Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 72



Cho dù người phụ nữ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Lý Tiểu Tửu nghe đến đó, không rõ vì sao người này nhất định phải đi, nhưng lấy thái độ của gã2với mình thì chắc chắn không tốt.

Cậu xoay người muốn đi, đã nghe dưới chân rắc một tiếng, cậu giẫm lên nhánh cây, vẻ mặt lập tức biến đổi.

Hai người đồng thời quay đầu7lại: “Ai?”

Người đàn ông bước qua, giọng điệu hung ác: “Ai ở đó? Đi ra cho tôi.”

Cho dù tốc độ của Lý Tiểu Tửu có nhanh, lúc này muốn chạy cũng không kịp.

Quách Khánh1Dương chậm rãi giơ tay lên, ngưng kết ra một mũi tên băng, rõ ràng muốn dồn người khác vào chỗ chết!

Mà khi gã đi tới sau hòn giả sơn, mũi tên băng ném7ra đã bay vào khoảng không.

Gã nhíu mày nhìn nơi đó không có một bóng người, vẻ mặt rất khó coi.

Rốt cuộc là ai? Cho dù là người dị năng tốc độ, lúc rời0đi cũng sẽ có không khí dao động, nhưng gã hoàn toàn không cảm giác được, chẳng lẽ đã nghe nhầm rồi sao?

Cô giáo kia cũng đi lên, nhìn nơi đó trống không thì vẻ mặt trắng bệch.

Nếu không phải bọn họ nghe nhầm, với thực lực như vậy, bọn họ chắc hẳn không đắc tội nổi.

Cô ta nhìn Quách Khánh Dương, trong giọng nói có chút hoảng loạn: “Chúng ta làm thế nào bây giờ?”

Nếu như người này nói chuyện của hai người bọn họ ra ngoài, bọn họ thật sự tiêu rồi.

Quách Khánh Dương thâm trầm nói: “Có lẽ là một người dị năng tốc độ. Để anh đi điều tra thử.”

Nếu như Lý Tiểu Tửu thật sự chạy, lấy tốc độ của cậu, hai người chắc chắn sẽ nhìn thấy, nhưng cậu không ngốc. Vào giây phút nguy cấp, cậu đã tiến vào không gian, cho nên hai người không phát hiện được, chỉ có thể suy nghĩ theo hướng người dị năng tốc độ.

Đứng ở trước mảnh đất, Lý Tiểu Tửu phải lên tiếng thán phục. Khoai tây trồng đã xanh mượt một mảnh, tất cả đều đã chín.

Cậu nhanh chóng nhổ khoai tây lên, gỡ củ ra và trồng xuống lần nữa.

Lý Tiểu Tửu không biết mình đã ở đây bao lâu, nhưng không dám đi ra ngoài, chỉ sợ vừa ra sẽ gặp hai người kia.

Khi đói, cậu sẽ làm ít thức ăn, mãi đến khi bản thân thấy buồn ngủ, cậu mới không nhịn được ra khỏi không gian.

May mắn là hai người kia đều đã đi, xung quanh trống trải, ngay cả một bóng quỷ cũng không có.

Lý Tiểu Tửu cũng không dám ở lại lâu, vội vàng trở về ký túc xá.

Ngày hôm sau, cậu đi đến ký túc xá nữ sớm, gõ cửa phòng.

Lúc này, phần lớn mọi người đã tỉnh dậy, chỉ là có ít người đi ra ngoài sớm như cậu. Người dị năng nữ kia vừa mở cửa, đã thấy cậu đứng đó và cười híp mắt, nói với mình một câu: “Buổi sáng tốt lành.”

Khóe miệng cô ta hơi kéo lên, để cho Lý Tiểu Tửu vào phòng. Cậu bé này... đúng là yêu em gái quá mức rồi.

Những người lớn đều đi, A Man zombie này không biết rời giường là gì, cứ ở trong chăn ngủ tới không hay biết gì.

Lý Tiểu Tửu vừa dỗ vừa kéo mới lôi được cô bé ra khỏi chăn.

Cậu thật sự không biết zombie cũng biết ngủ.

Cũng may là cậu, A Man không xuống tay với người quen, nếu là người khác, cô bé chắc hẳn sẽ trực tiếp vung móng vuốt qua.

Mấy ngày nay, Lý Tiểu Tửu phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng. Chẳng biết tại sao, cô bé càng lúc càng thích ngủ, trước kia chắc chắn sẽ không như vậy, bây giờ mới đi học được một nửa, đã bịch một tiếng, ngã trên bàn ngủ, đi trên đường cũng là bộ dạng mơ mơ màng màng.

