*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dương Nam nhíu mày: “Sao hại cháu không nói lời nào vậy?” Chẳng lẽ là bị câm điếc à? Nhưng anh không dám nói ra mấy lời cuối cùng này. Dương Phàm mắng: “Cáp tử, em nói quá nhiều rồi.” Dương Nam bĩu môi biểu thị bất mãn, nhưng cũng không dám phản bác lại anh mình.
Mấy người lại nhìn qua nhìn lại một lúc lâu, không ai mở miệng nói chuyện nữa. Cuối cùng, vẫn là Dương Nam có tính cách hoạt bát nhất đã phá tan sự im lặng này. Má nó chứ, nhìn nhau thâm tình như vậy là sao hả? Anh đây là người bình thường, được chưa?
Sau khi Lý Tiểu Tửu xác định mấy người này không phải là người xấu, cậu kéo bàn tay đổ đầy mồ hôi của Lý Long nhưng không tới gần, hỏi: “Xin hỏi2các chú có biết vị trí quân đội của căn cứ Hoành Quang đi ra ngoài không?”
Mấy người sửng sốt, hóa ra không phải là câm điếc à? Từ Kinh rất nghiêm túc nhìn cậu, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Hả? Cháu nói tới đám người đi tới khu ngoại ô phía tây dọn lương thực à?” Thấy ánh mắt Lý Tiểu Tửu lập tức sáng lên, Từ Kinh nói tiếp: “Các cháu muốn đi vào quân đội tìm chỗ dựa, hay muốn tìm ai vậy?” Lý Tiểu Tửu thấy Từ Kinh biết, làm sao hiểu được sự giảo hoạt trong lời nói của hắn, chỉ vội vàng nói: “Chúng cháu muốn đi tìm các cậu của mình. Chú có thể nói cho cháu biết phải đi thế nào không?” Từ Kinh lắc đầu, biểu thị bất lực. Những thành viên đứng7phía sau hắn lại lộ ra vẻ mặt ngỡ ngàng. Khu ngoại ô phía tây không phải cách đây mấy trăm mét à? Lão đại lắc đầu như vậy là sao? Lý Tiểu Tửu thấy hắn lắc đầu thì hơi đáng tiếc, cậu không nói gì nữa, kéo Lý Long xoay người muốn rời đi. Từ Kinh gọi lại: “Chờ đã, chứ không nói là không biết, các cháu gấp như vậy làm gì?” Lý Tiểu Tửu nhìn hắn nhưng không nói gì cả, chẳng qua cảm thấy mình giống như bị đùa bỡn nên cậu có hơi buồn bực. Quả nhiên, lời người lớn nói không thể tin được mà. Cậu muốn nói gì đó lại nghe Từ Kinh lên tiếng.
Hắn nói: “Nếu các cháu thật sự muốn đi tìm cậu của mình thì có thể đi theo bọn chú. Thứ nhất là1các cháu không quen đường, theo bọn chú cũng an toàn hơn. Thứ hai là chỗ kia quá xa, không có xe thì các cháu cũng không đi tới đó được. Mà bọn chú lại có thể thỏa mãn nhu cầu của các cháu. Vừa lúc bọn chú cũng muốn đi tới khu ngoại ô phía tây làm việc nên sẽ chở các cháu một đoạn đường, các cháu thấy thế nào?”
Mấy người phía dưới cảm thấy đỏ mặt, không nghĩ tới lão đại có bộ dạng cương trực như vậy, khi nói dối thì mặt không biến sắc. Vô sỉ, đúng là vô sỉ. Tại sao trước đây bọn họ không phát hiện ra lão đại còn có tài năng lừa bán trẻ em như vậy chứ?
Lý Tiểu Tửu nghi ngờ: “Thật sao? Chú bằng lòng đưa chúng cháu đi miễn phí à?”
Lý7Tiểu Tửu hiểu được, trên trời sẽ không có bánh nhân thịt nào tự nhiên rơi xuống cả. Cậu cũng không phải là kẻ ngốc mà tùy tiện tin tưởng vào lời người khác nói. Từ Kinh mỉm cười rất ôn hòa, lại có chút xem thường, chỉ với một lời nói đã đánh bại sự nghi ngờ của cậu: “Giống như cháu thấy đấy, bọn chú là người lính, bất kể là trước kia hay bây giờ, giúp người làm niềm vui đều là trách nhiệm thiêng liêng của bọn chú, cháu không cần phải lo lắng. Trên người các cháu cũng không có gì đáng để bọn chú phải lừa gạt cả.”
Lý Tiểu Tửu cũng phải gật đầu, công nhận điều này. Câu hỏi: “Vậy cũng được, các chú sẽ đi vào lúc nào?”
“Ổ?” Từ Kinh nhướng mày.
“Cho các cháu nghỉ ngơi0nửa giờ. Lần này chúng ta đi đường sẽ vô cùng nguy hiểm. Chú phải nói rõ trước, bọn chú dẫn theo các cháu, chẳng qua là vì thuận đường mà thôi, cũng không cần cháu phải biết ơn.”
