*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Gã thật vất vả mới chạy thoát lên đây, lẽ nào lại phải đau khổ đối mặt với cái chết sao? Nghĩ mình sắp biến thành những con zombies kinh tởm kia, anh Hùng thật sự không cam lòng. Gã đỏ mắt, nhìn về phía đám người Lưu Luyến đầy vẻ tàn bạo, dường như hận không thể giết chết cô vậy!
Bọn họ vốn chỉ cách nhau có vài bước, gã nhanh chóng xông lên, phẫn nộ muốn nói gì đó. Nhưng gã vừa đi vào, lại thấy có mấy con chuột zombies chạy nhanh về phía bọn họ.
Anh Hùng mang tâm tư chắc chắn phải chết thấy vậy liền nhìn về phía Lưu Luyến đang che chở cho hai đứa trẻ mà điên cuồng hét lớn: “Con khốn, cho dù tao có chết cũng phải kéo chúng mày đi theo!”2Lưu Luyến đang không ngừng bắn về phía những con chuột zombies chạy tới, cô theo bản năng quay đầu, lại thấy cơ thể mập mạp của anh Hùng vọt tới thì muốn nổ súng, nhưng anh Hùng đã đoán trước được, lại ném một quả cầu lửa về phía cô.
Lưu Luyến vô cùng kinh ngạc, nhưng lúc này cô làm sao có thể ngăn cản được thể tấn công của gã, chỉ có thể tránh né, không ngờ Lý Long và Lý Tiểu Tửu vẫn được cô ôm trong tay đã bị gã kéo thẳng qua!
“Anh muốn làm gì?”
Lưu Luyến chật vật mới tránh được nguy hiểm, vừa đứng vững lại thấy vậy, không thể tin nổi mà hét lớn!
Anh Hùng cười to “ha ha” vài tiếng đến nổi cười ra nước mắt. Gã kéo Lý Tiểu Tửu lại để7cản hướng chuột zombies chạy tới!
Mấy người Từ Kinh ở phía trước nghe được âm thanh thì nhìn lại, đúng lúc thấy mấy con chuột lao về phía hai anh em Lý Tiểu Tửu. Trong lòng bọn họ đột nhiên căng thẳng, vừa ngăn cản chuột zombies tấn công, vừa lùi về phía hai đứa trẻ! Mặt Lý Tiểu Tửu không hề thay đổi, nhìn anh Hùng đang phát điện, lại lạnh lùng liếc nhìn chuột zombies chạy tới. Cậu giơ tay lên, chuẩn bị ném ra quả cầu lửa. Đúng lúc này, một bóng người lảo đảo liều mạng ngăn cản ở trước mặt cậu. Lý Tiểu Tửu lập tức bị bóng người che phủ!
Câu chợt ngẩng đầu lên, chấn động nhìn về phía bóng lưng kia. Cho dù không nhìn thấy rõ, nhưng cậu nhận ra đó là người1đàn ông bị hỏng mất một bên mặt kia.
Sao... sao ông ta lại làm vậy?
Lý Tiểu Tửu thoáng ngây người, cảm giác được bảo vệ này làm cậu thấy hơi kỳ lạ. Nhưng vào lúc này, người đàn ông quỳ rạp xuống đất kêu thảm, ông ta che cái cổ đang không ngừng chảy máu, chật vật quay đầu nói với giọng khàn khàn và ngắt quãng: “Mau... đi mau đi.”
Lý Tiểu Tửu nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu, cậu đang không biết vì sao, đúng lúc này bên tai lại vang lên tiếng kêu đầy vẻ không tin của anh Hùng.
“Lý Thiên Hà! Con mẹ nó, mày làm gì vậy hả?”
