*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bóng lưng của Dương Nam cứng đờ, anh làm sao có thể quên được... “Vào xem thì sẽ biết thôi. Mọi người chú ý cẩn thận đấy!” Từ Kinh nói một câu rồi đi vào hành lang, những người còn lại theo sát phía sau.
Mọi người đều bước nhẹ, ai nấy đều rất cẩn thận. Trong hành lang rất tối, trên mặt đất còn có vết máu đã khô. Mặc dù ở đây có thang máy, nhưng thành phố A đã sớm bị cắt điện, mấy người mới vừa đi lên tầng hai, còn nghe được tiếng zombies thỉnh thoảng gầm khẽ.
“Ở đây có rất nhiều zombies.” Từ lão đại dừng lại, rút ra một thanh Đường đao từ trên thắt lưng, cầm thật chặt trong tay và gật đầu ra hiệu với đám người phía sau. Lưu Luyến lại giơ2khẩu súng lên, đề phòng có biến.
Cái cảm giác chạy thoát thân này làm cho Lý Tiểu Tửu tự dưng thấy hưng phấn và kích động, cậu nắm chặt tay Lý Long, ánh mắt không ngừng nghe ngóng tình hình xung quanh. Nơi phát ra tín hiệu cầu cứu ở tầng bốn. Cho dù lúc này là ban ngày, nhưng hành lang vẫn hơi tối. Khi tới tầng ba, dưới chân đột nhiên xuất hiện chất dinh làm đoàn người thấy kinh ngạc.
Trên mặt đất có mảng lớn vết máu đã đông cứng lại, có lẽ bởi vì không nhiều người đi trong hành lang, cho nên ở đây xây dựng cũng không tốt lắm, rất nhiều nơi mấp mô, cho nên máu chảy đến chỗ này thì đông cứng lại, hơn nữa còn chảy từ trên tầng xuống
Cho dù bên7trong hành lang tương đối ẩm ướt, nhưng cảm giác dính đặc này thì tuyệt đối không quá ba ngày. Lẽ nào phía trên thật sự có người còn sống sót sao? Trên tầng truyền ra tiếng gào thét càng lúc càng lớn, tiếng động vang lên từ tầng ba. Cảm giác đặc dính trên mặt đất mãi không hết. Chỉ cần nghĩ tới bọn họ đang giẫm lên máu của người khác, trong lòng liền mơ hồ cảm thấy buồn nôn. Tới lối rẽ, Từ Kinh giơ tay lên và dừng lại, quay đầu khẽ nói: “Tôi đi lên trước xem thử.” Lưu Luyến nhíu mày lo lắng nói: “Lão đại, để tôi đi theo anh...”
Cô còn chưa nói xong lại bị cắt ngang: “Không cần, cô không thể đối phó được với thứ ở trên đó đâu.” Từ Kinh1vừa nói dứt lời đã đi lên.
Mấy người đứng tại chỗ với vẻ cảnh giác, cả hành lang yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng hít thở, yên tĩnh càng làm cho bọn họ cảm giác được mùi tanh hôi trong hành lang xông lên nồng hơn, bọn họ không hẹn mà đều cảm thấy trong lòng bất an.
Lý Tiểu Tửu đột nhiên quay đầu lại, cậu luôn cảm thấy có ánh mắt đang quan sát bọn họ, nhưng khi nhìn qua thì ánh mắt này đã biến mất. Trong lòng cậu cảm thấy kỳ lạ. Không đến hai phút, phía trên dần không còn tiếng kêu nữa, mọi người cũng nhìn thấy bóng dáng của Từ Kinh.
Hắn càng đi tới gần, mùi máu tươi thoang thoảng cũng xông vào trong mũi của mấy người, bọn họ kinh7ngạc kêu lên: “Lão đại, anh bị thương à?” Từ Kinh lắc đầu không nói gì, đi tới trước mặt bọn họ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mấy vết cào trên mu bàn tay của mình. Trong lòng mấy người hơi chấn động. Ở căn cứ Kinh Đô, bây giờ dị năng của lão đại có thể xếp vào hàng đầu đấy. Hắn đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ mà chưa bao giờ bị thương, nhưng lúc này đây... Rốt cuộc là thứ gì lại có thể tổn thương được hắn vậy? Bọn họ nghi ngờ, đồng thời trong lòng càng thêm cảnh giác. Mấy người đi chậm rãi đi lên tầng trên. Khi đến lối ngoặt ở tầng ba, cảm giác bị người theo dõi lại xuất hiện. Lý Tiểu Tửu vừa nhìn, lập tức hít vào0một hơi lạnh!
