Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 110



“Hừ!” Quách Khánh Dương hừ khẽ một tiếng đầy vẻ xem thường: “Tôi không cần biết anh có tin hay không, nếu như hôm nay anh không giao con hổ lớn ra, cho dù anh ra khỏi Quách gia tôi, cũng không chạy ra khỏi địa bàn của bốn gia tộc lớn này. Nếu như anh bằng lòng gia nhập Lưu gia, tôi bảo đảm những gia tộc khác sẽ không gây rắc rối cho2anh nữa. Nếu anh không đồng ý, vậy cuộc sống của anh sau này chắc chắn sẽ không dễ chịu đâu.”

“Nếu như tôi không đồng ý thì sao? Hôm nay anh có thể giết được tôi chắc?” Từ Kinh lạnh lùng nhìn gã, từ chối hoàn toàn không do dự.

“Anh…” Quách Khánh Dương hét lên giận dữ: “Đừng có không biết điều như vậy. Nếu không phải anh có con hổ lớn, bốn gia tộc7lớn còn có thể để ý tới kẻ kém cỏi như anh sao? Đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Gã vung tay lên, mấy vệ sĩ phía sau tiến lên, bao vây quanh hắn.

“Cứ bắt hắn lại rồi thoải mái đánh cho tôi, chỉ cần không chết là được!”

Mấy vệ sĩ rõ ràng là người đã từng huấn luyện trong thời gian dài, hơn nữa đều là người dị năng,1Quách gia nho nhỏ làm sao có thể có vệ sĩ như vậy được. Xem ra, mình thật sự đã bị bốn gia tộc lớn theo dõi.

Vẻ mặt Từ Kinh vẫn thản nhiên. Cho dù bị nhiều người bao vây như vậy, hắn cũng không hề sợ hãi. Bốn vệ sĩ liếc nhìn nhau. Bọn họ đều biết khó có thể đối phó được hắn nên ít nhiều vẫn cảnh giác, lòng bàn tay lặng7lẽ phát ra dị năng.

Từ Kinh giơ hai tay lên. Góc áo tự động tung bay. Đối phương gồm một băng, một hỏa, một thủy, một mộc. Cho dù là bị kẻ nào tấn công, ngày hôm nay hắn cũng sẽ thua. Bốn gia tộc lớn, hắn không muốn gia nhập bên nào cả. Trước đây nếu không phải vào trung tâm đào tạo, thành người dị năng của bên chính phủ, hắn đã chẳng0làm thuộc hạ của người nào. Bây giờ thật vất vả mới thoát khỏi chính phủ thì có một trong bốn gia tộc lớn tới. Lần này, Từ Kinh hắn sẽ không nhẫn nhịn nữa!

“Dừng tay!”

Vào lúc hai bên giằng co, từ phía xa có một giọng nói vang lên.

Lý Tiểu Tửu liếc mắt liền thấy Từ Kinh bị một đám người bao vây, bọn họ lấy nhiều chống ít, hơn nữa còn là người chú mình vẫn kính trọng, cậu lập tức đỏ mắt, trực tiếp xông lên cản trước mặt của Từ Kinh, tức giận nói: “Các người muốn làm gì?”

Cậu xuất hiện bất ngờ dọa Quách Khánh Dương và mấy vệ sĩ ngây ra, mãi đến khi Lý Tiểu Tửu giận dữ hét lên, bọn họ mới lấy lại tinh thần.

“Thằng ranh con, mày còn dám trở về à?” Quách Khánh Dương nhìn thấy Lý Tiểu Tửu thì ánh mắt lập tức sáng lên, nói với mấy vệ sĩ xung quanh: “Nhanh bắt bọn chúng lại, không bỏ qua một người nào.”

Lý Tiểu Tửu chạy trốn đã làm gã rất tức giận, không ngờ bây giờ cậu còn chạy về. Trong lòng Quách Khánh Dương đã nghĩ ra rất nhiều cách hành hạ người khác.

