Lý Tiểu Tửu nhanh chóng rời khỏi trường học, không biết đi đâu.

Lý Tiểu Tửu rất khó chịu, nhưng vẫn cố chịu đựng, ghi nhớ đoạn đường đã đi qua.

Khi hết giờ học vẫn chưa thấy Lý Tiểu Tửu trở về, Vụ Khinh có chút lo lắng, dẫn theo mấy người tìm được Ứng Tuyết đang chuẩn bị về nhà, hỏi: “Cô giáo, sao Lý Tiểu Tửu còn chưa trở về?”

Ứng Tuyết sửng sốt, nhìn mấy người Vụ Khinh có chút khẩn trương. Nhưng vừa nghĩ tới lời Quách Khánh Dương nói, phía sau đứa bé kia không có bất kỳ thế lực nào, cô ta cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Tôi không biết. Chú cậu ấy tới tìm, tôi chỉ dẫn cậu ấy đi gặp rồi rời đi.” Nhìn ánh mắt kinh ngạc không hiểu của bọn họ, cô ta ra chiều nghi hoặc nói: “Lẽ nào em ấy còn chưa trở về sao?”

Vụ Khinh gật đầu, cảm thấy có gì đó không ổn.

“Vậy chúng tôi đi trước, chờ lát nữa em ấy vẫn chưa trở lại, chúng tôi sẽ lại tới.”

Nhìn bọn họ rời đi, Ứng Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên có người quay đầu, nhìn chăm chú vào cô ta. Mí mắt cô ta đột nhiên giật mạnh, chỉ thấy khóe miệng của chủ nhân đôi mắt kia mấp máy. Sau khi cô ta nhìn rõ, cảm giác có một luồng khí lạnh dâng lên.

“Nói dối.”

Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ con, tại sao lại có ánh mắt như vậy được? Ứng Tuyết chớp mắt, tưởng bản thân mình nhìn nhầm. Khi nhìn lại, thấy đám người kia đã đi rất xa, xung quanh có gió lạnh thổi tới làm cô ta rùng mình, vội vàng bỏ đi.

Lý Tiểu Tửu bị đưa tới một biệt thự, những người kia nhốt cậu vào trong một gian phòng đóng kín và rời khỏi đó. Cậu cũng không biết bản thân mình đã đợi bao lâu, bên ngoài vẫn không có động tĩnh, trong phòng tối tăm không có gì cả, bầu không khí hơi nặng nề khiến cậu sắp không nhịn được nữa.

Lại qua một giờ, Lý Tiểu Tửu đang nghĩ xem mình có nên trực tiếp đạp cửa không thì cánh cửa đột nhiên được mở ra.

Người phụ nữ lạnh lùng mặc trang phục của người giúp việc cầm bát đựng thứ gì đó đi đến và đặt trên mặt đất, đang định rời đi. Lý Tiểu Tửu vội vàng gọi cô ta lại.

Người phụ nữ quay đầu, không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”

Lý Tiểu Tửu nhăn mặt nói: “Dì, cháu muốn đi tiểu một chút.”

Cậu ôm bụng, gương mặt nhăn nhó. Người phụ nữ kia thấy vậy, khẽ nhíu mày lộ vẻ ghét bỏ, nói: “Đi theo tôi, đừng có giở trò đấy. Chỗ này có rất nhiều người dị năng canh gác.” Cô ta nhìn gương mặt ngơ ngác của Lý Tiểu Tửu thì cảm thấy mình đàn gảy tai trâu, đứa trẻ nhỏ như vậy có thể biết cái gì?

Theo hướng cô ta chỉ, Lý Tiểu Tửu đi vào nhà vệ sinh. Bên trong rất rộng, quan trọng chính là có một cửa sổ nhỏ, chỉ có điều nó rất cao, lấy chiều cao của Lý Tiểu Tửu thì căn bản không lên nổi. Rõ ràng cô giúp việc cũng nghĩ vậy, cho nên mới yên tâm để cậu vào trong.

Đáng tiếc, Lý Tiểu Tửu đâu phải là người bình thường. Chờ tới khi cậu leo ra khỏi cửa sổ, chạy thật xa, cô giúp việc kia thấy bên trong quá yên tĩnh mới vội vàng đi xoay khóa cửa thì phát hiện nó đã bị khóa trái. Lúc này, cô ta mới thật sự sốt ruột, vội vàng tìm người phá cửa. Nhưng bên trong chỉ có tiếng nước chảy, làm gì còn thấy bóng dáng của Lý Tiểu Tửu nữa.

Lý Tiểu Tửu chạy rất xa, xung quanh đều là những biệt thự. Cậu không biết bây giờ mình đang ở đâu. Trời tối dần, cậu một mình lao trái rẽ phải. Cách đó không xa chợt có tiếng nói vọng lại. Cậu đi theo âm thanh, tới một vườn hoa có đèn sáng.

Bên trong có người đi lại xung quanh, còn có từng nhóm người tập trung lại bàn luận gì đó. Lý Tiểu Tửu chỉ thấy bọn họ mặc âu phục, đeo cravat, thoạt nhìn đặc biệt trịnh trọng. Phía xa còn có tiếng cười nói của vài đứa trẻ, cảm giác giống như cảnh tượng trước đây khi cậu đi tham gia đám cưới của người ta.

Trên bàn bày rất nhiều chiếc ly thủy tinh xếp thành hình kim tự tháp, bên trong chứa đầy chất lỏng, dưới ánh đèn chiếu xuống trông rất đẹp mắt. Lý Tiểu Tửu há hốc miệng, thán phục tới mức suýt nữa bật thốt thành tiếng, mắt thấy trên bàn còn có rất nhiều bánh ngọt, cậu vốn hơi đói, đôi mắt sáng ngời, nuốt nước bọt và chậm rãi tới gần.

Bên này, cậu đang ăn rất say sưa, nhưng không biết bộ dạng ăn ngấu nghiến của mình đã bị bao nhiêu người chú ý.

“Đứa bé kia là con nhà ai mà bất lịch sự như vậy?”

“...”

Lúc đầu, Lý Tiểu Tửu còn tưởng người bọn họ nói không phải là mình, nên không để ý, mãi đến khi cảm thấy phía sau càng lúc càng có nhiều ánh mắt nhìn mình, cậu mới quay đầu, thấy xung quanh có rất nhiều người đang nhìn cậu với vẻ ghét bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.