*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lưu Luyến suy nghĩ một lát, ánh mắt lập tức sáng lên. Đúng vậy, so với giết chết những người đó, còn không bằng để cho bọn họ đối mặt với ơn huệ và cưng chiều của đám zombies bên ngoài, cũng để cho bọn họ thử cảm giác bị trở thành thức ăn của kẻ khác là thế nào.
Từ Kinh thở dài. Trong tòa nhà này không chỉ tồn tại có zombies thôi đâu. Quả nhiên, không đến mấy phút liền có tiếng kêu thảm thiết từ phía xa truyền tới. Dương Nam chạy đến cạnh cửa, nhìn qua chỗ mắt mèo, đúng lúc nhìn thấy được đám người anh Hùng chạy đến bên cửa. Lúc này, bên cạnh gã chỉ còn lại có hai người đàn ông và một người phụ nữ. Anh giật mình. Bọn họ gặp phải cái gì vậy? Sao mới mấy phút mà chỉ còn2lại có mấy người này chứ? Tiếp đập mạnh vang lên. Dương Nam cảm thấy nếu mình không mở cửa, bọn họ lại sẽ khóc thét lên mất.
Anh nhìn về kinh hoàng trên gương mặt của người đàn ông che nửa mặt kia lại có hơi do dự. Từ lúc đầu, người đàn ông kia chưa từng làm ra việc gì tổn thương tới bọn họ.
Anh quay đầu, hơi do dự nói: “Lão đại...” Từ Kinh còn chưa lên tiếng, Lưu Luyến lại nghiêm khắc trừng mắt nhìn anh: “Cáp tử, sao em không học khôn lên được hả? Đừng quên lúc đầu những kẻ đó muốn xẻ em ra, nhét vào bụng đấy.” Mặt Dương Nam lập tức trắng bệch, anh nhìn lướt qua gương mặt của mấy người đi cùng. Tất cả đều là vẻ mặt phản đối. Trong lòng anh chợt thấy đau xót, không khỏi chán chường7cúi đầu.
Tiếng đạp cửa dữ dội vang lên. Cho dù cánh cửa này rất chắc chắn, cũng không chịu nổi va chạm mạnh như vậy, bắt đầu rung lên.
Lúc này Từ Kinh mới đứng lên, nhìn về phía mấy người, nhíu mày nói: “Mở cửa!”
“Nhưng lão đại...” Từ Kinh liếc nhìn cô rõ ràng không cho phép chất vấn, cô đành miễn cưỡng nuốt lời định nói xuống, gần như cắn nát một cái răng rồi.
Dương Nam đứng ở cạnh cửa, nửa muốn mở nửa không muốn. Nhưng khi anh nghe thấy âm thanh phía ngoài có lẫn tiếng chít chít, anh nhìn qua, vẻ mặt lập tức thay đổi: “Chuột zombies!” “Cái gì?”
Mấy người đều kinh ngạc kêu lên thành tiếng, xông qua. Cho dù trước đây chưa từng gặp phải, nhưng bọn họ cũng nghe nói tới vật khủng khiếp kia. Trong căn cứ từng có một tiểu đội1dị năng giả làm nhiệm vụ, bị chuột zombies bao vây, thiếu chút nữa bị chết sạch. Hai người duy nhất chạy trốn được về tới căn cứ cũng tàn tật suýt chết. Nếu không phải dị năng giả sẽ không bị nhiễm bệnh thì e rằng bọn họ đã không sống nối tới căn cứ rối.
Trên thực tế, trong thành phố hỗn loạn giống như thành phố A, nhiều nhất không phải con người, mà là những con chuột, con gián bình thường không được con người để ý tới. Sau khi mạt thể xảy đến, những con vật nhỏ vốn không gây uy hiếp cho con người này lại bị lây bệnh, sau đó có sức lực mạnh tới mức kinh người, trở thành tồn tại còn đáng sợ hơn cả zombies. Bởi vì... Chúng có số lượng quá nhiều!
