*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Từ Kinh nhìn điểm đỏ kia cách mình càng lúc càng gần, hắn nín thở đi vào hành lang. Các lối đi trong bệnh viện đều rất rộng, nhưng không hay là phía trước mỗi gian phòng đều có một cửa sổ, hơn nữa rất nhiều chỗ cũng không đóng lại. Nếu như trong phòng có gì đó nhìn thấy bọn họ, vậy thì phiền rồi.
Bọn họ nhìn vào hành lang, những bóng dáng zombie tốp ba, tốp năm đang lắc lư, bọn chúng không phải là y tá thì là bệnh nhân.
Chắc hẳn từ sau khi mạt thế tới, những zombie này không rời khỏi đây, suốt thời gian dài không có máu thịt tẩm bổ nên da thịt của chúng co lại, nhìn qua giống như thi thể khô quắt vậy. Đám người2ẩn nấp, từ từ tới gần những zombie này. Trước khi chúng kịp phát ra tiếng rú, thanh đao trong tay bọn họ đã cắm vào trong đầu chúng rồi. Điều khiển từ xa trong tay đột nhiên lóe lên một cái rất nhanh, tay Từ Kinh cũng rung lên. Hắn sửng sốt và đột nhiên linh cảm có chuyện chẳng lành, hình như để chứng minh sự bất an của hắn, màn hình điều khiển từ xa trong tay đột nhiên tối đen, hắn có ấn thể nào cũng vô ích.
Vẻ mặt tất cả mọi người đều căng thẳng, vẻ mặt Từ Kinh cũng có phần tối tăm. Chẳng ai ngờ được, trong tình cảnh quan trọng này lại tự nhiên xảy ra chuyện bất ngờ như vậy. Nhưng lúc này, bọn họ căn7bản không có lựa chọn nào khác.
Từ Kinh dẫn theo đám người đi tới trong góc, khẽ nói: “Đừng lo. Bây giờ, ít nhất chúng ta biết máy thăm dò ở trên tầng này, chúng ta chia nhau ra tìm, cuối cùng sẽ tìm được thôi. Hai anh em Dương Phàm một đội, Lưu Luyến đi theo Mạnh Đào, tôi dẫn theo hai đứa trẻ.”
Hắn nói xong lại thấy vẻ mặt đám người kia kinh ngạc không hiểu: “Bệnh viện này tuy có nhiều bệnh nhân. Nhưng nơi này là khu chăm sóc đặc biệt, mỗi gian phòng nhiều nhất chỉ có khoảng bốn năm con zombie, tôi tin mọi người có thể giải quyết được. Nếu như gặp phải chuyện bất ngờ thì đừng ham đánh, rút nhanh khỏi đó!” Những người còn lại1không nói gì, chỉ trịnh trọng gật đầu, sau đó tách ra, nhanh chóng biến mất khỏi lối rẽ. Từ Kinh nhìn hai đứa trẻ và Đại Bạch: “Các cháu cẩn thận một chút, nhớ đi theo sát chú.”.
Cho dù Lý Tiểu Tửu có dị năng, Đại Bạch là thú biến dị lợi hại, nhưng chúng còn quá nhỏ, đều không giỏi xét đoán. Hắn chỉ sợ Đại Bạch gào một tiếng, sau đó dụ cho tất cả zombie qua đây.
Khi đi tới trước cửa phòng bệnh, Từ Kinh cầm thanh Đường đao, xoay khóa cửa và đẩy ra một khe nhỏ. Khi thấy bên trong chỉ có hai con zombie, cũng không có vật mình muốn tìm, hắn lại cẩn thận đóng cửa đi về phía phòng tiếp theo.
Trong tầng này không có phòng7chờ của các y tá, bác sĩ, nhưng ít cũng phải có mấy chục phòng bệnh. Sau khi nhìn qua từng phòng như vậy, Lý Tiểu Tửu cũng cảm thấy không có gì nguy hiểm, cậu bắt chước Từ Kinh, cẩn thận mở cửa nhìn vào bên trong. Kết quả vừa mở cánh cửa, mùi thối nát lập tức xộc vào mũi. Cậu dời tầm mắt, thấy trên mặt đất chỉ có một bộ xương đã bị gặm sạch, lúc này cũng không thấy bóng dáng đi lại bên trong nên cẩn thận đóng cửa lại.
Từ Kinh thấy vậy cũng không ngăn cậu, nói: “Cháu còn nhớ cái máy bay nhỏ đã thấy lúc sáng không?” Thấy cậu gật đầu, hắn nói tiếp: “Chúng ta cần tìm cái đó.” Lý Tiểu Tửu nhịn xuống cảm0giác chua xót trong dạ dày, xoay người đi về phía ngược lại, cẩn thận mở từng cánh cửa. Cậu cũng không phát hiện thấy thứ muốn tìm. Đột nhiên, trong bụng lại kêu ọc ạc vài tiếng. Cậu khẽ nhíu mày, cảm giác hơi đau, giống như bị tiêu chảy vậy. Vì vậy, cậu nhìn về phía Từ Kinh đang đi tới, khẽ nói: “Chú trong Đại Bạch và em trai giúp cháu, cháu đau bụng, muốn đi nhà vệ sinh.”
