*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chiếc xe đã từ từ tiến vào khu vực Kinh Đô, đi ngang qua con đường lớn hoang vắng không bóng người. Ánh mắt Lý Tiểu Tửu nhìn lướt qua một siêu thị lớn tên là Ốc Đồn, cậu đột nhiên nghĩ tới thức ăn trong không gian không còn nhiều, vì vậy, dứt khoát bảo Dương Phàm dừng xe.
Bọn họ nhìn qua với ánh mắt nghi hoặc, Lý Tiểu Tửu chỉ vào siêu thị lớn, nói: “Cháu muốn đi vào đó.” Cậu nhìn về phía Lý Long vẫn cúi đầu không nói lời nào, bàn tay nắm lại.
“Tiểu... Tiểu Long, em ngoãn ngoan ở lại đây chờ anh, anh đi tìm thức ăn.” Thấy cậu bé không trả lời mình, trong mắt Lý Tiểu Tửu hiện lên sự tổn thương, tự mình xuống xe.
Từ Kinh2cũng mở cửa: “Chú đi với cháu.”
Dương Nam thấy vậy, cũng nhảy xuống xe, giơ tay nói: “Tôi cũng đi, tôi cũng đi.” Đại Bạch rống lên hai tiếng, đang chuẩn bị đứng lên, Lý Tiểu Tửu ngẩng đầu lặng lẽ nhìn nó, nhíu mày. Nó gầm lên hai tiếng thể hiện sự bất mãn của mình, sau đó uể oải nằm xuống.
Từ Kinh quay đầu nhìn mấy người trên xe: “Cẩn thận một chút, đóng chặt cửa xe vào.” Sau khi mấy người đó gật đầu, hai người lớn và một đứa trẻ đi vào siêu thị. Kinh Đô không hổ danh là thành phố lớn nhất cả nước, cho dù rất nhiều nơi đã bị zombie phá hỏng, nhưng bên trong quá phồn hoa vẫn làm Lý Tiểu Tửu thấy choáng ngợp.
Siêu thị quá7lớn, nếu không phải hai người Từ Kinh đi phía trước dẫn cậu theo, cậu nhất định sẽ lạc đường. Bọn họ đi tới khu vực đồ ăn, tuy rằng phần lớn gạo và mì quan trọng đã bị chuyển đi, nhưng vẫn còn lại rất nhiều thứ khác, đặc biệt là các loại đồ ăn vặt, gần như chưa từng bị động tới. Lý Tiểu Tửu kích động dạo qua một vòng, sau đó Dương Nam nhìn lại, thấy mấy thứ kia đã biến mất ngay trước mắt anh. Anh há hốc miệng.
Chuyện này... quá nghịch thiên!
Mỗi lần Lưu Luyến bỏ đồ vào trong không gian, cô đều phải nhắm mắt một hai giây, mới bỏ vào được. Nếu như đồ có kích thước lớn một chút thì còn cần nhiều thời gian hơn. Nhưng1cậu chỉ vung tay lên đã thu được cả đống lớn. Anh hoàn toàn không hiểu nổi, lẽ nào không gian cũng có thể biến dị sao?
Từ Kinh đi theo phía sau. Tuy hắn biết dị năng của Lý Tiểu Tửu không đơn giản, nhưng không ngờ sẽ biến thái đến mức như vậy.
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua mu bàn tay của Lý Tiểu Tửu, chân mày càng nhíu chặt hơn. Rõ ràng cậu đã bị zombie cào xước, nhưng bây giờ trên tay không hề nhìn thấy một chút vết sẹo nào. Hắn luôn là một người cẩn thận tỉ mỉ, tất nhiên chú ý tới câu nói “chỉ về không gian” của Lý Tiểu Tửu. Điều này càng xác định không gian của cậu có thể chứa vật sống
Từ Kinh không dám tưởng7tượng, rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì mới gặp được kỳ ngộ như vậy. Trong căn cứ có rất nhiều người dị năng mạnh, ngoại trừ chủ động thức tỉnh ra, phần nhiều đều trải qua giây phút liên quan tới sống chết, ép buộc phải thức tỉnh dị năng. Trong số những người như vậy còn có vài người biến dị, uy lực của dị năng tương đối mạnh hơn.
Hắn nhìn thấy Lý Tiểu Tửu muốn đi lên tầng thì bước tới vài bước, nghiêm túc một cách lạ thường, nói: “Sau khi đến trong căn cứ, cháu nhất định phải giấu chuyện mình có dị năng không gian. Còn cả Đại Bạch nữa, cháu tốt nhất đừng để cho người khác thấy được, nếu không sẽ rất nguy hiểm cho cháu và0Đại Bạch.”