Bọn chúng không ra tay thì thôi, vừa ra tay7chính là bao vây tiêu diệt cả đoàn, vô cùng khủng khiếp! Sắc mặt Dương Nam trắng bệch. Từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ tới, bọn họ lại có ngày gặp phải thứ mình chỉ mới được nghe nói kia. “A, cứu mạng, mở cửa ra đi!” Ngoài cửa, người phụ nữ trốn sau lưng anh Hùng đột nhiên bị một con chuột nhảy chồm lên người. Con chuột mà to như con chó vậy. Sao thế giới này lại trở nên quá huyền ảo như vậy? Cô ta kinh hoàng khóc thét lên. Dương Nam vội vàng mở cửa ra. Anh Hùng quay đầu lại, đồng tử mở to và trừng mắt với Dương Nam. Cơ thể mập mạp của gã đẩy mạnh vào cánh cửa và vọt vào. Đám người đi theo phía sau thấy vậy, trong lòng thẩm mừng rỡ, cũng lao vào theo. Tốc độ0của chuột zombies rất nhanh, nó nhìn thấy thức ăn tới miệng còn muốn bỏ chạy thì kêu lên một tiếng, chen chúc lao về phía cánh cửa. Dương Nam thấy vậy, đè mạnh cánh cửa lại, ép cho thân chuột của nó đứt làm đôi. Nhưng chuột zombies kia cũng chưa chết, nó kẹt trong khe cửa, không ngừng giãy giụa, kêu lên thảm thiết. Hai cái móng trước cào lên trên cửa, có thể rạch ra từng đường với tiếng chói tai.
Từ Kinh lấy thanh Đường đao giắt bên thắt lưng ra, nhanh chóng chém xuống cái đầu đã thò vào trong của nó. Cái đầu to như đầu chó lăn vài vòng trên mặt đất, máu đen phun ra, nhìn rất kinh tởm! Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt đám người anh Hùng kia đều trắng bệch. Từ trước đến nay bọn họ không ngờ nơi mình sống lâu như vậy lại tồn tại thứ khủng khiếp này. Nghĩ tới những người khác đi theo mình đã chết, vẻ mặt anh Hùng càng khó coi hơn.
Ngoài cửa, tiếng chuột kêu chít chít càng lúc càng nhiều. Dương Nam vội vàng ghé sát cửa nhìn ra, sau đó lập tức hít sâu một hơi. Ngoài cửa có hơn mười con chuột đang không ngừng rít gào. Trong phạm vi anh có thể nhìn thấy đều là chuột. Hình như bọn chúng đã xác định được có người ở bên trong, đang dùng cơ thể đập mạnh vào cánh cửa. Bọn họ bị bao vây rồi! Anh xoay người, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Lão... Lão đại, rất nhiều.” Lưu Luyến hét lên với mấy người anh Hùng kia: “Các người kéo đâu ra nhiều thứ quỷ kia thế hả?” Gương mặt anh Hùng có phần tái nhợt, gã thật sự sợ hãi. Bọn họ vốn định đi xuống tầng tìm một gian phòng, kết quả vừa mở cửa ra lại thấy có nhiều con chuột như vậy lao ra. Bọn họ không kịp đề phòng, chỉ chạy vội. Dù trên đường có nhiều người chết, gã cũng không để ý. Chẳng qua, mấy con vật kia giống như đã nhắm được bọn họ, vẫn không ngừng đuổi theo. Rơi vào đường cùng, gã mới chạy về đây.
“A, có chuột!!” Đột nhiên, người phụ nữ trốn bên cạnh phát ra một tiếng hét thảm, lập tức cắt ngang cuộc đối đầu căng thẳng của đám người bọn họ. Sau tiếng kêu này, càng lúc càng có nhiều chuột chui qua rèm cửa sổ vào. Sắc mặt bọn họ thay đổi. Không ngờ cửa sổ lại để mở!
Tất cả mọi người vội vàng tập trung lại với nhau. Dương Phàm vội vàng gọi Lý Tiểu Tửu, ôm lấy cậu và Lý Long và để cho hai đứa trẻ trốn vào giữa bọn họ.