Quách Khánh Dương nghe tiếng của mọi người thì nhìn qua và nhíu mày, luôn cảm thấy bóng dáng kia thật quen thuộc. Chợt có người vội vàng đi qua, nói có việc gấp cần tìm gã, nên gã không2nghĩ nhiều đã ra ngoài.
Lý Tiểu Tửu hơi xấu hổ, khẽ gãi đầu và chạy đi. Dù sao bọn họ cũng không biết mình là ai, bọn họ muốn nói thì cứ nói thôi.
Dọc đường đi có rất nhiều đồ7ăn được bày sẵn. Hai mắt cậu nhìn chằm chằm, bây giờ mạt thế đã lâu, thật không biết bọn họ là ai mà có thể được sống như vậy.
Lý Tiểu Tửu chà chà vài tiếng, len lén ném Đại1Bạch từ trong không gian ra, xem nó có thể tìm được đường trở về không. Kết quả nó vừa đi ra đã chảy nước miếng ròng ròng. Cậu rất sợ nó không cẩn thận quên rụt rè, xông lên7há miệng ăn, đang muốn đi qua gọi nó lại, chợt phía sau có tiếng người kêu lên.
Cậu quay đầu lại, không ngờ nhìn thấy Quách Khánh Dương dẫn người đuổi tới. Chẳng lẽ cậu sẽ bị bắt trở lại0sao? Lý Tiểu Tửu nhìn xung quanh và lao về phía có nhiều người nhất.
Tốc độ của cậu quá nhanh, lao trái rẽ phải, nhanh chóng bỏ rơi đám người Quách Khánh Dương. Chỉ có điều, cậu đã chạy đến nơi xa lạ nên rất buồn bực. Lúc tới đây, cậu vốn đã nhớ kỹ đường, kết quả bây giờ đổi thành nơi khác, làm cậu thấy hơi bối rối.
Cậu thở dài. Thật không ngờ, ở trong căn cứ muốn tìm đường cũng khó như vậy.
“Đại Bạch, làm thế nào đây? Tao không tìm được đường trở về...”
Đại Bạch hoàn toàn không hiểu cậu nói gì, nhưng thấy ánh mắt cậu buồn bã, nó đi tới cọ cọ vào trong lòng cậu, tỏ vẻ an ủi.
Tinh thần Lý Tiểu Tửu phấn chấn, nắm chặt bàn tay nói: “Chúng ta tiếp tục tìm, tao không tin không tìm được. Cùng lắm thì theo đường cũ trở về, nhất định có thể tìm được thôi.” Cậu không muốn từ bỏ như vậy. Nếu không quay về đám người A Man sẽ lo lắng. Cho dù không biết họ Quách này bắt cậu làm gì, nhưng cậu có thể xác định, chắc chắn có liên quan đến đám người chú Từ.
Dưới bóng đêm, bóng dáng nhỏ nhắn kéo theo cái bóng thật dài, để lại những dấu chân trên con đường nhỏ trong khu biệt thự.
“Cút! Ai cũng có thể vào Lưu gia được sao? Anh cũng không nhìn lại mình xem, muốn chết à?”
“Lần sau mà để cho tôi nhìn thấy anh nữa, tôi đánh gãy chân chó của anh!”
Ngoài cửa chính của một biệt thự, một người đàn ông gầy gò thấp lùn bị người bảo vệ ném ra ngoài, vừa lúc rơi đến trước mặt Lý Tiểu Tửu.
Lý Tiểu Tửu dừng lại, tò mò quan sát hắn.
Lưu Tam là một tên lưu manh chính cống, là người chi thứ của Lưu gia. Bởi vì mạt thế đến, người con trai thức tỉnh dị năng, địa vị liền được nâng cao, thường không coi ai ra gì. Đáng tiếc, lần này con trai hắn bị người trong căn cứ dẫn đi nên không còn hy vọng gì. Lưu gia cũng không muốn nuôi một kẻ vô dụng. Không có Lưu gia làm hậu thuẫn, Lưu Tam đầy kẻ thù nên thường bị người bên ngoài đánh đập. Hắn không có cách nào, chỉ có thể xin Vương gia thu nhận. Kết quả hắn bị người của Lưu gia ném ra ngoài giống như ném một con chó. Nhưng hắn đã hạ quyết tâm, mỗi ngày đều nhất định sẽ tới đây một lần. Điều này đã sớm thành thói quen.
Hắn ngã, nằm trên mặt đất rên rỉ vài tiếng. Khi thấy trước mặt mình có hai cái chân nhỏ, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Lý Tiểu Tửu nhìn xuống.
“Khụ, cậu bạn nhỏ, cậu đang làm gì thế? Sao lại một mình chạy tới đây?” Lưu Tam nhanh chóng tỉnh táo lại, chật vật bò dậy, nói với giọng điệu dụ dỗ.
“Cháu đang tìm đường về nhà.” Lý Tiểu Tửu nhíu mày, cậu có cảm giác người này không đứng đắn nên không thích lắm.