Ở tầng ba, bốn năm thi thể nằm ngang trên mặt đất, có hai thi thể là zombies biến dị, mấy thi thể khác đã bị gặm tới nỗi rách nát, không còn hình người. Thậm chí có vài thi thể không thấy tay và chân đâu cả, trực tiếp bị xé thành mấy mảnh, phần ngực bị mở ra, bụng đã thủng, những thứ kinh tởm không rõ là vật gì chảy đầy trên mặt đất. Phía trên còn có những con dài màu trắng lớn bằng ngón cái vẫn đang nhung nhúc chuyển động, trông rất kinh tởm... Một cánh cửa bị thủng một lỗ lớn, một thi thể trẻ con đang cắm ở phía trên, nửa cơ thể ở bên ngoài, khung xương phía dưới đầy máu. Trong lỗ tai, trong hốc mắt cùng miệng của đứa trẻ đều đầy những con dài màu trắng đang chuyển động... Rõ ràng đi tới tầng bốn chỉ còn hai mươi bậc cầu thang, nhưng Lý Tiểu Tửu lại có cảm giác dường như mình đã đi rất lâu, trong đầu vẫn còn nhớ tới dáng vẻ thê thảm của đứa trẻ kia. Rất kỳ lạ, trên tầng ba có đầy thi thể nằm trên sàn, nhưng tầng bốn lại vắng vẻ không có gì cả. Hai bên hành lang là những cửa phòng đóng chặt, rõ ràng có rất nhiều vết máu đỏ đỏ trắng trắng, nhưng lại không có một thi thể nào. Khi đi tới vị trí đại khái đã phát ra cầu cứu, Từ Kinh giơ tay lên, báo hiệu cho người phía sau biết. Bọn họ cẩn thận giơ súng lên, chỉ vào phía bên trong. Lúc này hắn mới gõ cửa.
Sau một lúc lâu, bên trong cánh cửa vẫn không có tiếng động nào...
Lưu Luyến ở bên cạnh nói: “Cánh cửa nhìn qua còn rất tốt, nếu như không phải bị chết đói thì đã trốn được rồi.”
Dương Nam khẽ nhíu mày: “Nhìn tình hình ở đây, liệu người bên trong có thể đã bị nhiễm virus hay không?” Dù sao sau này có không ít người bị nhiễm virus qua không khí, huống gì thành phố A là nơi virus có mặt ở khắp nơi? “Thật ra tôi cảm thấy rất kỳ lạ...” Mạnh Đào lắc đầu, đầu mũi ngửi thấy một mùi thuốc lá rất nhạt, nếu như không cẩn thận thì tuyệt đối sẽ không để ý tới.
Sau khi lòng vòng xung quanh, cuối cùng ánh mắt mấy người tập trung vào Từ Kinh, hỏi: “Lão đại, anh bảo nên làm thế nào?” Từ Kinh liếc nhìn cánh cửa và lại gõ lần nữa. Nhưng vào lúc này, ở cầu thang vang lên từng tiếng gào thét! “Nguy rồi, zombies à?” Giọng nói của Dương Nam hơi khẩn trương, không bởi vì chuyện gì khác, chỉ vì âm thanh này cao thấp khác nhau, rõ ràng số lượng rất nhiều! Từ Kinh nhíu mày, giơ Đường đao trong tay lên: “Lùi về phía sau, tôi yểm hộ, Mạnh Đào chuẩn bị phá cửa!”
Chương NGƯỜI SỐNG SÓT NGÔNG CUỒNG
Nghe thấy dưới tầng càng lúc càng có nhiều tiếng gào thét hòa lẫn với nhau, Mạnh Đào giơ chân chuẩn bị đạp xuống. Lúc này, bọn họ cũng không để ý được âm thanh có thể dụ zombies tới đây hay không nữa. Nếu mấy quái vật xông vào trong hành lang nho nhỏ này, bọn họ căn bản không thi triển được, số lượng nhiều còn có thể có nguy cơ bị vây đánh. Vậy còn không bằng trốn vào trong phòng, chờ tất cả bọn chúng rời đi lại nghĩ cách giải quyết.
Nhưng vào lúc này, bọn họ lại nghe được bên trong cánh cửa vang lên giọng nói yếu ớt của một người đàn ông: “Các anh là... là ai vậy?” “Mở cửa nhanh, chúng tôi là người của căn cứ tới.” Lưu Luyến thầm vui mừng, không cần phá cánh cửa này thì vẫn tương đối an toàn hơn.
Chỉ nghe két một tiếng, cánh cửa được mở ra, mấy người nhanh chóng lách người vào trong, sau đó đóng cửa lại!
