Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 7: Rơi vào khủng hoảng



Mà quái vật kia cũng nhào từ trên cao xuống!

“Bich!”

âm thanh đập mạnh vào mặt đất vang lên, máu bắn ra tung tóe. Tất cả mọi người bắt đầu hét lên, có người nhát gan trực tiếp nhắm mắt lại. Không thể nghi ngờ, cảnh tượng này chẳng khác nào đang tận mắt nhìn thấy một người nhảy lầu tự sát vậy! Đám quái vật xung quanh nghe được âm thanh, đều lao tới gần. Bọn chúng vừa nhìn thấy con người thì sốt ruột, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm hét đầy phấn khích. Mọi người nghe được lại thấy da đầu tê dại! “Tiêu rồi, chạy mau!” Trương Niệm là người đầu tiên kịp phản ứng. Anh kéo Lý Cường đang sợ tới ngây người, chạy như điên vào trong toa tàu.

Gào!

Mấy quái vật kia không có não, chỉ cần chúng đã nhìn thấy thức ăn thì không chết không dừng, cho đến xé ra, nhét vào trong bụng mới thôi!

A! A!

Lúc này, đám người chỉ có thể thét lên để trút hết những kinh hoàng trong lòng. Nhưng bọn họ càng kêu khóc lại càng khiến cho quái vật thêm kích động. Lúc này, con quái vật nhào từ trên cao xuống lại không chết, cơ thể vặn vẹo bò dậy. Trên mặt nó bị dập nát, máu chảy đầm đìa, các bộ phận trên gương mặt đều bị lõm xuống. Từng mảng thịt thối trên mặt dính xuống đất. Khi nó đứng dậy, cả mảng thịt còn rơi ra. Nhưng dường như nó không có cảm giác vậy, cơ thể xiêu xiêu vẹo vẹo, chậm rãi đi về phía mấy chục người kia!

“Cứu với! Cứu tôi với..” Mọi người gần như muốn suy sụp rồi. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ zombies trong ti vi lại xuất hiện ở trước mặt mình ngay giữa đời thực như vậy.

Có người bị dọa tới chân mềm nhũn, đứng tại chỗ liều mạng gào khóc. Nhanh lên! Mọi người nhanh trở lại tàu đi.” Không biết có ai đó hét lên.

Tất cả mọi người hốt hoảng chạy lên trên tàu hỏa. Nhưng cánh cửa quá nhỏ, nhiều người cùng chen chúc như vậy, có thể đi lên được sao?

Bọn họ càng suốt ruột thì tốc độ lại càng chậm! Khi thấy quái vật kia sẽ lập tức chạy tới, tất cả mọi người không nhịn được kêu to, nước mắt không ngừng trào ra!

Trương Niệm và Lý Cường là người kịp phản ứng đầu tiên. Bọn họ không để ý tới chuyện gì khác, chỉ chạy như điên về phía phòng vệ sinh, chỗ Lý Tiểu Hoa đang đứng! Nhiều quái vật như vậy, bọn họ còn có cơ hội sống sót sao? Lúc này, bọn họ không dám chắc. Lý Tiểu Hoa nghe phía ngoài có tiếng gõ cửa thì vội vàng mở ra. Thấy hai người hoảng loạn chạy vào, cô cũng luống cuống theo.

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”

“Chị dâu, chúng ta đi nhanh lên, ở đây không an toàn nữa rồi.” Nói xong, hai người ôm lấy hai đứa trẻ còn đang đờ đẫn, chạy vội tới toa tàu phía trước! Phía trước là toa tàu kinh doanh, chỉ cần bọn họ đi vào trong và đóng cửa lại, kéo tất cả rèm cửa sổ xuống, quái vật không nhìn thấy, bọn họ không phát ra tiếng động thì tất cả sẽ an toàn! Nhưng suy nghĩ thì tốt đẹp, mà thực tế lại luôn tàn khốc. Người phía sau nhìn thấy người khác chạy thì chạy theo, cũng có vài người bị vấp mà ngã xuống đất, còn chưa đứng lên đã bị quái vật phía sau chạy tới, kéo đi, cũng có vài người chạy vào toa tàu phía sau và đóng chặt cửa lại.