Ngay cả mấy người Bắc Mạch bên cạnh cũng phát hiện ra điều này.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô bé hơi hõm xuống, giống như... người bị đói lâu ngày vậy.

Cậu đột nhiên nhớ tới dáng vẻ cô bé ngủ say ở trong bình lúc đó, gương mặt liền trắng bệch, quên cả đánh tiếng với mấy người bên cạnh đã vội kéo cô bé bước nhanh rời đi.

Đám người Bắc Mạch nhìn theo hướng bọn họ rời đi, khẽ nhíu mày.

Vụ Phi Anh nghi ngờ nói: “Đây là sao vậy?”

Lý Tiểu Tửu dẫn theo A Man vào không gian, nhìn ánh mắt cô bé càng lúc càng đục thì có chút hốt hoảng.

Đều tại cậu, zombie chuyên ăn thịt, vậy mà cậu lại muốn cô bé ăn chay, hại cô bé thảm như vậy, không biết cô bé khó chịu tới mức nào.

Nhưng bây giờ cậu tìm đâu ra thịt cho cô bé ăn chứ? Lý Tiểu Tửu hốt hoảng chạy vào trong đống thức ăn tìm kiếm đồ ăn bằng thịt. Nhưng A Man chỉ liếc nhìn, hình như không thích.

Cậu ngồi bệt dưới đất, sững sờ nhìn gương mặt tái nhợt của cô bé. Phải làm thế nào đây?

Không biết dưới mông bị cái gì ấn vào rất đau, Lý Tiểu Tửu cuối cùng phục hồi lại tinh thần, thò tay sờ trên mặt đất, sờ ra viên hạt chau màu đỏ kia.

Cậu còn chưa kịp phản ứng, vật trong tay đã đột nhiên biến mất. Trong chớp mắt khi cô bé cầm lấy hạt cườm kia, cậu còn chưa nói được câu nào đã thấy cô ném nó vào trong miệng, tiếng nhai “rắc rắc” vang lên.

Tới khi Lý Tiểu Tửu kịp phản ứng, mới chú ý thấy cô bé đã làm chuyện gì. Đó là thứ cậu lấy được từ trong đầu của zombie đấy, buồn nôn thế nào thì không cần phải nói.

Lý Tiểu Tửu chạy tới: “Bạn nhanh nhổ ra, cái này không thể ăn được đâu.”

Trong ánh mắt sốt ruột của cậu, cô bé đã “ực ực” một tiếng, nuốt hạt cườm kia xuống.

Lý Tiểu Tửu lùi lại vài bước. Tiêu rồi.

Cậu rất lo lắng cô bé sẽ xuất hiện phản ứng kỳ lạ nào đó. Nhưng qua một lúc lâu, sau khi phát hiện vẫn không có biến hóa gì, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện làm cho cậu ngạc nhiên chính là dáng vẻ A Man hình như tốt hơn bộ dạng tử khí nặng nề ban đầu. Chẳng lẽ là vì hạt cườm kia sao?

Cậu nhớ cảm giác lúc đó, khi hạt cườm tan ra trong tay, cảm giác rất thoải mái, dường như có một luồng khí tràn ra khắp cả người. Chẳng lẽ thứ này cũng có tác dụng với cô bé?

Ánh mắt Lý Tiểu Tửu lập tức sáng lên, cậu đại khái đoán ra được lợi ích của hạt cườm này. Không quan tâm cô bé có ăn hay không, cậu vẫn nấu một bát mì đút cho cô bé ăn.

Bây giờ ở trong căn cứ căn bản không có cách nào lấy được hạt cườm, chỉ có thể chờ tới hoạt động ngoài trời vào ngày thứ hai, xem thử có thể gặp được không.

Nghĩ đến trước đây mình giết nhiều zombie như vậy, cũng không lấy được bao nhiêu hạt cườm này, nên cậu suýt quên mất đi chuyện này, thật đáng tiếc.

Lý Tiểu Tửu khẽ xoa đầu của cô bé, tinh mắt phát hiện ra mấy sợi tóc bạc.

Cậu đau lòng muốn chết, nếu như cô bé biến thành bộ dáng ban đầu kia, cậu nên làm gì?

Lý Tiểu Tửu không nỡ bảo cô bé cắt tóc, khó nhọc xử lý mái tóc dài. Cậu học dáng vẻ khi mẹ tết đuôi sam ở nhà, dù xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng cũng tết được tóc cho cô bé.

Tuy có hơi rối, nhưng lộ ra khuôn mặt A Man, nhìn cô bé càng xinh đẹp hơn.