“Đồng thời, nếu như gặp phải nguy hiểm, ví dụ như dưới tình huống zombies bao vây xung quanh, nếu như các cháu không thể tự cứu mình, vậy bọn chú cũng không có cách nào, không quan tâm các cháu từ đâu tới, dựa vào cái gì mà an toàn đến đây, bọn chú đều không quan tâm. Chỉ cần vào lúc nguy hiểm, các cháu đừng liên lụy tới bọn chú là được.”
“Đương nhiên, nếu như dưới tình huống bọn chú có thể giúp, cũng sẽ không thấy chết mà không cứu. Nhưng dù sao sống sót được hay không lại phụ thuộc vào bản thân các cháu. Chú cũng không hy vọng, thật vất vả dẫn theo các cháu tới gặp cậu của các cháu mà lại mang theo hai thi thể, chú nói như vậy các cháu hiểu chưa?”
Nói chuyện như vậy với hai đứa trẻ chưa đến mười tuổi thì có cảm giác không có tình người. Lý Tiểu Tửu ngẩng đầu liếc nhìn hắn, trong lòng thu lại suy nghĩ của cậu về Từ Kinh lúc trước. Ban đầu, cậu còn tưởng rằng người này hẳn rất cao ngạo, lạnh lùng, không thích nói nhiều. Quả nhiên, con người không thể chỉ nhìn vào bề ngoài được.
“Anh, chúng ta thật sự phải đi cùng bọn họ sao?” Lý Long len lén quay đầu, liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, khẽ nói. Từ sau lần trước gặp phải hai người đàn ông ở căn cứ kia, Lý Long theo bản năng không thích những người đàn ông có bộ dạng cao lớn. Lý Tiểu Tửu gật đầu: “Nếu không đi theo bọn họ, chúng ta cứ đi như vậy cũng không phải là cách tốt. Đám người cậu út ở đâu, chúng ta cũng không biết, dù sao cũng phải đi, tin bọn họ một lần cũng không có vấn đề gì. Nếu như đến lúc đó xuất hiện nguy hiểm, em cứ trốn ở phía sau anh là được, biết không?”
“Vâng.”
Lý Long cũng biết, bọn họ không có cách nào mới phải làm vậy.
Ái chà? Bộ dạng tốt quá nhỉ!
Khóe miệng của mấy người ngồi ở bên cạnh khẽ giật. Sau khi thức tỉnh dị năng thì cảm giác của bọn họ với xung quanh đã mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa hai cậu bé này lại ở gần như vậy, cho dù có nói nhỏ hơn nữa thì bọn họ cũng nghe thấy.
Một lát sau, còi ô tô “pin pin” vang lên. Hóa ra là Mạnh Đào cường tráng kia đã lái một chiếc xe nhỏ qua, ra hiệu bọn họ lên xe.
Chiếc xe này dài hơn xe bình thường, không nhìn ra là hiệu gì, nhưng rõ ràng đã từng được cải tạo. Thép cứng được bọc xung quanh xe, rõ ràng trang bị bảo vệ của chiếc xe này được chế tạo rất tốt. Hai đứa trẻ thấy vậy thì con mắt sáng ngời. Trông ngầu quá đi! Dương Nam thấy vậy thì mở cửa xe, đắc ý lắc đầu nói: “Ngày hôm nay các cháu có phúc mới có thể ngồi vào chiếc xe do lão đại của bọn chú tự mình cải tạo đấy.” Anh chỉ vào bên trong: “Này, các cháu còn không ngồi vào đi, quả thời gian là không chờ nữa đâu.”
Lý Tiểu Tửu đeo cái túi lớn của mình lên, kéo Lý Long và hoàn toàn không do dự ngồi lên xe, ánh mắt hiếu kỳ quan sát trang bị trong xe. Cậu có hơi hâm mộ. Nếu như cậu cũng có một chiếc xe như thế...
Dương Nam thấy cậu ôm túi sách trong lòng thì ánh mắt lập tức sáng lên, cũng không để ý tới chuyện khoe khoang nữa, tò mò nói: “Cậu bạn nhỏ, túi sách phồng to như vậy, không phải cháu có nhiều thức ăn đấy chứ?” Nói xong, anh chà xát bàn tay, gương mặt lộ vẻ lấy lòng: “Chú nói này, sau này hai cháu đi theo bọn chú, bảo đảm là bla bla...”
Khóe miệng Dương Phàm khẽ giật, bất đắc dĩ nhìn em trai mình nói chuyện không ngừng giống như một cái súng liên thanh vậy. Anh ta giơ chân đá vào mông của Dương Nam, cho anh lên xe, sau đó bản thân mình cũng ngồi lên, đóng cửa xe.
Mũi của Dương Nam bị đụng trúng nên thấy đau, anh quay đầu lại, vừa tức giận vừa tủi thân quát: “Anh, sao anh lại đạp em thế?”