Từ Kinh thấy cậu cố nhịn, gương mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch nên nói: “Chú sẽ dẫn cháu đi.” Lý Tiểu Tửu lắc đầu, nói: “Không sao đâu, cháu sẽ trở lại nhanh thôi. Những con quái vật kia không thể làm cháu bị thương được đâu.” Từ Kinh suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhìn vẻ mặt sốt ruột của cậu mới khẽ gật đầu, nói: “Cháu phải cẩn thận đấy. Bình thường, nhà vệ sinh của bệnh viện đều ở trong góc. Cố gắng về nhanh. Bọn chú ở đây chờ cháu.”
Lý Tiểu Tửu gật đầu, có người lại rồi đi về phía lối rẽ mà Từ Kinh đã nói.
Bụng không ngừng co thắt làm cậu hơi khó chịu, nên vội đi nhanh hơn. Nếu gặp phải zombie, cậu dựa vào cơ thể nhỏ nhắn, nếu có thể trốn được thì trốn, không trốn được lại ném một quả cầu lửa qua, vậy cũng giải quyết xong.
Cậu không đi xa lắm, cuối cùng cũng nhìn thấy nhà vệ sinh ở trong góc như Từ Kinh nói.
Cậu nhìn bốn phía xung quanh, xác định không có Zombie mới cẩn thận đi vào trong.
Có lẽ bởi vì virus bạo phát vào ban đêm, trong nhà vệ sinh cũng không có zombie. Lý Tiểu Tửu thở phào nhẹ nhõm, mở cửa nhà vệ sinh, cởi quần xuống. Trong lòng cậu vẫn lo lắng cho Lý Long, sợ bọn họ đi xa thì mình không tìm ra được. Sau mấy phút, khi cảm thấy cảm giác bụng không đau nữa, cậu vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh.
Nhưng mới chạy được vài bước, khóe mắt cậu lại nhìn lướt qua mấy chữ “Phòng nghiên cứu Blues” ở trước cửa.
Cậu đột nhiên nhớ tới trên báo đăng tin Blues nghiên cứu ra loại thuốc kia. Khi thấy xung quanh không có zombie, cậu mở cửa đi vào, bên trong hơi tối, nhưng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của cậu.
Trên cái bàn trước mặt, ngoài máy vi tính và một đống tài liệu ra, bên cạnh có đủ loại dụng cụ mà cậu không biết.
Lý Tiểu Tửu đi tới trước bàn nhìn cái máy vi tính. Bây giờ không có điện, phía dưới bàn còn có một ngăn kéo khép hờ. Cậu vừa kéo ra xem, thấy bên trong có một ít giấy và một cuốn sổ nhỏ.
Cậu ổn định mở cuốn sổ ra xem nội dung bên trong, nhưng cảm thấy quá lãng phí thời gian, cho nên trực tiếp ném vào không gian, định rảnh rỗi sẽ xem sau. Sau khi đi một vòng trong phòng nghiên cứu cũng không phát hiện ra thứ gì, cậu đang muốn quay về lại không cẩn thận nhìn thấy một cánh cửa có khóa điện tử ở phía sau. Lý Tiểu Tửu đi tới kéo thử, cảm giác còn rất chắc chắn, vì vậy ném ngọn lửa qua, trực tiếp nung chảy khóa cửa. Sau khi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ánh mắt của cậu nhìn thấy một bình thủy tinh rất lớn ở ngay giữa phòng. Dù không nhìn thấy rõ, nhưng cậu vẫn có cảm giác có một cái bóng lơ lửng bên trong. Vì vậy, cậu đi vào nhìn. Vừa nhìn, cậu bị dọa giật mình. Bên trong bình thủy tinh cực lớn kia chứa đầy chất lỏng màu xanh, ngoài ra còn có cơ thể của một bé gái bồng bềnh bên trong.
Lý Tiểu Tửu kinh ngạc trợn trừng mắt, thấy cô bé này không bình thường. Cô bé có mái tóc màu trắng, lông mày màu trắng, thậm chí ngay cả lông mi cũng là màu trắng, lại thêm gương mặt trắng như tuyết. Lý Tiểu Tửu cảm thấy như mình đang xem búp bê phiên bản người thật trong thực tế vậy, cậu không hề thấy một cô bé như thể xuất hiện ở đây là đáng sợ, mà ngược lại còn cảm thấy cô bé thật xinh đẹp.
Cậu cảm thấy, đây tuyệt đối là bé gái xinh đẹp nhất mà mình đã từng thấy, giống như... thiên thần vậy, đúng vậy, chính là thiên thần. Cho dù cô bé không có cánh, trên đầu cũng không có vòng sáng, nhưng giờ phút này Lý Tiểu Tửu lại có ý nghĩ như vậy.
