*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vì thế mà sau hưng phấn ban đầu, bọn họ cũng không còn kích động nữa. A Man vốn nghe lời Lý Tiểu Tửu, theo sự tấn công của đối phương, bước chân cô bé đã bắt đầu đi tới sát phía ngoài sân thi đấu, tính nhân cơ hội nhảy xuống, sau đó kết thúc trận chiến đấu này.
Nhưng đối phương thấy cô bé làm như vậy, dường như đã nhìn ra được suy nghĩ của cô bé nên chợt thay đổi cách tấn công, không cho cô bé xuống dưới. Những người khác rõ ràng không nhìn ra suy nghĩ của A Man, chỉ cho rằng cô bé đối phương bị tấn công, bị ép phải lùi về phía sau.
Lúc đầu A Man2đã không suy nghĩ nhiều về trận thi đấu, nếu không phải Lý Tiểu Tửu bảo cô bé, cô bé đã sớm lãng quên. Thắng thua với cô bé không quan trọng, nhưng bây giờ đối phương ra sức ép người như vậy, khiến cô bé vẫn không biết kiên nhẫn là gì đã mơ hồ cảm thấy buồn bực.
Lâu dần, vẻ mặt cô bé bắt đầu thay đổi, toàn thân trông càng thêm tăm tối. Người cảm nhận được khí tức này đều không nhịn được mà run rẩy, nhưng bọn họ chỉ tưởng do thời tiết quá lạnh mà thôi. Chỉ có điều, sự thay đổi của cô không ảnh hưởng đến Liễu Tương Sinh Công kích của hắn vẫn vậy, thong thả7lại mang theo cảm giác có tiết tấu. Nhưng hắn càng làm như vậy càng khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Cô bé rất không thích bộ dạng nắm chắc phần thắng của đối phương. Lý Tiểu Tửu rất mẫn cảm, nhận ra khí tức của cô bé không ổn, trong lòng có chút lo lắng. Thấy Liễu Tương sinh không buông tha, cậu càng thấy không thoải mái hơn. Vừa rồi, cậu rõ ràng nhìn thấy A Man đã đi tới sát mép đài thi đấu và muốn xuống dưới, nhưng hắn cứ ngăn cản cô bé. Rốt cuộc hẳn có mưu đồ gì?
Rõ ràng đã sắp thắng, nhưng hắn cứ làm ra chuyện như vậy. Hơn nữa, hai người vốn là bạn cùng1lớp, sao nỡ “rán” nhau. Không chỉ Lý Tiểu Tửu, ngay cả đám người dị năng phía sau cũng không dám nói khi mình xuống tay với bạn cùng lớp, vẻ mặt có thể hoàn toàn thản nhiên như vậy không. Dù sao, ai thua thì tiền đồ cũng sẽ bị hủy. Sau đó, Liễu Tương sinh tấn công thật sự đã thật sự chọc giận A Man, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô bé thay đổi tác phong trước đó, đột nhiên xông thẳng vào đòn tấn công của đối phương! Đây... đây là...!
Mọi người không hiểu nổi hành động của cô bé. Nếu như biết cách tấn công người, cô bé không nên né tránh lâu như vậy. Chẳng lẽ7cô bé muốn chờ tới khi đối phương sử dụng hết dị năng, tìm cơ hội ra một đòn chắc chắn hạ gục đối phương sao? Nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của Liễu Tương sinh, bọn họ lại rầu rĩ. Nhìn tình hình thế này, kiểu gì cũng thấy không đúng. Hơn nữa, cho dù đứa trẻ nhỏ tuổi này có dị năng có mạnh hơn nữa cũng không nên suy nghĩ như vậy. Nhưng một giây tiếp theo, một đòn của A Man đã thật sự khiến bọn họ trố mắt nhìn. Khi đối phương phát ra khí bằng thì cô bé bỗng nhiên biến mất, không chỉ có khán giả phía dưới mà ngay cả Liễu Tương sinh đối diện cũng lộ0vẻ nghi hoặc, Chính trong lúc ngây người đó, cơ thể hắn đột nhiên bị một lực mạnh đánh bay ra ngoài.