Con người của Lý Tiểu Tửu co lại, trong đầu như muốn nổ tung! “Mẹ, bố con tên gì vậy? Thầy nói con phải học viết tên của7người thân.” “Tiểu Long, còn có mẹ là Lý Tiểu Hoa, con là Lý Tiểu Tửu, vậy bố tên gì?” “Mẹ chỉ nói một lần thôi, con nhớ kỹ nhé. Bố con tên là Lý Thiên Hà. Lý trong Lý Tiểu Tửu, Thiên trong ngày tháng, Hà là sông. Con trai, thế nào, con có thể viết được không?” “Con đương nhiên biết viết rồi. Con sẽ viết cả tên của mẹ và bố nhé. Mẹ, có phải con rất giỏi không?” “Giỏi, con của mẹ là giỏi nhất...” Cậu đột nhiên ngẩng đầu, kinh hoàng thét lên: “Bố, là bố sao..” Nước mắt cậu giống như lũ lụt sau khi vỡ để, không ngừng lộp bộp nối đuôi nhau rơi xuống. Cậu ôm lấy Lý Long, giãy mạnh, thoát khỏi tay của anh Hùng, vừa khóc, vừa lảo đảo chạy0tới. Cậu nhìn những con chuột kia xé thịt của Lý Thiên Hà thì hét lớn một tiếng, phẫn nộ ném ra từng quả cầu lửa. Trong mắt cậu có ánh sáng màu xanh sẫm phóng ra, gần như chiếu sáng cả gian nhà, làm cho mấy người kia thấy đau mắt.
Mấy người Từ Kinh và anh em Dương Phàm chấn động. Ngọn lửa nóng như thế mà đánh xuống, đủ để tiêu diệt chuột zombies, nhưng bọn họ chắc hẳn cũng sẽ gặp tai ương. Không ai hiểu rõ ràng hơn anh Hùng, người đang ở gần nhất. Khi đối mặt với lực lượng có áp lực mạnh mẽ như vậy, hai chân gã không khống chế được mà run lên!
Lý Tiểu Tửu đã mất đi khống chế, làm sao còn chú ý đến bọn họ nữa. Con người của cậu dần dần sẫm màu, còn không ngừng rơi nước mắt. Trước đó, cậu vẫn thấy khó hiểu về cảm giác quen thuộc và thân thiết kỳ lạ kia. Nhưng lúc này, Lý Tiểu Tửu đã hiểu, người đó là bố. Trước đây bố thường cũng cậu ra khỏi cửa, hái quả cho cậu ăn, người bố thương yêu cầu nhất! Nhưng vì sao bố không nhận cậu, vì sao thấy cậu mà bố vẫn muốn rời đi? Bố không cần cậu sao? Lý Tiểu Tửu đau khổ không thể nào kiềm chế được! Đám người Từ Kinh còn tưởng sẽ bị hại, lại thấy những quả cầu lửa kia đều ném có mục đích, những con chuột bị ngọn lửa chạm phải thì đều không ngoại lệ, tất cả biển thành một đống tro tàn! Cho dù lúc đầu bọn họ biết Lý Tiểu Tửu không phải là một đứa trẻ bình thường, nhưng không ngờ cậu lại mạnh tới như vậy. Cậu còn nhỏ mà đã có sức mạnh như vậy sao?
Lý Tiểu Tửu thả Lý Long ra, kéo Lý Thiên Hà từ trong vũng máu lên, cổ ông vẫn không ngừng phun máu. Nửa bên mặt vốn bị phá hủy lại càng bị xé rách nhiều hơn. Ngay cả một bên tai cũng bị chuột zombies cắn, máu chảy không ngừng!
Bàn tay nhỏ bé của Lý Tiểu Tửu run rẩy sờ lên gương mặt gầy yếu còn đang đầm đìa máu kia, giọng nói của cậu có phần nức nở: “Ông là bố đúng không? Ông nhất định là bố! Bố mở mắt ra nhìn Tiểu Tửu đi, nhìn Tiểu Tửu đi mà!” Một tiếng bố đột nhiên vang lên, làm cho mọi người đều kinh ngạc, nhìn Lý Tiểu Tửu với vẻ khó tin!
Chuyện này... Làm sao có thể như vậy được? Hình như tiếng kêu khóc Lý Tiểu Tửu làm Lý Thiên Hà lấy lại được một chút ý chí, ông giống như hồi quang phản chiếu mà mở mắt ra, nhìn đôi mắt đẫm nước mắt trước mặt mình. Trong đôi mắt giống như cá chết kia hình như cũng lóe lên một tia sáng. Ông giơ bàn tay gầy gò đầy máu muốn chạm vào mặt cậu, đôi môi mấp máy nhưng không phát ra một âm thanh nào. Nhưng Lý Tiểu Tửu nhìn lại hiểu được, bố đang gọi tên cậu, bố nhận ra cậu! Cậu kích động giơ tay lên muốn nắm lấy tay bổ, nhưng còn chưa chạm đến, bàn tay ông đã không còn sức lực mà rơi xuống, sau đó không cam lòng trút hơi thở cuối cùng!