Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 127



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh ta rất bất mãn về chuyện Lưu gia trực tiếp cướp người ngay trước mặt mình. Lại thêm hành vi của hắn ở trong bữa tiệc của Lưu gia lúc trước đã quyết định anh ta sẽ hình thành một phái riêng, không tham dự vào bất kỳ hoạt động nào của bốn gia tộc lớn. Căn cứ có thêm nhiều thế lực mới, hơn nữa còn là tồn tại căn bản, bốn gia tộc lớn đương nhiên không dám động vào. Nhưng nhìn thấy quân đội quật khởi, bọn họ cũng bắt đầu lo lắng, rất sợ vị trí sẽ bị chiếm lấy.

Ánh mắt Lý Tiểu Tửu rời đi, không muốn nhìn người nham hiểm đối diện, nhưng cậu sửng sốt không ngờ nhìn thấy2đôi mắt ôn hòa khác, đó là cha của Bắc Mạch.

Một giây tiếp theo, đầu cậu khẽ giật, mồ hôi lạnh tuôn ra. Chú nháy mắt với cháu làm gì? Chú có biết xấu hổ không vậy?

Cậu không hề muốn gia nhập bất kỳ gia tộc nào, chỉ muốn tìm người thân của mình, sống bình an với bọn họ cả đời mà thôi. Cậu thật sự rất ghét chuyện đánh đánh giết giết này. “Bắc gia chúng tôi cũng hoan nghênh cậu gia nhập”. Vào lúc Lý Tiểu Tửu đang phiền muộn thì có một tiếng sấm sét nổ vang làm cậu không kịp đề phòng. Cậu nhìn sang. Giang Biên Nhất Nhàn đang nhìn cậu với vẻ mặt vô cùng thân thiện. Má nó, là7giả à? Mọi người trực tiếp bùng nổ. Cho dù Lý Tiểu Tửu là người dị năng hệ hỏa biến dị có lợi hại hơn nữa, cũng không cần cả bốn gia tộc lớn liên tiếp tranh đoạt chứ? Ánh mắt mỗi người bọn họ như sói như hổ, thật quá đáng sợ.

Rốt cuộc Lý Tiểu Tửu có sức hấp dẫn gì, hoặc phía sau cậu có gia tộc nào mạnh làm chỗ dựa vậy? Bọn họ đều nhìn Lý Tiểu Tửu với ánh mắt hâm mộ, ghen ghét, hận không thể thay thế cậu. Đó chính là vinh quang. Nếu như được gia tộc nào đoạt đi, còn không phải sẽ được tạo điều kiện phát triển vô hạn sao? Giang Biên Nhất Nhàn cũng lên1tiếng, Phong Mạt Tinh Thần hồi lâu vẫn im lặng cuối cùng rời mắt khỏi ngón tay thon dài của mình, khóe miệng hơi cong lên, nhìn Lý Tiểu Tửu đang ngày người nói: “Nhà Phong Mạt chúng tôi làm việc nhân đức cũng không nhường ai!”

Lý Tiểu Tửu thật sự hoàn toàn sửng sốt, cho dù con hổ lớn của cậu là một miếng bánh thơm ngon, nhưng cũng không cần bọn họ thể hiện trận thể lớn như vậy chứ?

Cậu vẫn im lặng hồi lâu không nói gì, các giám khảo phía dưới vẫn tươi cười, không hề giục cậu.

Người chủ trì toát mồ hôi lạnh, ngay cả bàn tay cầm microphone cũng ướt đầm. Cô liếc nhìn Lý Tiểu Tửu vẫn thản nhiên đứng7đó, lặng lẽ giơ ngón tay cái cho cậu. Cô cũng sắp không chịu nổi rồi đây này!

Lý Tiểu Tửu còn chưa lên tiếng, nhưng đám người Từ Kinh phía dưới lại không vui. Ban ngày ban mặt, những người kia cướp người ngay trước mặt bọn họ, tất cả đều xem bọn họ là người chết sao? Lý Long nhìn nhưng không hiểu gì cả. Dương Nam thấy cậu bé ngồi đó với bộ dạng hồi hộp và mờ mịt thì vỗ nhẹ vào cậu bé. Khi thấy cậu bé quay đầu, anh đột nhiên khẽ nói: “Tiểu Long, cháu nhìn thấy những người đó không?” Anh chỉ vào một đám người ngồi ở chỗ giám khảo, khi thấy cậu bé gật đầu, anh nói tiếp:0“Bọn họ đều không phải là người tốt, còn muốn anh cháu đi giết zombie giúp bọn họ!”

