Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 137



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

vậy.

“Thế nào? Các anh có hài lòng không? Nếu hài lòng thì có thể dọn vào luôn.” Người đàn ông đứng trước mặt Từ Kinh nói với vẻ kính trọng.

“Được.” Từ Kinh gật đầu. Hắn thấy tất cả mọi người thỏa mãn thì nhận lấy chìa khóa do người đàn ông đưa tới, khi anh ta có lòng tốt nói muốn cho người tới giúp dọn nhà, hắn từ chối và bảo anh ta cứ rời đi. Nực cười. Khi bọn họ tới đây, đồ đều để ở trong không gian, còn cần bọn họ dọn cái gì chứ? Mọi người tự chọn phòng, thay chăn mới và mở cửa sổ ra cho bay bớt mùi ẩm mốc trong phòng. Ngay cả Trương Niệm, Lý Cường cũng được Lý Tiểu Tửu và Lý Long kéo tới. Cho dù nhiều người nhưng nhiều phòng nên sẽ không phải chen2chúc. Trong không gian có đồ ăn chồng chất như núi, đặc biệt là các loại thức ăn không có chất dinh dưỡng như bánh mì và mì ăn liền gì đó đều là thứ bây giờ mọi người có thể gặp mà không thể cầu. Bọn họ có gạo, có mì, trừ rau xanh và thịt ra thì đều ăn toàn là thứ tốt. Biết được chuyện Lý Tiểu Tửu có không gian, Trương Niệm và Lý Cường đều cảm thấy kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ. Ai mà không biết lợi ích khi có không gian chứ?

Hai người đàn ông ở Hoành Quang lâu như vậy, mặc dù không đến mức đói bụng, nhưng vẫn không được ăn những thức ăn chín như vậy. Nhưng sau khi đi theo đám người này, bọn họ ăn uống đều là đồ ngon, ăn xong còn tráng miệng7bằng hoa quả.

Ban đêm, Lý Tiểu Tửu lấy mấy cái áo khoác dài từ không gian ra. Đó đều là quần áo cậu lấy được từ quầy bán quần áo mùa thu, bây giờ mọi người ăn, mặc, ở, đi lại đều dựa vào không gian của cậu, cần quần áo mới cũng tìm tới chỗ cậu mà lấy. Dù sao để đó cũng lãng phí, không có ai mặc. Trương Niệm và Lý Cường chỉ mặc một bộ quần áo cũ rách, cho dù bẩn và bốc mùi bao nhiêu, nhưng bọn họ cũng không thể không mặc trên thân thể.

Trong căn cứ, nước uống của mọi người dần dần được thay thế bởi nước do người có dị năng hệ thủy phóng ra, đừng nói là giặt quần áo, cho dù lau mặt cũng khiến anh phải đau lòng hồi lâu đấy. Hai người cầm quần1áo ướm lên trên người, trước khi ngủ còn có Dương Phàm cung cấp nước tắm miễn phí. Hai người đã lâu không tắm, nên rất vui mừng.

Hai đứa trẻ vẫn khiến cho bọn họ lo lắng đã trở về nhà, còn dẫn đến một đám người thoạt nhìn rất mạnh mẽ. Nói chung, Lý Cường và Trương Niệm cảm thấy ngày hôm nay giống như một giấc mộng vậy. Mãi đến khi hôm sau khi thức tỉnh mơ hồ ngửi thấy mùi thức ăn, bên cạnh có hai đứa trẻ đang ngủ say, bọn họ mới cảm thấy tất cả những điều này đều là thật. Bởi vì không có nhiệm vụ, Trương Niệm và Lý Cường dẫn mọi người đi dạo qua các phố lớn ngõ nhỏ. Bởi vì ngoài căn cứ tương đối vắng vẻ, bình thường không có nguy hiểm gì nên mọi người7nhàn rỗi cũng sẽ ra ngoài đi dạo một chút, nhàn rỗi tới không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả Trương Niệm và Lý Cường không còn tâm sự, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên hồng hào. Mọi người ở đâu quá tự do tự tại, nhưng không biết Kinh Đô bị bọn họ vứt bỏ đã dần dần bị sự khủng khiếp che phủ.

Trong một đêm, sinh vật kỳ lạ đã đánh lén căn cứ, hơn nghìn người chết. Đặc biệt là khu trường học thiếu chút nữa bị tắm trong biển máu, người dị năng chết nhiều tới mức đếm không xuể. Thỉnh thoảng có người giữ lại được một hơi thở, cuối cùng chỉ nói được một câu “binh lính xương khô” thì không còn hơi thở nữa.