Lý Tiểu Tửu hơi mờ mịt, chuyện che giấu không gian tồn tại thì cậu còn có thể hiểu được, nhưng vì sao không thể để cho người ta nhìn thấy Đại Bạch? Cậu không hiểu nên ngẩng đầu nhìn. Từ Kinh giải thích: “Người dị năng không gian là đối tượng mà mọi người đều muốn cướp đoạt. Bây giờ có rất ít người dị năng không gian. Nếu như người khác biệt không gian của cháu, cháu sẽ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là nghe theo, hoặc là chết!”
“Chú nói như vậy cũng không phải đang dọa cháu. Bây giờ dị năng còn không phải là mạnh nhất, ở trước mặt vũ khí hạt nhân, người dị năng có thể bị giết chết trong nháy mắt. Về phần Đại Bạch, thú biến dị vốn là trái bánh thơm
mà mọi người đều muốn, hơn nữa còn là thú biến dị có nhân tính mạnh như Đại Bạch. Nếu nó bị người khác phát hiện, chắc chắn sẽ gây ra một trận chiến đẫm máu. Đến lúc đó cháu sẽ gặp phiền phức. Cho nên, sau khi cháu đến căn cứ, làm gì cũng nhất định phải cẩn thận!”
Vẻ mặt Lý Tiểu Tửu có thể nói là ngỡ ngàng. Nghe như vậy hình như còn đáng sợ hơn cả hang ổ của zombie à? Cậu thật sự có nên tới đó không?
Cậu hơi xoắn xuýt.
Từ Kinh hình như nhìn ra được sự do dự của cậu, nói: “Không nhịn được chuyện nhỏ sẽ hỏng chuyện lớn. Trước khi cháu trở nên mạnh mẽ, có thể không cần chú ý tới những điều này!”
“Tuy nhiên, muốn đi hay ở vẫn tùy cháu.”
Lý Tiểu Tửu im lặng một lúc lâu. Cho dù cậu không hiểu rõ, nhưng vẫn có thể hiểu được ý chính trong đó.
Mạnh mẽ? Cậu cho rằng mình đã đủ mạnh để sống tốt trong thế giới này. Cậu ngẩng đầu nhìn siêu thị vẫn phồn hoa, không thấy điểm cuối này. Nhưng hình như cậu chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Dương Nam đi tới vỗ nhẹ vào đầu cậu và an ủi: “Cháu đừng nghe lão đại nói bậy. Căn cứ làm gì kinh khủng như vậy chứ? Mặc dù có hơi vô nhân đạo (mỗi ngày chỉ cho gặm bánh bao), hơi thể lực (nhiệm vụ nguy hiểm chuyên môn để bọn họ đi làm), thật ra những cái khác đều tốt, ha ha...”
Lý Tiểu Tửu lắc đầu, hất tay anh ra, thưởng cho anh một ánh mắt rồi tự mình đi lên cầu thang.
Tầng hai là khu quần áo và đồ dùng hằng ngày. Lý Tiểu Tửu cũng không nhìn nhiều, cảm thấy tốt thì thu vào. Dù sao không gian của cậu cũng lớn.
Khi đi tới khu quần áo trẻ em, cậu cũng không quên lấy các loại quần áo xuân, hè, thu, đông, chỉ cần có thì không gì là cậu không thu vào. Dương Nam cũng nhân cơ hội này, ôm một đống quần áo nam, yêu cầu cậu cũng cất vào. Lý Tiểu Tửu nhìn anh nhưng không từ chối.
Khi cậu đi tới khu quần áo nữ, trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng cô bé trần truồng chạy, gương mặt nhỏ nhắn chợt ửng đỏ, sau đó hoàn toàn không do dự, thu vào.
Dương Nam biến mất không đến hai phút liền ôm một đống đồ trở về. Sau khi kín đáo đưa cho Lý Tiểu Tửu các loại quần lót, tất, áo phông nam, anh ngẩng đầu nhìn, thấy xung quanh đều là quần áo bé gái thì nghi ngờ nói: “Cháu cần quần áo bé gái làm gì?” Lý Tiểu Tửu còn chưa lên tiếng, anh đã cười như tên trộm nói: “Hì, lẽ nào cháu còn có sở thích mặc đồ con gái à?”
“Cái này thì không được. Nam tử hán đại trượng phu, cháu không thể cong từ khi còn nhỏ tuổi.” Khóe miệng Lý Tiểu Tửu khẽ giật. Cậu bất đắc dĩ xoay người, cầm quần áo thu vào không gian và bỏ đi.
Dương Nam còn đang cằn nhằn đã thấy Lý Tiểu Tửu bỏ đi: “Ôi trời, cháu đừng đi, nghe chú khuyên, quay đầu là bờ...” Từ Kinh theo cầu thang đi lên tầng trên, ngẩng đầu thấy Dương Nam đuổi theo, sau khi kéo anh, nói: “Nói khẽ thôi, ở đây cũng không an toàn đâu.”