Nói chung, những chuyện này đều không liên quan tới bọn họ! Khi đi vào toa tàu kinh doanh, bọn họ vẫn còn chút thời gian để kéo vài cái rèm cửa sổ chưa đóng xuống. Lý Cường nhìn thấy mấy học sinh chạy theo phía sau thì chờ bọn họ chạy vào, mới đóng cửa lại. Không biết Trương Niệm nhặt được mấy tờ báo ở đâu, anh dùng đồ uống, nước khoáng bị những hành khách ném dưới đất, đổ vào trên tấm kính và dán giấy lên. Nhưng không chờ bọn họ làm xong, đã nghe có tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên. Nhìn qua khe hở, Lý Cường nhìn thấy Tề Tâm và Viên Viên đã đi cùng bọn họ lúc trước. Trên gương mặt Tề Tâm đầy vệt nước mắt, trong miệng còn không ngừng kêu gào gì đó, nhưng cách cánh cửa nên bọn họ không nghe rõ được. Phía sau hai người là mấy con quái vật. Quái vật đi đâu chính là con đã nhảy từ cửa sổ xuống. Khi thấy con quái vật kia sắp đuổi kịp hai người, anh ta không kịp suy nghĩ nhiều đã mở cửa ra.

Hai cô gái vui mừng, vội lách vào trong. Đúng lúc này, bất ngờ lại xảy ra. Viên Viên đi ở phía sau cảm giác da đầu căng ra. Con quái vật phía sau đã giơ tay nắm lấy mái tóc dài mà cô ta luôn tự hào, chân cô ta vừa thò qua cửa đã bị kéo ra ngoài. Cô ta mở to mắt đầy kinh hoàng, theo bản năng nắm chặt lấy áo của Tề Tâm phía trước.

Trong lúc lôi kéo, hai người hét lên và đều bị kéo ra ngoài. Lý Tiểu Hoa đứng bên cạnh thấy vậy thì vội vàng giơ tay kéo Tề Tâm. Tề Tâm giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, nắm thật chặt lấy hai tay Lý Tiểu Hoa làm cô đau tới nhíu mày. “Mẹ!” Lý Tiểu Tửu hoảng sợ kêu lên thành tiếng, chạy vội tới ôm chặt lấy đùi của Lý Tiểu Hoa, ngăn không cho cô bị kéo ra ngoài. “A... cứu tôi với!” Một tay Viên Viên giữ lấy tóc của mình, một tay nắm chặt lấy Tề Tâm, suy sụp mà khóc lớn.

Lý Cường cũng sốt ruột. Dù thế nào anh ta cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Anh ta theo bản năng nhặt chai nhựa trên mặt đất ném về phía mặt của con quái vật kia, nhưng lại không hề có tác dụng gì cả. Mà trong tay bọn họ căn bản không có vũ khí gì có thể đối phó được với những quái vật này. Bọn họ phải làm sao đây? “Nhanh! Giữ chặt bọn họ!” Trương Niệm vừa gọi mấy người học sinh đang khiếp sợ tới ngây người, vừa nhìn về phía Lý Cường. “Cường tử, anh giữ cánh cửa, cố gắng đừng để cho chúng chui vào.”

Nói xong, anh cầm ba lô của mình lên và lao vọt ra ngoài.