Ngay cả một ít người của gia tộc lớn cũng gặp bất trắc, những người duy nhất0gặp phải chuyện này mà còn sống sót chính là đám người Vụ Khinh, Bắc Mạch. Khi các binh sĩ điều tra ra chỗ của bọn họ, anh nói lúc đó bọn họ đã ngủ thiếp đi, cũng không biết những bộ xương mặc áo giáp chạy đến thế nào, nhưng chúng chỉ dừng lại một lát, cũng không làm hại tới bọn họ đã biến mất. Bọn họ cũng không hiểu vì sao người khác gặp phải thì bị giết chết.

Nói chung, mọi người chỉ xem bọn chúng là một loại biển dị mới, hơn nữa người bị chết đều do vũ khí sắc bén gây thương tích, cũng không thấy biển dị. Mọi người không đoán ra, chỉ có thể thực hiện các biện pháp phòng vệ trong căn cứ. Nhưng kỳ lạ chính là chuyện này qua đi giống như một cơn ác mộng theo gió tiêu tan. Binh sĩ xương khô kia không xuất hiện nữa, nếu không phải thật sự chết nhiều người, ai sẽ tin có thứ kỳ lạ như vậy tồn tại chứ?

Còn nói về đám người Lý Tiểu Tửu rảnh rỗi chưa được hai ngày, quân đội đã có nhiệm vụ. Nói chung là hành động quét sạch zombie, không cho bọn chúng tiến hóa, thuận tiện tìm lương thực.

Lần này không chỉ có người của quân đội, người dị năng trong căn cứ đều được phái đi theo, người dị năng tìm được lương thực sẽ trở thành của riêng, chỉ cần nộp đủ phần yêu cầu cho trong căn cứ là được. Bây giờ, rất nhiều zombie biến dị không gây uy hiếp được cho người dị năng, mọi người đương nhiên đều bằng lòng nhận nhiệm vụ này.

Mặc dù Lý Cường không phải là người dị năng, nhưng bởi vì gia nhập quân đội, hoạt động như vậy đương nhiên không thể thiếu anh ta được. Mặc dù anh ta không có dị năng, nhưng sau khi được quân đội huấn luyện một tháng, cơ bắp rắn chắc, ra ngoài cũng có thể dựa vào sức lực, những con zombie không gây tổn thương cho anh ta được. Lý Tiểu Tửu đương nhiên sẽ không để cho hai người bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, cậu không muốn xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng quân lệnh như sơn, lần này bọn họ không thể không đi, cách duy nhất là Lý Tiểu Tửu sẽ đi theo. Bây giờ, cậu muốn bảo vệ bản thân thì căn bản không có vấn đề gì. Nhưng đây chỉ là cậu cho rằng như vậy mà thôi.

“Không được, cháu còn nhỏ như vậy, ra ngoài quá nguy hiểm.” Trương Niệm và Lý Cường vừa nghe câu nói muốn đi theo thì lập tức nghiêm mặt từ chối.

“Cậu út, chú, không sao đâu. Cháu muốn đi với hai người. Cháu rất lợi hại, cháu có thể bảo vệ hai người mà.” Lý Tiểu Tửu chạy tới kéo áo của bọn họ, sống chết cũng không chịu buông tay. Trương Niệm Lý Cường liếc nhìn nhau, cả hai đều do dự. Tuy bọn họ biết Lý Tiểu Tửu có dị năng, nhưng cậu nhỏ tuổi như vậy thì dị năng có thể lợi hại tới mức nào chứ? Vì tránh không đả kích cậu, hai người cũng không biết nên mở lời từ chối thế nào.

Lý Tiểu Tửu làm sao biết bọn họ nghĩ thế nào, thấy bọn họ do dự thì mắt cậu liền sáng lên. Cậu còn chưa kịp mở miệng, Lý Long cũng chạy tới giơ tay kêu lên: “Cháu cũng muốn đi.” “Cháu lại tới góp vui cái gì hả?” Lý Cường vỗ nhẹ vào đầu cậu bé, trợn mắt nhìn. Tiểu Tửu có dị năng, anh ta còn không dám cho đi, Lý Long không có dị năng gì, ra ngoài quả thật chính là đâm đầu vào chỗ chết.