“Tôi xem ai dám!” Lại có một tiếng hô to làm Quách Khánh Dương giật mình. Ngay cả mấy vệ sĩ cũng quay đầu nhìn lại.

Vương Hoành đi lên. Phía sau còn có Vũ Khinh Vũ với vẻ mặt tối tăm. Quách Khánh Dương vừa nhìn thấy rõ hai người thì trong lòng đã căng thẳng.

“Đại đội trưởng Vương, sao ngài cũng tới đây?” Quách Khánh Dương đi tới đón, vẻ mặt không được tự nhiên. Nhắc tới đội trưởng Vương, muốn gia thế không có gia thế, muốn tiền tài không có tiền tài, nhưng phía sau anh ta có rất nhiều binh lính và vũ khí quân sự của chính phủ.

Cũng vì sự tồn tại của bọn họ nên bốn gia tộc lớn không dám đẩy ngã chính phủ. Hơn nữa, quân đội được huấn luyện trong thời gian dài, không chỉ không có mấy ai lây nhiễm virus, ngược lại còn xuất hiện một nhóm người dị năng dũng mãnh. Trong cả căn cứ đều có người của bọn họ đóng quân và quản lý. Với địa vị như vậy, không thể kém hơn gia tộc lớn. Nhưng người này dầu muối đều không ăn, bốn gia tộc lớn cũng không dám động vào anh ta. Cho dù không có chính phủ thì bốn gia tộc lớn vẫn không có năng lực thâu tóm được bọn họ.

Hơn nữa, lần trước anh ta dẫn đầu một đám binh lính, thề sống chết bảo vệ căn cứ, đã sớm được dân chúng coi như thần, tuyệt đối không thể đắc tội bọn họ được. Cho nên trong mắt Quách Khánh Dương bây giờ, Vương Hoành chính là sự tồn tại không chọc nổi.

Vương Hoành lạnh lùng, trực tiếp phớt lờ lời gã nói: “Tôi hỏi các anh muốn làm gì?”

Vương Hoành có khí thế quân phiệt trời sinh, thống lĩnh chục nghìn quân lính làm Quách Khánh Dương sợ hãi đến nỗi chân mềm nhũn, ngay cả mấy người vệ sĩ kia cũng toát mồ hôi lạnh.

Vương Hoành hừ lạnh một tiếng và đi tới trước mặt Từ Kinh, quan sát hắn từ trên xuống dưới, hỏi: “Không sao chứ?”

Từ Kinh lắc đầu, khẽ xoa đầu Lý Tiểu Tửu và nói: “Cảm ơn đội trưởng Vương.”

Đây là một lời cảm ơn thật lòng. Mặc dù hắn không sợ bốn gia tộc lớn, nhưng bên cạnh mình nuôi một đám người không an phận, nếu như ngày nào đó bọn họ bị bắt đi nữa, với sức lực ít ỏi của một mình hắn thì căn bản không bảo vệ được bọn họ.

Ôi!

Từ Kinh thở dài một tiếng, tình thế thay đổi liên tục, ngay cả hắn cũng không ngờ được. Bây giờ xem ra không thể ở lâu trong trung tâm đào tạo người dị năng này được nữa.

Bọn họ muốn đi, Quách Khánh Dương cũng không dám ngăn cản. Gã nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, thiếu chút nữa đã cắn nát răng. Gã không cam lòng, vung tay ra hiệu rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Bây giờ có Vương Hoành ngăn cản, xem ra phải thay đổi kế hoạch rồi.

Quách Khánh Dương đang chuẩn bị đi báo chuyện này cho Vương gia biết, nhưng không ngờ đã thấy một đám binh lính cầm súng xông vào nhà, không nói câu nào đã bắt gã đi.

