*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lý Tiểu Tửu quay đầu nhìn người kia, lại càng thấy quen thuộc hơn. Cậu thả tay Lý Long, đi tới và muốn hỏi xem bọn họ có quen biết hay không. Kết quả, người đàn ông kia thấy cậu đi tới thì khiếp sợ đến mức xoay người đi vào phòng bếp, giống như cảm thấy cậu là tai họa lớn vậy. Lý Tiểu Tửu càng thấy kỳ lạ hơn.
“Anh, ông ta làm sao vậy?” Lý Long đi tới, vừa lúc nhìn thấy bóng người đàn ông kia lảo đảo chạy trốn, cậu bé không khỏi nghi ngờ hỏi.
Lý Tiểu Tửu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhớ nổi mình2đã từng gặp ở đâu, cậu lắc đầu: “Anh cũng không biết nữa. Thôi, mặc kệ ông ta đi.” Dương Nam đi tới chỗ chiếc ghế sô-pha, nhìn về phía mấy gã đàn ông gầy yếu không chịu nổi kia, tặc lưỡi vài tiếng nói: “Người kia không phải là lão đại của các anh chứ?” Mấy người đàn ông nhìn anh với ánh mắt tối tăm, ánh mắt giống như cá chết như vậy có hơi khủng khiếp. Dương Nam sợ run cả người. Tại sao sắc mặt của những người này lại giống quỷ vậy? Thật chẳng bình thường chút nào. Nghĩ tới người đàn ông vừa rồi hết trái ôm phải ấp, gương mặt hồng hào, no đủ kia,7anh lại lắc đầu. Sau khi quay về bên cạnh mấy người kia, anh khẽ nói: “Lão đại, anh xem mấy người này có phải không bình thường không.” Từ Kinh ngẩng đầu liếc nhìn mấy người kia nhưng không trả lời, ngược lại hỏi bọn họ: “Người anh em, có thể dẫn chúng tôi tới chỗ nghỉ tối nay không?” Trước đó, mấy người đàn ông này đã thấy lão đại của mình khách sáo với Từ Kinh, sau khi đứng ngây ra nhìn nhau mấy giây, giống như đã quyết định gì đó, cuối cùng có một người đi tới. Người đàn ông cúi thấp đầu, giống như không muốn để cho người ta nhìn thấy gương mặt của mình,1anh ta đi tới trước mặt bọn họ rồi nói: “Các anh đi theo tôi!” Từ Kinh đi ở phía trước, Dương Nam kéo Lý Tiểu Tửu, nói: “Mau đi thôi.”
Lý Tiểu Tửu thấy vậy thì kéo Lý Long đi theo phía sau. Khi đi ngang qua phòng bếp, cậu quay đầu liếc nhìn, vừa lúc bắt gặp đôi mắt của người đã chạy tới gần phòng bếp kia. Cậu còn chưa kịp suy nghĩ gì đã ngửi thấy mùi chua có hơi kỳ lạ. Cậu không nhịn được tò mò mà đi vào trong phòng bếp nhìn. Kết quả chỉ thấy có mấy cái túi nilon màu đen không biết đựng cái gì, còn lại chính là mấy cái nồi, ngoài7ra không có gì nữa. Nhưng cậu có thể xác định được cái mùi đó là từ trong bếp bay ra.
Không chỉ có cậu, đám người Từ Kinh đi phía trước cũng ngửi thấy. Chẳng qua bọn họ không dừng lại, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.
Bên trong gian phòng thật sự không tệ, các loại chắn giường gì đó đều có. Trên tường còn treo một cái tivi, chỉ có điều không biết màn hình đã bị vật gì nặng đập thủng một lỗ, rõ ràng đã hỏng. Nếu như ở trước mặt thể, gia đình này hẳn là nhà có tiền. Chỉ có điều mạt thể tới, cũng không biết bọn họ bị lây virus, hay đã được0an toàn cứu đi.
Trong bảy người bọn họ chỉ có một mình Lưu Luyến là phụ nữ, nhưng người kia không hề liếc nhìn cô, giống như xem cô ở cùng nhiều đàn ông trong một phòng như vậy là chuyện rất bình thường. Sau khi xoay người đi ra cửa, anh ta lạnh lùng nói một câu: “Không có việc gì thì không nên tùy tiện chạy loạn.” Sau khi nói xong “Ấm” một tiếng, anh ta đã đóng cánh cửa lại. Mấy người thấy vậy thì đều ngồi lại với nhau, Lưu Luyến mở miệng nói trước: “Những người này có chút vấn đề. Chúng ta thật sự phải nghĩ lại chỗ này một đêm sao?” Nghi ngờ của cô cũng đã nói thay suy nghĩ trong lòng những người khác. Cho dù ở đây không có zombies đuổi tới, nhưng những người lại cũng mang tới cho bọn họ cảm giác rất bất an. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được nhóm người có thể sống lâu ở trong hang ổ của zombies như vậy. Cho dù là người đàn ông kia có dị năng, nhưng cũng không thể là vô địch được.