“Cháu không góp vui, cháu cũng muốn đi với mọi người, cháu cũng sẽ giết zombie.” Lý Long hết sức nghiêm túc khoa tay múa chân vài cái, thoạt nhìn có chút khí thế. Đó đều là chiêu thức do Mạnh Đào dạy cho cậu bé. Trường Niệm, Lý Cường thấy vậy đều sửng sốt. “Khụ!” Dương Nam che miệng ho khan một tiếng, thiếu chút nữa thì bật cười.

Khi còn ở Kinh Đô, lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, bọn họ muốn hai đứa trẻ đi mà bọn trẻ cũng không chịu. Bây giờ thì thay đổi lớn chưa kìa. Bọn trẻ muốn đi, người ta cũng không cho đi. Trương Niệm, Lý Cường nhìn hai cậu bé đang tỏ ra hai người không cho đi thì cháu khóc cho hai người xem, bọn họ rất khó xử, không biết phải làm sao. “Cậu, cháu thật sự có thể đi được mà!” Lý Tiểu Tửu nóng lòng muốn thể hiện năng lực của mình, nhưng giờ đang ở trong phòng nên không thể thi triển được, chỉ hận không thể có một con zombie đến trước mặt cậu để cậu trực tiếp ném một ngọn lửa qua.

“Chúng tôi cũng đi.” Trong giờ phút căng thẳng này, Từ Kinh làm đại lão cuối cùng đã lên tiếng. Lý Tiểu Tửu thở phào nhẹ nhõm. Chỉ khi chắc chắn không xuất hiện chuyện bị cản trở không thể đi, bằng không cậu sẽ không bằng lòng để cho hai người lớn ra đi, bỏ bọn họ lại lần nữa.

Lần trước, bọn họ xa nhau hơn một tháng. Lần này thì sao? Liệu có phải là vĩnh viễn không? Phì phì, miệng cậu đúng là miệng quạ đen. “Chuyện này...” Lý Cường còn hơi do dự, theo bản năng nhìn về phía Trương Niệm, thấy bộ dạng anh cũng hết cách nên đành phải nuốt lời muốn nói vào. Thấy hai người thỏa hiệp, người vui nhất chính là Lý Tiểu và Tửu Lý Long, hai đứa trẻ ôm nhau, nhảy nhót tưng bừng.

Về ý của Từ lão đại, mọi người chưa bao giờ nghi ngờ hoặc phản đối. Đêm đã khuya, ngày mai còn phải ra ngoài làm nhiệm vụ nên tất cả mọi người đều đi ngủ sớm. Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, loa trong căn cứ đã gọi mọi người tập hợp.

Bởi vì thức dậy quá sớm, mọi người đều chưa ăn gì. Cũng may mà Lưu Luyến làm đầu bếp, khi rảnh rỗi cô đều làm điểm tâm đặt trong không gian của Lý Tiểu Tửu để giữ ẩm. Nếu như đi xa nhà, còn có thức ăn nóng để ăn, quả thật không thể tốt hơn.

Tối hôm qua, khi nghe tất cả mọi người sắp ra ngoài làm nhiệm vụ, cô lập tức làm rất nhiều bánh và thức ăn để trong cặp lồng, đóng gói cho bọn họ mang đi.

Bởi vì hành động theo cách thức tập hợp thành đội, mọi người đều đi theo đội ngũ của mình, phần lớn tiểu đội dị năng đều có xe riêng, tất cả mọi người tới sớm vì muốn tạo ấn tượng tốt ở trước mặt người chỉ huy. Nhiều loại xe đỗ đầy trong bãi tập, mọi người đang nói chuyện ầm ĩ. Cho dù sắp phải ra ngoài làm nhiệm vụ, rất dễ xảy ra nguy hiểm tới tính mạng, nhưng giờ phút này dường như bọn họ đều không quan tâm vậy. Người chỉ huy đứng ở trên đài, thấy tất cả mọi người đã tới đông đủ thì bảo bọn họ chuẩn bị xuất phát, sau đó bản thân đi xuống. Trong ánh mắt kinh ngạc của những người dị năng, anh ta đích thân tới chỗ đội của Trương Niệm.

“Ồ, các anh đã tới rồi!” Người chỉ huy vỗ nhẹ vào vai Trương Niệm, ánh mắt lại nhìn mấy người Từ Kinh phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.