Đồng thời, bốn gia tộc lớn cũng nhận được tin tức này. Vương Hoành này nghênh ngang bắt người, không phải đang ám chỉ bọn họ không thể động tới đám người Từ Kinh sao?

Khi Lý Tiểu Tửu trở về thì trời đã khuya lắm rồi, Từ Kinh hỏi cậu có còn muốn ở lại trường học không? Lý Tiểu Tửu lắc đầu. Cậu chỉ muốn người một nhà được an toàn ở bên nhau thôi.

Từ Kinh lặng lẽ đưa cậu đến trường học rồi một mình rời đi. Khi cậu quay về ký túc xá thì đèn đã tắt. Tất cả mọi người đang ngủ say. Lý Tiểu Tửu thật sự tức giận khi mình mất tích lâu như vậy mà bọn họ còn có thể ngủ được. Sau khi tắm rửa xong, cậu mang theo sự tức giận chìm vào giấc ngủ.

Một đêm này khiến cậu mệt muốn chết.

Ngày hôm sau, cậu dậy sớm, lặng thinh không để ý tới bọn họ.

Nhưng cậu cũng không thể im lặng được quá lâu.

Mọi người mới ra khỏi phòng học không lâu đã nghe có người kinh ngạc kêu lên.

“Chết người, chết người rồi!”

Một đám học sinh vẫn còn buồn ngủ đã giật mình trước tiếng hét chói tai này, cả đám chạy ra như ong vỡ tổ.

“Ở công viên bên kia.” Vụ Khinh nhìn theo hướng mọi người chạy và nói một câu.

“Anh! Ở đây, ở đây.” Bên kia, Vụ Phi Anh tinh mắt nhìn thấy bọn họ, vẫy tay với bọn họ và chạy tới đó.

Vụ Khinh, Lý Tiểu Tửu nhìn thấy cô thì nhíu mày. Người đàn ông tóc bạc, vẻ mặt tươi cười ôn hòa đi theo sau. Liễu Tương Sinh trở nên thân quen với bọn họ như vậy từ lúc nào chứ?

A Man đi phía trước, nhìn thấy Lý Tiểu Tửu thì bước nhanh hơn.

Lý Tiểu Tửu cũng vui mừng đón cô bé, vỗ vào đầu cô bé ra hiệu mình không sao.

A Man thấy hài lòng, khóe miệng cong lên một cách hiếm có.

Thấy cô bé cười, Lý Tiểu Tửu cũng thấy vui vẻ, nhưng không chú ý tới trong mắt Liễu Tương Sinh phía sau cô đã chợt lóe sát ý.

Vụ Phi Anh kéo Vụ Khinh, vội vàng nói: “Nhanh lên, bên kia có người chết, chúng ta đi qua xem thử.”

Vụ Khinh đi theo lực kéo của cô. Đám người Bắc Mạch, Lâm Nhân phía sau cũng rất tò mò. Lý Tiểu Tửu thấy vậy, kéo A Man chạy theo bọn họ, hoàn toàn bỏ quên Liễu Tương Sinh sắc mặt đen thui đang đi phía sau.

Trong đại học, công viên rất lớn, sau hòn non bộ còn có một hồ nước nhỏ. Bởi vì mạt thế đến, nước hồ đục không chịu nổi, mà lúc này phía trên có một thi thể đang nổi lềnh bềnh, không nhìn thấy rõ gương mặt, nhưng đại khái có thể nhìn ra đó là một cô gái. Mặt của cô ta úp xuống dưới, cơ thể trương lên, dập dềnh theo sóng nước.

Xung quanh không ngừng có tiếng sợ hãi kêu lên, cũng có tiếng của người quản lý ngăn không cho mọi người xung quanh tới gần.

Hồ này cũng không lớn, nhưng vẫn có thể có người chết đuối, tất cả mọi người đang tò mò, không biết cô ta tự sát hay là bị giết.