Mắt Lưu Tam chợt sáng lên, gương mặt tím bầm mỉm cười và nói: “Cháu muốn tìm đường về nhà sao? Chú có thể giúp cháu! Chú nói cho cháu biết, không ai quen thuộc nơi này hơn chú, bảo đảm sẽ đưa cháu về được nhà.”
Hắn quan sát Lý Tiểu Tửu từ trên xuống dưới, thấy cậu mặc quần áo không tầm thường, trong lòng còn ôm một con thú biến dị thì rất vui mừng. Khu vực này thuộc về bốn gia tộc lớn, cũng không biết là tiểu thiếu gia nhà ai ham chơi chạy ra ngoài.
Ánh mắt hắn lóe sáng. Không phải Lưu gia vừa lúc đang có bữa tiệc sao? Trong căn cứ, gần như các nhân vật lớn trong gia tộc đều tới đó. Chắc đứa nhỏ này đi theo người lớn đến đây. Dù sao người bình thường cũng không có khả năng vào khu biệt thự này.
Nếu như hắn đưa đứa nhỏ này về, vậy...
“Thật sao?” Lý Tiểu Tửu thấy không tin, bởi vì cậu phát hiện trong lúc đối phương nói chuyện, hai tròng mắt vẫn luôn xoay loạn giống như tên họ Quách vậy, cũng không biết là có âm mưu gì.
“Tất nhiên là thật rồi! Nếu như cháu không tin thì có thể tạm thời đi theo chú, nếu chúng ta thật sự không tìm được đường trở về, cháu tiếp tục đi hỏi người khác, cháu thấy có được không?” Lưu Tam tiếp tục dụ dỗ.
Lý Tiểu Tửu chớp mắt, cậu luôn cảm thấy hắn không phải là người tốt.
Hắn chợt vỗ đầu một cái: “Đúng rồi, chú có thể dẫn cháu tới một chỗ. Ngày hôm nay, ở đó có tổ chức một bữa tiệc lớn, không chỉ có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có nơi chơi vui.” Nhìn vẻ nghi ngờ thoáng hiện trong mắt của Lý Tiểu Tửu, hắn đảo tròng mắt chỉ Đại Bạch trong lòng cậu, nói: “Hơn nữa, ở đó còn có rất nhiều thú biến dị như nó, còn cao lớn và rất uy phong, có thể còn lợi hại hơn con cháu đang ôm trong lòng nữa.”
Đại Bạch đột nhiên dựng lông, hai mắt sáng ngời trừng mắt với Lưu Tam.
Đáng giận! Ở trước mặt chủ nhân nhỏ mà hắn dám nói xấu mình.
Đại Bạch ưỡn ngực, nó đã từng rất ngầu đấy, được chưa?
Thấy Lý Tiểu Tửu hơi do dự, nó không nhịn được nữa!!
Tiểu Bạch đột nhiên phát ra khí thế hung ác làm Lưu Tam khiếp sợ lùi lại, hắn nhìn chằm chằm vào Đại Bạch, nói: “Thú biến dị của cháu thật dữ tợn, cũng không nghe lời. Thú biến dị được gia tộc lớn thu phục mới tốt.”
Hắn vừa nói dứt lời, Đại Bạch lập tức chạy vọt tới cắn chặt lấy cổ hắn.
“A…”
Lưu Tam vừa đau vừa sợ kêu lên, gương mặt cũng trở nên vặn vẹo. Gương mặt thô tục của hắn vốn đã sưng lên, bây giờ càng thêm xấu xí.
“Súc sinh đáng chết! Mau thả ra!” Hai tay hắn giãy giụa, muốn chộp lấy Đại Bạch, nhưng cơ thể nó đã linh hoạt tránh được, nhảy tới trên mặt hắn và cắn vào tai hắn kéo mạnh, trực tiếp kéo xuống một miếng da.
Con hổ không phát uy thật sự tưởng nó là mèo bệnh sao?
Lần này, Lưu Tam không kịp kêu nữa, đau tới mức trực tiếp ngất đi.
“A, hắn hôn mê rồi.” Lý Tiểu Tửu ngồi xổm xuống, vẻ mặt rất bình tĩnh nhìn gương mặt thảm hại của Lưu Tam.
Đại Bạch nhảy vào trong lòng cậu, cái đầu nhỏ lắc lư có vẻ rất đắc ý.
Hừ, dám chửi nó là súc sinh, cắn chết mày!
“Đại Bạch, sao mày có thể tùy tiện cắn người như vậy?” Lý Tiểu Tửu trừng mắt nhìn Đại Bạch, sau đó rất nghiêm túc nói: “Tùy tiện cắn người là không đúng! Hơn nữa còn không biết lai lịch của đối phương, nếu như hắn là người dị năng thì làm thế nào? Còn nữa, lần sau muốn cắn người, nhớ nhất định phải báo tao trước, biết chưa?”
Đôi mắt nhỏ của Đại Bạch chuyển động, cơ thể ưỡn thẳng, làm một tư thế đứng nghiêm, sau đó là cung kính cúi đầu chín mươi độ.
Tuân mệnh! Thưa chủ nhân của tôi!