Mọi người còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy vẻ mặt Liễu Tương sinh biến đổi, cơ thể lùi về phía sau nhanh tới mức thậm chí phát ra tiếng xé gió. Sau khi liên tục lùi lại vài bước, cuối cùng hắn mới dừng lại, bên khóe miệng có vệt máu chảy xuống.
Mà lúc này, A Man đã xuất hiện ở vị trí của hắn lúc trước. Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, cô bé chậm rãi thu lại nắm đấm.
Chỉ là một quyền đã đánh cho một người dị năng hệ biến dị bay ra ngoài, không nói về chiều cao và tuổi tác của hai người, chẳng lẽ cô bé còn có dị năng cường hóa cơ thể sao. Nếu nói như vậy, cô bé chẳng phải là người dị năng hai he à?
Vừa nghĩ tới khả năng này, mọi người thoáng chốc đã xôn xao bàn tán. Mấy người của gia tộc lớn ở vị trí giám khảo đều đứng ngồi không yên. Chỉ mới từng này tuổi đã nắm giữ năng lực mạnh mẽ như vậy, nếu như lớn lên, căn cứ này chắc hẳn khó tìm có thể tìm được người đầu lại được cô bé. Bất kể cô bé vào gia tộc nào cũng sẽ mang đến nguy cơ rất lớn cho các gia tộc khác. Nhưng nếu cô bé không gia nhập vào bất cứ gia tộc nào, vậy bọn họ chỉ có thể xóa bỏ sự tồn tại của cô bé.
Không chỉ có những người khác, ngay cả Lý Tiểu Tửu cũng bắt đầu nhíu mày, trong mắt khó nén được sự kinh ngạc. Những kinh ngạc của cậu khác hẳn mọi người. Cậu còn nhớ rõ, lần trước khi cậu suýt bị con hổ lớn nuốt vào bụng, rõ ràng cậu nhìn thấy A Man đá một cái đã khiến con hổ lớn bay xa mấy trượng. Con hổ lớn mạnh mẽ bao nhiêu, cậu không cần phải nói nữa. Nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Liễu Tương sinh!
Một đòn này của A Man rõ ràng đã dùng lực, nhưng hắn chỉ lùi lại mấy bước mà thôi, vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều.
Người này...
Cậu ngẩng đầu nhìn Liễu Tương sinh đang lau vết máu bên miệng rồi nhìn mái tóc trắng chói mắt của hắn, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Hắn tuyệt đối không phải là người bình thường, có thể... không phải là con người...
Liễu Tương sinh khẽ xoa phần xương ngực bị lõm sâu, khóe miệng cười càng thêm yêu nghiệt. Bởi vì trời lạnh nên mọi người mặc nhiều quần áo, Liễu Tương sinh cũng vậy, cho nên không ai nhìn thấy xương sườn của hắn đã lõm sâu vào trong. Nếu là người bình thường, bị như vậy làm sao còn có thể đứng lên được. Nhưng hắn vẫn vậy, bộ dạng vẫn không có vấn đề gì.
A Man lạnh lùng liếc nhìn hắn rồi xoay người nhảy xuống sân thi đấu. Cô bé vốn đã sắp thắng thì đột nhiên làm ra hành động như vậy là có ý gì? Tất cả mọi người sửng sốt. Rõ ràng nắm chắc phần thắng, vào thời khắc mấu chốt này không phải nên nhân lúc đối thủ bị thương nặng, giành lấy thắng lợi sao? Lý Tiểu Tửu vội vàng đi lên, vỗ nhẹ vào đầu của cô với vẻ bất lực: “A Man, sao bạn chạy xuống vậy?” A Man trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt ai oán muốn nói, không phải bạn bảo tôi tùy tiện đánh vài cái rồi xuống sao? Khóe miệng Lý Tiểu Tửu run lên, dở khóc dở cười. Đó là ở dưới tình huống không mạnh bằng đối phương, bây giờ đã sắp thắng rồi, cũng sắp nhận được huy hiệu, kết quả cô bé bỏ quyền thi đấu. Cô bé bị “ngáo ngơ” à?