Trường học tìm người vớt thi thể lên. Đợi đến khi mọi người nhìn rõ gương mặt của cô ta, tất cả đều không nhịn được kinh ngạc kêu lên.

“Cô… Cô giáo Tuyết Nhi!”

“Trời ạ!”

Ngay cả Lý Tiểu Tửu cũng sửng sốt. Sao lại là cô ta?

Ứng Tuyết từng dạy khá nhiều lớp, trông xinh đẹp nên trong trường có rất nhiều người đều biết tới cô ta. Bây giờ thấy người bị chết là cô ta, tất cả đều cảm thấy không thể tin nổi.

Hơn nữa, dáng vẻ của cô ta sau khi chết rất đáng sợ, hai tròng mắt trợn trừng giống như thấy cái gì đó rất khủng khiếp, bên trong đầy tơ máu lại từng bị nước hồ ngâm, giống như muốn rơi ra vậy. Mọi người nhìn thấy đều hít sâu một hơi. Chói mắt nhất chính là bụng của cô ta còn đang chảy máu, cũng không biết đã chết bao lâu.

Sợ ảnh hưởng đến học sinh nên trường học phái người chuyển thi thể đi.

Trong mạt thế, người chết vốn không phải là chuyện gì lớn, nhưng từ vết thương của Ứng Tuyết có thể thấy được cô ta bị giết chết, mắt còn trợn trừng, rõ ràng chết không nhắm mắt.

Đám học sinh trong trường sợ hãi. Có thể hung thủ giết người nằm trong sô bọn họ. Có thể là bạn cùng bàn, bạn cùng phòng. Chỉ cần nghĩ người như vậy sống cùng mình, bọn họ liền không tiếp nhận nổi, thật đáng sợ.

Ban đầu, trường học dự định xử lý qua loa cho xong, nhưng bị đám học sinh ép phải điều tra. Kết quả vừa điều tra, thật sự rất đáng sợ.

Những người đã tiếp xúc với Ứng Tuyết trong thời gian gần đây thật sự nhiều tới mức đếm không xuể. Người thân mật nhất, vừa vặn rất có thể là hung thủ, kết quả trường học điều tra ra năm, sáu người đáng nghi. Tất cả đều từng có quan hệ với Ứng Tuyết, hơn nữa còn từng lên giường.

Tin tức này truyền ra, các học sinh được mở rộng tầm mắt. Ai có thể ngờ được giáo viên Tuyết Nhi, người dịu dàng lương thiện, trong sáng trong mắt bọn họ, sau lưng lại là một kẻ lẳng lơ như vậy?

Quan trọng nhất chính là mấy người đàn ông này cũng không biết tới sự tồn tại của đối phương. Ban đầu bọn họ còn đau lòng trước cái chết của Ứng Tuyết. Sau vừa nhìn thấy kết quả, phía sau người phụ nữ mình yêu còn có nhiều người yêu như vậy, sắc mặt kia quả thật còn khó coi hơn ăn phải ruồi.

Chuyện này chậm rãi bị tin tức một nữ ngự sáu nam ép xuống. Mấy người đàn ông này cũng bị dẫn đi, mọi người cũng thấy bớt lo lắng.

Người của Ứng gia đưa thi thể đi hỏa táng, một đám người ngồi bên cạnh khóc than.

Một người đàn ông chuyển tro cốt cho Ứng gia, nghẹn ngào rời đi.

Vẻ mặt người đàn ông này rất kỳ lạ. Người phụ nữ bên cạnh thấy vậy, tiến lên hỏi: “Sao vậy?”

Người đàn ông lắc đầu, ngồi trên ghế.

Người phụ nữ liếc nhìn hắn cảm thấy khó hiểu, bước nhanh ra ngoài.

Mãi đến khi bóng lưng của cô ta biến mất khỏi tầm mắt, người đàn ông mới chậm rãi lấy một cái túi nhỏ ra khỏi túi, trong đó có một sợi tóc màu trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.