Lý Tiểu Tửu không biết làm sao, búng vào đầu của nó một cái, sau đó trực tiếp đạp lên trên người Lưu Tam. Hừ, người này dám mắng Đại Bạch là súc sinh, chắc chắn không phải là người tốt lành gì, đá hắn mấy cái đã là nhẹ rồi đấy.
Chờ Lý Tiểu Tửu dần dần đi xa, hai thị vệ sau cửa sắt mới ngơ ngác nhìn nhau, than thở trẻ con bây giờ quá đáng sợ.
Ban đêm vốn phải yên tĩnh, nhưng không hề yên tĩnh.
Đi hồi lâu vẫn không tìm được đường, Lý Tiểu Tửu mới ôm Đại Bạch quay lại vườn hoa của đám người kia. Chắc hẳn Quách Khánh Dương cảm thấy cậu đã chạy thoát, nhưng không ngờ Lý Tiểu Tửu không tìm được đường liền chạy tới đây.
Vì đề phòng có biến, Lý Tiểu Tửu tìm một góc tối, kiếm một cái ghế ngồi. Còn chưa ngồi được hai phút, bên tai cậu đã nghe được tiếng bước chân người đi tới. Cậu nhíu mày, xoa cái mông còn chưa ngồi nóng chỗ và nhìn xung quanh, sau đó bèn chạy vào góc tường bên cạnh.
Vừa trốn xong thì phía sau có một đám người đi tới, Lý Tiểu Tửu nghiêng người nhìn qua, thấy đó là bốn năm người không lớn tuổi lắm. Người ở giữa đang bế một con hồ ly. Không phải là người đã tới gây sự sao ngày đó?
Tại sao cậu ta lại ở đây?
Lý Tiểu Tửu không được tự nhiên dịch người muốn rời đi, không ngờ dưới chân giẫm phải một cành cây khô. Tiếng “răng rắc” vang lên trong bóng đêm yên tĩnh nghe rất rõ ràng. Lý Tiểu Tửu đần người ra vài giây. Mấy cậu bé bên kia đã nhìn về phía cậu.
“Ai, ai ở đó?”
Phong Mạt Tinh Diệu hét lên và dẫn theo một đám người đi tới.
Những người khác nhìn nhau, có người lo lắng hỏi: “Không biết có phải là trộm không?”
Cậu bé béo đi ở bên trái Phong Mạt Tinh Diệu nghe vậy, lập tức trừng mắt: “Nhà tôi làm sao có thể có trộm được?”
Người kia nghẹn lời, không dám lên tiếng nữa.
Mấy người này đi tới nơi thì Lý Tiểu Tửu đã sớm chạy đi rất xa, để lại mấy đứa trẻ đứng nhìn nhau.
Một trận gió lạnh thổi qua, mấy đứa trẻ đều rùng mình, thấy xung quanh quá yên tĩnh, ngay cả một bóng quỷ cũng không, bọn chúng lại thấy sợ hơn.
Một cậu bé trốn ở phía sau kéo ống tay áo của cậu bé béo, nói: “Nhà cậu không có trộm nhưng có thể có quỷ, chúng ta đi nhanh thôi, tôi cảm thấy ở đây thật đáng sợ.”
Dù sao vừa nãy ai cũng nghe thấy tiếng động, kết quả mới chớp mắt liền không có bóng người. Vậy không phải quỷ thì là gì?
Cậu bé béo nghe cậu ta nói vậy thì càng sợ hơn, kéo Phong Mạt Tinh Diệu trước mặt chạy như điên.
Lý Tiểu Tửu hắt hơi vài cái, hoàn toàn không biết hành động của mình vừa rồi đã bị người ta xem là quỷ.
Người không biết còn tưởng cậu nhàn nhã đi dạo, chỉ có Lý Tiểu Tửu biết tâm trạng của mình lúc này rất tệ.
“Đại Bạch, nếu không chúng ta đi hỏi thăm người khác thôi, tao thật sự không tìm được đường rồi.”
Đại Bạch bất đắc dĩ nhìn trời, cậu sớm nghĩ đến vấn đề này thì đã không cần lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Lý Tiểu Tửu ôm nó đi về phía đám người, xung quanh đều có người, hơn nữa nhìn cũng không phải là nhân vật dễ đối phó. Cậu gãi mặt, không biết mình nên hỏi ai. Khi ánh mắt nhìn lướt qua một đám người, cuối cùng cậu nhìn thấy một người trông rất bình thường, chỉ khoảng gần ba mươi tuổi, quần áo mặc cũng tùy ý, ngoại trừ vẻ mặt có hơi lạnh lùng thì không có vấn đề gì cả.
Nghĩ như vậy, Lý Tiểu Tửu chạy tới. Lúc thấy hắn nghi ngờ nhìn mình, cậu ngại ngùng mỉm cười, hỏi: “Chú, chú biết đường đi tới trung tâm đào tạo dị năng thế nào không?”
“Hả? Trung tâm đào tạo người dị năng à?” Vũ Khinh Vũ nhíu mày nhìn về phía Lý Tiểu Tửu, hình như cảm thấy rất nghi ngờ về vấn đề của cậu vậy.