Chờ tầm mắt của cậu nhìn xuống nữa, chợt cậu đờ người ra vài giây, thoáng cái gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng. Cô bé hoàn toàn không mặc gì cả. Chờ tới khi Lý Tiểu Tứu kịp phản ứng, cậu tự nhiên đã nhìn sạch con nhà người ta rồi. Vì vậy, lỗ tai cậu cũng đỏ. Cậu không biết cô bé đã chết chưa, nhưng nhìn cô bé chắc cũng bằng tuổi mình, cậu không đành lòng bỏ lại. Cậu thò tay vỗ nhẹ vài cái vào bình thủy tinh, người bên trong vẫn không hề cử động. Lý Tiểu Tửu hơi khẩn trương và mong có thể nhận được sự đáp lại của cô bé. Nhưng cậu nhìn chất lỏng màu xanh không ngừng sủi bọt, lại cảm thấy có chút đáng tiếc. Cô bé ngâm ở bên trong lâu như vậy, chắc chắn đã chết từ lâu rồi.
Vì vậy, cậu cũng không mong cô bé đáp lại nữa, thò tay bỏ bình thủy tinh vào trong không gian, chờ sau này ra ngoài rồi chôn cất đàng hoàng cho cô. Lý Tiểu Tửu vừa nghĩ vậy thì không để ý tới nỗi xấu hổ khi nhìn sạch người khác nữa, cậu nhanh chóng rời khỏi gian phòng này, sau đó chạy về phía chỗ đám người Từ Kinh.
Bên này, anh em Dương Nam tìm mười mấy gian phòng cũng không thấy được máy dò xét kia rơi ở đâu. Vẻ mặt bọn họ dần dần cũng mất kiên nhẫn. Nếu cái máy dò xét này bay tới, vậy khẳng định không thể nào tự mình biến mất được. Nhưng thấy những chỗ khác không truyền tin tức tới, bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục tìm.
Dương Nam đi tới trước một cánh cửa, anh liếc nhìn biển bên ngoài. Đây là phòng giải phẫu của bệnh viện, cánh cửa còn hé mở, không đóng à? Dương Nam nhìn cái khóa cửa. Nó không hỏng, vậy không thể nào là do zombie mở cửa được. Anh cẩn thận mở cửa, liếc nhìn xung quanh gian phòng một lượt. Bên trong có một cái giường, đổ xung quanh ngổn ngang, nhưng không có thứ gì khác. Anh đang xoay người lắc đầu với Dương Phàm, dưới chân đột nhiên bị thứ gì đó quấn lấy. Dương Nam bị sốc, còn chưa kịp cúi đầu, lại bị kéo mạnh vào trong, con người của anh đột nhiên co lại, hét lên gọi Dương Phàm.
“Anh...”
Dương Phàm vô cùng hoảng sợ. Anh ta nhìn thấy một cái vòi đỏ như thịt không biết đã quấn lên hai chân của Dương Nam từ lúc nào. Cũng không biết nó là thứ gì, nhưng trong lòng căng thẳng, anh ta giơ tay kéo lấy nửa người em trai còn ở bên ngoài: “Cáp tử, em ôm chặt lấy anh, đừng thả tay.” Anh ta cắn răng rút ra con dao bên thắt lưng, kéo mạnh và giơ đao lên chém cái vòi kia “Két két...” Con dao chạm vào cái vòi kia, chẳng những không chém đứt nó, ngược lại phát ra âm thanh ma sát chói tai. Dương Phàm cắn chặt răng, vừa lo lắng vừa khẩn trương, khi đối mặt với nguy hiểm không rõ này, anh ta cũng thấy mờ mịt. Dương Nam giãy giụa muốn thoát khỏi cái vòi đang kéo mình lại, nhưng anh càng giãy giụa, thứ màu đỏ như thịt kia không những không thả, ngược lại còn quấn chặt hơn.
Dương Phàm toát mồ hôi lạnh. Anh ta cắn răng, cơ bắp trên cánh tay đột nhiên gồng lên, lại liên tục chém mạnh vào cái vòi kia. Cũng không biết anh ta đã chém xuống bao nhiêu cái, đột nhiên cảm giác trên tay hơi ấm. Anh ta cũng không nghĩ ngợi gì, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình chấn động tê dại!
Dưới chân Dương Nam được thả lỏng, anh vội bò dậy, gương mặt tái nhợt và hoảng sợ kéo Dương Phàm ra, anh không kịp nhìn xem phía sau là thứ gì đã hét lớn: “Đi thôi.” Hai người vội vàng chạy như điển.
Bất kể Từ lão đại có nói cậu không thể ham đánh gì đó hay không, giờ phút này bọn họ làm gì còn có cơ hội ham đánh nữa chứ? Bọn họ căn bản không thể đối phó được với thứ bên trong kia. Lúc này, bọn họ chỉ có thể tập hợp với đám người lão đại mới mong còn một đường sống!
âm thanh do hai người phát ra đã làm cho đám zombie trong các phòng bệnh ở hai bên hàng lang trở nên bạo động. Chúng nhe răng, vỗ mạnh về phía tấm kính thủy tinh.