Không nói tới lúc mới thức tỉnh dị năng, cơ thể suy yếu hoàn toàn không thể chống lại zombies, hơn nữa bọn họ còn cần lương thực cho nhiều người như vậy. Trên đường bọn họ tới đây, cửa hàng tạp hóa gần nhất cũng phải cách khu dân cư tới trăm mét. Những người này dùng biện pháp gì để an toàn lấy được lương thực, rồi làm thế nào lại an toàn trở về đây?
Điều làm cho bọn họ nghi ngờ hơn, chính là những người này rõ ràng có năng lực để chạy trốn khỏi đây, nhưng lại muốn trốn tránh, còn có mảnh vải cầu cứu treo bên ngoài kia lại càng kỳ lạ hơn.
Trong thời gian ngắn, cho dù là Từ Kinh cũng không hiểu nổi những người này rốt cuộc có ý gì. Trong lúc mấy người đang im lặng suy nghĩ, hai đứa trẻ thấy buồn chán, móc từng miếng bánh quy ra, bỏ vào miệng ăn. Những tiếng rắc rắc vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nghe rất rõ ràng.
Mấy người đã một ngày không có gì bỏ vào bụng, giờ phút này trong bụng cũng phát ra âm thanh chống đối. Bọn họ đồng loạt nhìn về phía hai đứa trẻ với ánh mắt ai oán. Nhưng hai đứa trẻ quá nhỏ nên hoàn toàn không hiểu nổi. Dương Nam nuốt nước miếng, nhìn sang người phụ nữ duy nhất trong bọn họ, hỏi: “Chị Luyến, còn gì ăn không vậy? Chị nhanh lấy ra đây đi, em đói sắp chết rồi.” Lưu Luyến thấy mấy người đồng loạt nhìn mình thì nhắm hai mắt lại, không đầy hai giây trong tay cô đã xuất hiện mấy cái bánh bao. Cô hơi lúng túng đưa bánh bao tới: “Cố chịu đi! Chỉ có cái này thôi.” Mấy ngày qua, bọn họ liên tục chạy nên không có thời gian để thu thập lương thực. Hơn nữa, không gian của cô quá nhỏ, mỗi lần đi ra ngoài đều phải mang theo rất nhiều đồ. Bỏ một chiếc xe vào trong đã rất chật rồi, cho nên mỗi lần ra cửa, cô đều cầm theo thực phẩm lót dạ không chiếm diện tích.
Dương Nam phồng má lên, khổ sở nhận lấy bánh bao. Vẻ mặt những người khác cũng có phần không tốt. Dù sao bọn họ liên tục ăn thứ này lâu như vậy, giờ lại ăn nữa, ăn thêm một miếng thôi thì dạ dày của bọn họ đã bắt đầu thấy chua xót.
Dương Nam cắn mạnh vào bánh bao giống như nhai sáp vậy, nói với vẻ hung dữ: “Lần sau ông đây sẽ không nhận loại chuyện khổ muốn chết này nữa. Má nó, không bị zombies giết chết thì chắc hẳn cũng sẽ bị loại bánh bao làm cho nghẹn chết mất.”
Dương Phàm khó có được một lần không chê anh nói nhiều, ngược lại còn gật đầu, đồng ý: “Lần này trở về, tôi nhất định phải nghỉ ngơi một thời gian mới được.” Từ khi gia nhập quân đội tới nay, anh ta đã liên tục không ngừng tiếp nhận nhiệm vụ, giờ đã cảm thấy kiệt sức, nếu không phải muốn cho thế giới tàn khốc này mau chóng biến mất, anh ta cũng không muốn liều mạng như vậy. Dù sao, anh ta chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ làm chúa cứu thế.
Mấy người khác không nói gì, Từ lão đại cũng vậy. Hắn không phản đối cũng không tán thành, chỉ nhận lấy bánh bao do Lưu Luyến đưa tới, nhét từng miếng một vào trong miệng rồi cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện
Bên ngoài, trời đã tối dần. Bây giờ cũng chỉ khoảng năm giờ chiều mà trời đã bắt đầu tối. Chính bởi vì quy luật thời tiết như vậy đã ảnh hưởng tới con người. Ban đêm, trong rất nhiều căn cứ nghèo khó đã có không ít người chết. Thức ăn càng lúc càng ít, mang đến nguy cơ rất lớn cho con người. Nhưng trong thế giới như vậy, vẫn có những kẻ ngốc liên tục chờ chết, thậm chí còn có kẻ hưởng thụ thời mạt thể không bị pháp luật trói buộc, tùy ý hiếp dâm, giết người, cướp bóc, tùy ý làm bậy.