Dương Nam che miệng, liếc nhìn xung quanh, khi thấy không có bóng dáng nào đáng ngờ, anh mới khẽ gật đầu và chạy đi. Sau khi dẹp xong tầng hai, Lý Tiểu Tửu đang muốn đi lên tầng ba, Từ Kinh kéo cậu lại: “Phía trên là chỗ vui chơi, không có vật cháu cần đâu.” Lý Tiểu Tửu ngẩng đầu nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Chỗ vui chơi gì vậy?” Từ Kinh không nói gì, đi xuống cầu thang. Dương Nam nhìn lên trên, vỗ nhẹ vào vai cậu và nói: “Nơi vui chơi dành cho những người có tiền nhàn rỗi tới thôi. Nói chung không thích hợp với trẻ con. Chúng ta đi nhanh thôi!” Lý Tiểu Tửu nghi ngờ quay đầu nhìn, bên tai mơ hồ nghe được tiếng gào thét, xem ra phía trên chắc hẳn có không ít zombie, không trách được bọn họ không đi lên. Cậu lắc đầu, đi theo sau hai người ra khỏi siêu thị.
Mới ra khỏi cửa lớn, Lý Tiểu Tửu nhìn thấy bóng dáng một người lớn và một trẻ nhỏ đang thò đầu nhìn về phía bên này. Cậu hình như còn nghe thấy tiếng Lưu Luyến tức giận thở hổn hển nhưng có chút lo lắng, trong lòng cậu vui mừng, bước nhanh tới.
“Tiểu Long, anh tìm được rất nhiều đồ ăn.”
Thấy em trai chỉ nhìn cậu và mím môi không nói lời nào, cậu vội móc từ trong không gian ra một chai Wahaha lớn, lắc qua lắc lại ở trước mặt cậu bé: “Sau này em muốn uống thế nào cũng được. “Nói xong, cậu leo lên xe, đẩy đầu Đại Bạch đang cọ cọ qua, dùng ống hút cắm vào và đưa cho Lý Long.
Lý Long nhìn cậu vài lần, hình như do dự không biết có nên giơ tay nhận không. Cậu bé nhìn thấy ánh mắt mong đợi của anh, cuối cùng vẫn không từ chối, chậm rãi giơ tay lên nhận.
Lý Tiểu Tửu thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hơi cong lên, mỉm cười. Tâm tình cậu không tệ hắn, lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt trong không gian, chia cho mọi người.
Dương Nam cầm cái áo khoác ướm lên người mình và gọi Dương Phàm đang lái xe phía trước, miệng cũng muốn kéo tới mang tai: “Anh, anh xem cái áo khoác này có đẹp không? Em đặc biệt chọn cho anh đấy, chất lượng khá tốt.” Dương Phàm ngẩng đầu nhìn qua kính chiếu hậu, khẽ cười.
Mà một giây tiếp theo, nụ cười của anh ta cứng đờ. Chỉ thấy Dương Nam cầm cái quần lót hoa của nam màu xanh, tiếp tục mỉm cười hỏi: “Cái này có đẹp không? Đây chính là cái quần lót duy nhất em tìm được, nhìn nó rất có cá tính cũng thích hợp với anh.”
Dương Phàm quay đầu, mặt sa sầm. Quả nhiên người không đáng tin cậy làm sao có thể làm ra chuyện đáng tin được? Lưu Luyến ngồi bên cạnh che miệng cười trộm: “Sở thích của em thật đặc biệt nhỉ?”
Dương Phàm đỏ mặt, đang muốn giải thích, cậu em trai miệng tiện phía sau đã nói: “Còn không phải sao? Chị đừng thấy bình thường anh em có bộ dạng chính nhân quân tử, thật ra anh ấy chỉ giả vờ thâm trầm, thẩm thích mấy thứ có màu sắc rực rỡ.” Anh móc lỗ tai, hoàn toàn không do dự vạch trần bí mật mà anh mình không muốn để người khác biết được: “Đừng nói mọi người không hiểu, ngay cả em sống với anh ấy hơn hai mươi năm mà cũng không hiểu nổi anh em bị di truyền từ ai nữa.”
Dương Phàm hít một hơi thật sâu. Thanh danh một đời của mình! Anh ta hình như đã thấy mấy chữ hình tượng hoàn mỹ đang cách mình càng lúc càng xa. Anh ta quay đầu hét lên một tiếng.
“Em câm miệng lại cho anh!”
Dương Nam đang nói chuyện không ngừng chợt giật mình, chà xát ngón tay: “Mọi người cũng không phải là người ngoài...” Anh nhìn mặt anh trai càng lúc càng đen, tiếng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng ngay cả bản thân cũng không nghe thấy mới ngậm miệng.