Trong phòng hoàn toàn tối tăm, rèm cửa sổ bị kéo kín, bởi vì ở khoảng cách rất gần, mấy người liếc mắt đã nhìn ra được gương mặt dữ tợn của người đàn ông. Không ngờ nửa bên mặt của ông ta đã bị phá hủy, giống như bị cái gì đó xé rách, cả người gầy trơ xương, dưới ánh sáng tối tăm, nhìn ông ta càng thêm đáng sợ, giống như nạn dân bị đói quá lâu vậy. Hình như người kia cảm nhận được ánh mắt của đám người bọn họ, hơi nghiêng người, dùng khăn quàng cổ che lại nửa khuôn mặt, mà khi tầm mắt của ông ta nhìn xuống hai đứa trẻ, cơ thể đang còng xuống chợt cứng đờ, hình như khiếp sợ và không thể tin nổi.
Lý Tiểu Tửu cảm thấy khó hiểu, ngẩng đầu liếc nhìn người kia. Cậu luôn cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn mình hơi kỳ lạ, nhưng lại cho cậu cảm giác quen thuộc. Sau khi mắt thích ứng với ánh sáng, mọi người mới nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh. Trên ghế sô-pha có hai người đàn ông với vẻ mặt tái nhợt đang nằm. Hốc mắt của bọn họ lõm xuống rất sâu, ánh mắt nhìn mấy người cũng không có vẻ mừng rỡ khi nhìn thấy đồng loại, chỉ lạnh lùng và trống rỗng một cách đáng sợ.
Đúng lúc này, bên trong cửa phòng ngủ chợt mở ra: “Ái chà! Lại có khách tới à?” Sau khi tiếng nói này vang lên, không ngờ trong cánh cửa lại có bốn năm người đàn ông với tuổi tác tương tự đi ra. Người đàn ông đi ở phía trước khoảng ba mươi tuổi, gã có một gương mặt vô cùng bình thường giống những người khác, điểm khác biệt chính là người khác thì tái nhợt không có sức lực, trái lại gương mặt gã hồng hào, trên người không mặc quần áo, mơ hồ lộ ra thịt mỡ làm cho người ta kinh ngạc, trong lòng gã một trái một phải ôm hai người phụ nữ chỉ quấn khăn tắm, trồng chật vật không chịu nổi. Sau khi bọn họ tới gần, cái mùi sau khi quan hệ lại lan tràn ra. Trong lúc đi tới, những vết tích xanh xanh tím tím trên thân hai người phụ nữ dần dần hiện rõ trong mắt mọi người, giữa hai chân còn chảy ra chất lỏng màu trắng, tất cả đều thể hiện rõ bọn họ vừa làm gì. Lưu Luyến vội vàng giơ tay lên, che mắt hai đứa trẻ lại, không muốn để cho chúng nhìn thấy hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi.
Người đàn ông ngồi ở trên ghế sô-pha kéo một người phụ nữ vào trong lòng mình. Hình như hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của đám người Từ Kinh, gã thò một bàn tay vào trong khăn tắm và không ngừng nắn bóp.
Người phụ nữ kia hình như hơi xấu hổ, nhưng không dám giãy giụa, không bao lâu lại thở hổn hển.
Trước mạt thế, mấy người đàn ông đã xem qua không ít phim cấp ba, lúc này thấy vậy cũng cảm thấy mặt hơi nóng lên. Đây là những người nào thể: Không ngờ lại có thể phóng đãng như vậy.
“Các anh em, mọi người đều là dân chạy nạn nên đừng khách sáo nữa. Tất cả ngồi xuống đi.” Lúc này, người đàn ông kia ngẩng đầu, giống như bây giờ mới nhìn thấy đám người Từ Kinh vậy. Sau khi lướt qua mấy người, ánh mắt gã nhìn về phía hai đứa trẻ, rồi lại nhìn về phía Từ Kinh trước mặt.
Từ Kinh hiểm thấy một lần nhíu mày, hỏi: “Là các người phát ra tín hiệu cầu cứu à?” Người đàn ông kia tùy ý trả lời: “Đúng vậy, đáng tiếc là không ai quan tâm.”
“Sao?”
Từ Kinh lạnh cười lạnh một tiếng: “Nhìn anh chắc cũng là một dị năng giả, làm sao lại cần quân đội kia tới cứu chứ?”
Hả? Người đàn ông kia nghe được những lời này, hình như mới nhìn thẳng vào hắn. Vốn chỉ tưởng là người dẫn theo đứa trẻ chạy thoát thân, xem ra gã đã đoán sai rồi sao?