Bọn họ hưng phấn cảm nhận thế giới không còn hòa bình, giẫm đạp lên người yếu hơn, chà đạp những người phụ nữ vẫn giữ mình trong sạch trước mặt thế.
Buổi tối, Lý Tiểu Tửu bò ra khỏi giường, định đi tới nhà vệ sinh, không ngờ tầm mắt đột nhiên dừng lại trước một người đàn ông cao lớn đang đứng ở bên cửa sổ. Mắt hơi cay nên cậu không nhìn thấy rõ hình dáng của người đàn ông kia, nhưng với chiều cao này thì hẳn là Từ Kinh. Từ Kinh nghe được tiếng động thì quay người lại, hỏi: “Cháu muốn làm gì?”
Lý Tiểu Tửu trề môi, lẩm bẩm: “Sao còn chưa ngủ vậy? Đang khuya đứng ở đó tính hù chết người à?” Từ Kinh nhìn bóng dáng nhỏ bé, trong giọng nói lại có ý cười: “Chú ngủ thì các cháu sẽ tiêu đời đấy.”
Lý Tiểu Tứu trợn trừng mắt, rất muốn nói với những người trước đây xem thường mình - “Chém gió thì giỏi lắm à?” Nhưng cậu cảm thấy mình còn quá nhỏ, nói vậy sẽ ảnh hưởng tới hình tượng, vì vậy cậu a một tiếng rồi nói: “Cháu đi tiểu đây.” “Có cần chú đi cùng cháu không?” Từ Kinh rất tốt bụng nói một câu, nhưng trong đó có ý cười lại làm cho Lý Tiểu Tửu bất mãn. “Khi cháu bảy tuổi đã có thể tự mình đi tới nhà vệ sinh rồi, cháu không cần chú dẫn đi đâu!”
“Ồ?” Từ Kinh buồn cười nhướng mày, khen một câu: “Cháu giỏi thật đấy! Vậy năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?” “Năm nay cháu tám tuổi.” Lý Tiểu Tửu thành thật nói, nói xong cậu mới hối hận. Sao mình phải nói với hắn chứ? Vì vậy, cậu hừ một tiếng, cũng không biết đi chiếc giày lớn của ai, lệ ra ngoài.
Lý Tiểu Tửu vừa mới ra ngoài cửa lại nghe thấy có tiếng người phụ nữ đau khổ rên rỉ vọng vào tai. Cậu nhìn về phía nơi tối tăm truyền ra âm thanh đó và cảm thấy bối rối. Cho dù dị năng thức tỉnh làm cho thị lực của cậu tốt hơn rất nhiều, nhưng cậu vẫn không nhìn thấy rõ.
Vì chim nhỏ phía dưới vẫn đang đợi được giải phóng, Lý Tiểu Tửu cũng không nghĩ nhiều, đi tới trước cửa nhà vệ sinh bên cạnh. Kết quả vừa mở cửa ra, một mùi tanh tưởi xộc vào mũi làm cậu bị sặc tới trợn trắng mắt một lúc, thiếu chút nữa thì ngạt thở mà ngất đi. Khi cậu nhìn lại, lập tức thấy buồn nôn tới mức suýt phun ra cả bánh quy ăn lúc chiều. Đây... sao có thể gọi là nhà vệ sinh chứ? Trong hố đầy những vật dơ bẩn. Cho dù nhìn không rõ, nhưng cậu cũng hiểu được đó là thứ gì. Cậu lập tức đóng mạnh cửa lại, che miệng, mặt tái nhợt, sợ hãi bất ngờ này làm cậu cũng không thấy buồn đi tiểu như trước nữa. Cảnh tượng buồn nôn này làm cậu hơi khiếp sợ, vội vàng chạy về. Kết quả khi đi qua phòng bếp, cậu đột nhiên liếc nhìn mấy túi nilon màu đen đang xếp trong góc.
Sự tò mò làm cậu dừng lại, hơi do dự nhưng vẫn đi vào. Càng lại gần, cái mùi chua, thổi kia càng nồng, Lý Tiểu Tửu thật sự không nghĩ ra thứ gì lại có thể tỏa ra mùi như vậy. Cậu nhìn túi nilon kỳ lạ kia, sau đó thò tay chọc chọc và khẽ nhíu mày. Vì cảm giác hơi cứng, cậu lại thò tay bóp bóp, cảm giác này làm cho sắc mặt cậu biến đổi, đang muốn thò vào sâu hơn.
Chợt một bóng người che phủ. Cả người Lý Tiểu Tửu tự nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn người đàn ông che nửa mặt đang ở phía sau, cúi đầu nhìn cậu với ánh mắt tối tăm, trong con mắt màu đen kia lóe lên ánh sáng kỳ lạ dường như có vài phần nghi ngờ: “Cháu đang làm gì vậy?”