Viên Viên nhìn thấy Trương Niệm thì càng khóc to hơn. Trương Niệm sa sầm mặt mắng một câu: “Mẹ kiếp, khóc cái gì mà khóc, cô sợ quái vật ở đây còn chưa đủ nhiều à?” Nghĩ tới lúc trước cô sinh viên này còn ra vẻ ta đây với bọn họ, trong lòng Trương Niệm đã sớm khó chịu. Bây giờ cô ta lại khóc sướt mướt, lôi kéo nhiều quái vật tới đây làm liên lụy đến bọn họ, quả thật là gánh nặng mà. Nhưng nếu bảo bọn họ nhìn hai cô gái bị mấy quái vật kia bắt được, thấy chết mà không cứu thì anh không làm được. Viên Viên thấy anh quát với vẻ hung dữ như vậy thì ngậm miệng lại một cách hiếm thấy, chẳng qua nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, không khác nào chuỗi ngọc đứt dây. Cô ta hối hận tới xanh cả ruột. Nếu không phải mình không nghe lời Trương Niệm, nhất quyết theo đoàn người chạy ra ngoài thì cũng không gặp phải nhiều quái vật như vậy.

Lúc này, cô ta căn bản không dám quay đầu lại nhìn, chỉ sợ vừa quay đầu sẽ có một gương mặt ghé sát vào.

Phía sau có rất nhiều quái vật đang lao tới. Trương Niệm nóng ruột cầm túi sách ném về phía con quái vật đang kéo Viên Viên! Lúc từ trên cao rơi xuống, xương cốt của con quái vật này đã biến dạng, lúc này lại bị Trương Niệm đập mạnh như vậy, nó lập tức ngã về phía sau. Viên Viên đau đớn kêu lên, cơ thể cũng lùi lại theo. Tề Tâm và Lý Tiểu Hoa ở phía trước cũng bị kéo ra ngoài. Hóa ra con quái vật kia ngã xuống, nhưng trong tay vẫn nắm chặt lấy tóc của cô ta.

Trương Niệm vội vàng kéo cô ta lại và nhấc chân đạp mạnh vào cái móng sắc bén của quái vật kia!

Anh không biết mình đã đạp bao nhiêu cái, chỉ nghe dưới chân vang lên tiếng xương vỡ, gần như là nát vụn. Anh cảm giác người trong tay mình bắt đầu đứng lên mà tiếng gào thét bên tai càng lúc càng gần, nên vội vàng kéo Viên Viên lách vào trong cửa!

Lý Cường vừa thấy thể thì nhanh chóng kéo cửa lại. Nhưng quái vật kia nhìn thấy thức ăn tới miệng còn muốn bỏ chạy, nó làm sao cam tâm được?

Hai móng vuốt lập tức thò vào trong khe hở. Sức lực của quái vật quá lớn, càng lúc càng có nhiều cánh tay thò vào trong. Lý Cường thấy vậy thì sốt ruột đến mức mồ hôi chảy đầy đầu! Ba học sinh đã sớm khiếp sợ, chân mềm nhũn ra. Khi thấy quái vật sắp phá cửa xông vào, trong lòng bọn họ hối hận vô cùng. Sao bọn họ lại xui xẻo như vậy chứ?

Mấy người họ cũng không ngốc tới mức đứng chờ chết, hai người trong đó chạy tới giúp Lý Cường giữ chặt cửa, một người khác lại học theo Trương Niệm, cầm túi sách trong tay không ngừng đập mạnh vào những móng vuốt kia!

Quái vật không có cảm giác đau, cho dù có đập gãy tay nó, nó vẫn không ngừng giơ móng vuốt lên tấn công.

“Khé! Khè khè!”

Phía sau càng lúc càng có nhiều quái vật lao tới, cánh cửa cũng rung mạnh! Lý Tiểu Hoa kéo hai đứa trẻ tới cuối toa, còn mình lại chạy tới giúp một tay để giữ cánh cửa.

“Mẹ kiếp! Những thứ quỷ quái này.” Trương Niệm tức giận mắng một câu, anh cẩm túi trong tay che ở trước người mình, trực tiếp nhảy lên và đạp tới, vài cánh tay thò vào bị đạp ra ngoài.