Người đàn ông đẩy người phụ nữ trong lòng ra và đứng lên. Chẳng qua gã chỉ cao một mét bảy, đứng ở trước mặt Từ Kinh lại có phần rất nực cười. Hình như gã hơi khó chịu khi thấy khi thể của mình bị Từ Kinh đè ép, nhưng vẫn cười nói: “Người anh em đúng là có mắt quan sát tốt đấy. Chẳng lẽ anh cũng là dị năng giả sao?”
Gã cho rằng mình là người đặc biệt. Trước mạt thế, gã chỉ là một người quản lý nho nhỏ ở trong công ty, nhưng sau khi mạt thể xảy ra, công ty của bọn họ vừa lúc diễn ra một cuộc tụ họp, không ngờ quái vật đột nhiên xuất hiện tấn công, rất nhiều người đều bị cắn chết, mười mấy người trong cuộc tụ họp đã trốn đến đây, sau đó chỉ còn lại có mấy người bọn họ.
Lúc đó, bởi vì gã ra ngoài tìm thức ăn, không cẩn thận bị zombies cào trúng, ban đầu còn cho rằng mình sẽ chết, nhưng không ngờ lại thức tỉnh dị năng. Mà trong bọn họ chỉ có gã thức tỉnh dị năng hỏa mạnh nhất. Bây giờ, những người này không dám đi ra ngoài, tất cả đều dựa vào gã mới có thể sống sót. Ngay cả cấp trên của gã trước đây cũng chỉ có thể quỳ ở dưới chân của gã hát bài ca khuất phục. Những người đẹp từ trước đến nay không thèm liếc nhìn gã lấy một cái, lúc này lại nằm dưới người gã thở hổn hển để lấy lòng. Gã cho rằng mình là người đặc biệt, là người duy nhất, thậm chí cảm thấy mình là chúa cứu thể của loài người, nhưng gã chưa bao giờ rời khỏi thành phố A bé nhỏ này, làm sao biết được bên ngoài đã có số lượng dị năng giả nhiều tới mức không đếm xuể từ lâu rồi.
Từ Kinh lắc đầu, nói: “Chẳng qua chỉ nghe nói đến mà thôi.”
Vẻ mặt người đàn ông có chút thả lỏng, ngồi trên ghế sô-pha và bắt đầu tỏ vẻ xem thường. Nhưng khi gã nhìn thấy ba lô trên lưng của mấy người, mắt lại sáng rực lên: “Nếu các người không phải là dị năng giả, tôi có thể cho các người một cơ hội để gia nhập với chúng tôi, tôi có thể bảo đảm cho các người được an toàn tuyệt đối khi ở đây.”
Thấy ánh mắt của mấy người đều nhìn tới, người đàn ông hình như đang hưởng thụ cảm giác cao hơn tất cả, lại nói: “Tuy nhiên, trong thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, muốn nhận được sự che chở của tôi, các người phải giao ra thức ăn trong tay mình. Dù sao sau khi mọi người gia nhập sẽ là người một nhà, cũng không thể một mình độc chiếm thức ăn được.”
Mặt Từ Kinh không hề thay đổi, chỉ có điều mấy người ở phía sau lại không ngừng nôn mửa. Cái gì gọi là vô liêm sỉ chứ? Cái gì gọi là có mắt không trong chứ? Gã cũng không suy nghĩ thử xem, bây giờ có người có thể an toàn đi tới chỗ này sẽ bình thường được sao? Ngu xuẩn là thế nào, cuối cùng hôm nay bọn họ cũng đã được nhìn thấy. Lưu Luyến muốn nói, còn tưởng là vài người sống sót bị nhốt ở đây, không ngờ lại là một kẻ vô sỉ với bộ mặt kinh tởm như vậy. Không ngờ có kẻ dám xem người phụ nữ giống như con kiến hôi, quả thật làm cho cô thấy buồn nôn đến mức không chịu nổi. Cô há miệng muốn nói gì đó, nhưng Từ Kinh đã lên tiếng: “Không cần, chúng tôi còn muốn đi cứu người thân đang bị mắc kẹt. Nếu như anh cảm thấy bất tiện, chúng tôi có thể tìm chỗ khác để qua đêm.” Từ Kinh nói dứt lời liền xoay người lại.
Gương mặt người đàn ông kia đen sì, hình như rất không thoải mái khi thấy Từ Kinh không biết điều. Nhưng gã lại không muốn phát sinh xung đột gì. Dù sao thì phía đối phương cũng có mấy người đàn ông.
Vì vậy, người đàn ông kia kêu lên: “Đừng kích động vậy chứ? Này, mấy con quái vật bên ngoài kia cũng không dễ đối phó đâu. Nể tình các người đều đang chạy nạn lại dẫn theo đứa trẻ cũng không dễ dàng gì, thôi thì tôi sẽ cho các người một ân tình, các người ở đây nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai hãy đi, thế nào?”