“Cái gì?” Lý Long trợn tròn mắt. Cậu bé nhìn Lý Tiểu Tửu, quả nhiên thấy anh có vẻ do dự thì gương mặt lập tức biến đổi. Vừa rồi bọn họ đã nói, chờ tranh tài xong sẽ quay về Hoành Quang tìm đám người cậu út, nếu như anh bị dẫn đi, vậy tới khi nào cậu bé mới có thể về nhà chứ? Vấn đề này vô cùng nghiêm trọng, Lý Long trầm mặt chạy tới. “Em thật biết dọa trẻ con đấy.” Lưu Luyến cốc mạnh vào đầu Dương Nam, trừng mắt mắng anh một câu. “Dừng, chị xem ai có thể cướp lại Tiểu Long chứ?” Anh chà xát ngón tay, hồi hộp nhìn sang. Lưu Luyến thấy Từ lão đại không có ý ngăn cản nên cũng không nói gì nữa. Nói bọn họ không sợ Lý Tiểu Tửu vào gia tộc lớn là giả, dù sao bọn họ ở chung lâu như vậy nên sớm có tình cảm. Từ sau khi chính phủ rời đi, cuộc sống hằng ngày của bọn họ đã tốt hơn, cũng không cần phải lo lắng cả ngày phía trên sẽ bố trí nhiệm vụ khó khăn. Bây giờ, việc mình cần làm đơn giản dễ dàng, còn không cần ở dưới người khác, bọn họ không bị bất kỳ ai quyết định phải đi tới bất kỳ nơi nào làm nhiệm vụ nữa.

Sinh mạng trở nên đáng quý, cái giá của tự do càng cao hơn.

Nếu như Lý Tiểu Tửu trở thành người bốn gia tộc lớn, chắc hẳn về sau sẽ không thể sống chung được nữa.

Lý Tiểu Tửu vốn không định đi vào bất kỳ gia tộc nào, chẳng qua không biết phải dùng cách gì để từ chối cho thỏa đáng. Nhưng ở trong mắt người khác, bộ dạng của cậu lại thành do dự. Mãi đến khi Lý Long vừa chạy tới vừa gọi tên cậu.

“Anh là của tôi, các người muốn làm gì?” Lý Long chợt ngăn cản ở trước mặt Lý Tiểu Tửu, cảnh giác nhìn mấy người ngồi ở vị trí của giám khảo. “Ơ, Tiểu Long.” Khóe miệng Lý Tiểu Tửu khẽ giật, kéo cậu bé định nói mình cũng không muốn vào bốn gia tộc lớn. “Anh, chúng ta còn phải đi tìm đám người cậu út đấy.” Thế nhưng Lý Long không cho cậu cơ hội giải thích, chỉ cho rằng cậu đang do dự, thế là cắn răng, quay đầu nhìn cậu với vẻ vô cùng uất ức nói. “Không, anh không nói là muốn đi cùng bọn họ mà.” Lý Tiểu Tửu vội vàng vung tay lên, vẻ mặt vô cùng kiên định. “Thật sao?” Lý Long liếc nhìn cậu với vẻ hơi nghi ngờ. Mà bốn gia tộc lớn dưới đài nhìn thấy cậu nhóc này đột nhiên chạy lên sân thi đấu, bảo vệ Lý Tiểu Tửu như gà mái bảo vệ con thì rất kinh ngạc. Bọn họ tưởng Lý Tiểu Tửu chỉ có

một mình, nhưng không ngờ cậu còn có một em trai. Em trai của người dị năng hệ hỏa biển dị chắc chắn cũng không tầm thường. Cả đám người quan sát Lý Long từ trên xuống dưới, thấy cậu bé mặc quần áo mới tinh, gương mặt hồng hào thì hết sức hài lòng, khẽ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.