Học sinh kia thấy làm vậy có hiệu quả, cũng học theo dáng vẻ của anh mà đạp tới.

“Hai người đứng ngây ra đó làm gì, còn không qua đây giúp đi?” Trong lúc tất cả mọi người cố gắng ngăn cản quái vật tấn công, hai đứa trẻ kia cũng không kêu khóc, ngoan ngoãn đứng ở nơi an toàn. Mà ở trong thời điểm liên quan tới sống chết này, hai cô sinh viên làm liên lụy tới tất cả mọi người lại ngồi ở một bên, ôm đầu khóc rống lên. Bọn họ thấy vậy thì tức giận, thiếu chút nữa nôn ra máu! Tề Tâm và Viên Viên bị dọa giật mình, vội lau nước mắt và lắc đầu, dù thế nào thì hai người cũng không dám tiến lên giúp bọn họ đánh những quái vật kia.

Cũng không biết Tề Tâm nghĩ gì lại lau nước mắt và vội vàng móc từ trong túi ra một con dao gọt hoa quả. Cô ta vẫn thường mang nó theo để phòng thân. Lúc trước bị quái vật đuổi theo nên quên mất, bây giờ bỗng nhiên nghĩ tới, trong lòng rất vui mừng.

Cô ta cầm con dao và bước nhanh về phía mấy người, không hề nghĩ ngợi đã đưa cho Trương Niệm.

“Anh Trương, tôi có dao, anh nhanh dùng cái này đi.”

Trương Niệm liếc mắt nhìn con dao trong tay cô, ánh mắt lập tức sáng lên và nhận lấy.

Chỉ dừng lại mấy giây này, quái vật đã tấn công càng mạnh hơn. Cánh cửa sắp không chịu nổi nữa rồi!

“Nhanh mở cửa toa tàu phía trước đi! Nhanh lên!”

Lý Cường hét lên với hai học sinh phía sau.

Hai người kia còn chưa kịp phản ứng, Lý Tiểu Tửu nghe thấy vậy đã bỏ Lý Long ở lại, chạy đi mở cửa, hét lớn với mấy người đang khổ sở chống đỡ.

“Mẹ, cậu út, mọi người nhanh tới đây!”. “Được rồi! Tôi sẽ đếm ba hai một, rồi chúng ta cùng nhau thả tay, tất cả mọi người không được quay đầu, chạy thật nhanh biết không?” Trong tình huống khẩn cấp, Trương Niệm và Lý Cường liếc nhìn nhau và đều khẽ gật đầu đồng

“Ba, hai, một, chạy đi!” Anh vừa nói xong, mấy người gần như thả tay ra cùng lúc, trợn mắt lao về phía trước! “Ầm!”

Một tiếng động lớn vang lên. Cánh cửa đổ xuống! Đám quái vật tràn vào giống như bầy ong vỡ tổ. Chỉ mấy phút ngắn ngủi, đám quái vật thi nhau nhào về phía sau bọn họ. Mấy người cũng thông minh, cầm ba lô trong tay ngăn cản quái vật tấn công. Trong giây lát, quái vật cũng không thể gây tổn thương cho người nào. Nhưng Tề Tâm và Viên Viên lại không giống vậy. Hai người đều mặc áo phông ngắn tay, hai cánh tay trắng mịn lộ ra ngoài. Móng vuốt của quái vật ít nhiều cũng lướt qua làn da mềm mại của hai người. Khi thấy một móng sắc sắp chạm tới trên cánh tay trắng mịn của mình, Tề Tâm hét lên, cô ta không quan tâm ai ở phía sau liền thò tay kéo người đó tới che trước mặt mình. Lý Tiểu Hoa đang cố dùng ba lô trong tay để cản móng vuốt cào tới, đột nhiên lại bị kéo sang một bên, cô căn bản còn chưa kịp phản ứng, đã bị móng sắc bén của quái vật cho một đường lên cánh tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.