Lý Tiểu Tửu có cảm giác rất thành tựu, trừ đánh quái nâng cấp ra, bây giờ cậu có thêm một ý nghĩ, đó là móc hạt cườm để nuôi A Man.

Hai ngày nghỉ được mọi người chờ mong cuối cùng đã tới, cũng không biết có phải là ảo giác không, từ khi cô bé ăn hạt cườm xong, hình như không buồn ngủ như trước nữa.

Trên người cả hai đều không có gì. Lý Tiểu Tửu đeo túi sách của mình lên, chào tạm biệt đám người Bắc Mạch, dẫn theo A Man chuẩn bị về nhà.

May mắn là còn chưa đi được bao lâu, cậu đã nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc.

Cậu gọi bọn họ một tiếng, còn vẫy tay với bọn họ: “Cháu ở đây.” Gọi xong, cậu chạy tới.

Lý Long vẫn bế Đại Bạch. Thấy cậu tới, cậu bé cũng kích động lao vọt ra ngoài.

Hai anh em đã mấy ngày không gặp, mắt cũng đỏ hoe. Giọng nói của Lý Long hơi nghẹn ngào, kéo tay cậu đầy luyến tiếc.

“Anh, em rất nhớ anh.”

Lý Tiểu Tửu khẽ xoa đầu cậu bé: “Anh cũng nhớ em.”

Đại Bạch nhảy vào trong lòng Lý Tiểu Tửu. Mặc dù nhỏ đi, nhưng nó vẫn rất nặng. Lý Tiểu Tửu vội vàng nhấc móng của nó ra khỏi quần áo, bị nó liếm cho cười khanh khách.

Đại Bạch ở trong lòng kêu lên rất oan ức, meo meo liên tục vài tiếng, trách cậu đi cũng không dẫn nó theo.

Lưu Luyến theo anh em Dương Nam đi tới: “Tiểu Tửu, học hành thế nào, có thể thích ứng được không?”

Lý Tiểu Tửu khẽ gãi đầu, lần lượt chào: “Chị Luyến, chú Cáp tử, chú Dương.”

Dương Nam cười gượng, đi tới nhéo gò má của cậu: “Giỏi lắm, thằng nhóc thối này gọi chị Luyến, nhưng gọi chú là chú. Chú còn trẻ như vậy cũng bị cháu gọi thành già rồi.”

Lý Tiểu Tửu khẽ xoa mặt, bất đắc dĩ nói: “Không phải chú bảo cháu gọi là chú Cáp tử à?”

Dương Nam nghẹn lời, tròng mắt chuyển động. Anh có nói vậy sao?

Lưu Luyến đi tới, cười rất rạng rỡ: “Cáp tử, em nên cố gắng bảo dưỡng đi.”

“Dừng!” Dương Nam xem thường. Hừ hừ, bảo dưỡng là gì chứ? Anh ngửa đầu lên: “Em còn trẻ lắm đấy.”

Ai nấy đều trợn trừng mắt, quay người rời đi.

Dương Nam dậm chân đuổi theo: “Có cho anh em chút mặt mũi nào không? Em nói là sự thật mà.”

So với trong ký túc xá thoang thoảng mùi mồ hôi, Lý Tiểu Tửu về đến nhà, chỉ cảm thấy không khí thật trong lành.

Cậu dựa vào trên ghế sô-pha, nhìn Lý Long đứng bên cạnh vung quyền. Đừng thấy cậu bé còn nhỏ, nhưng đánh quyền rất có khí thế và sức lực, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trời lạnh mà trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi.

Mặc dù trẻ con không nhớ lâu, nhưng rất cố chấp, giống như coi trọng một món đồ chơi thì nhất định phải có bằng được.

Lý Long cũng giống vậy, trong lòng vốn có ý muốn trở nên mạnh mẽ, đến khi phải rời xa Lý Tiểu Tửu, cậu bé thấy hết sức căng thẳng, trong ngày trở về, cậu bé đã quấn quýt lấy Dương Nam. Vì muốn tạo dựng căn bản cho cậu bé, Mạnh Đào đã dạy bộ quyền này.

Mạnh Đào vốn là người nghiêm túc, khi đã dạy thì sẽ không quan tâm anh lớn hay nhỏ. Lý Long nhiều lần sợ đến mức nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cố gắng không rơi xuống.

Mấy người còn lại nhìn thấy, cho dù không đành lòng nhưng không ai ngăn cản cậu bé. Dù sao quá trình trở nên mạnh mẽ cũng không đơn giản như vậy.

Buổi tối, Từ Kinh trở về cùng Mạnh Đào, vẻ mặt hơi nặng nề. Không biết tại sao, trong khu bắc đã xuất hiện bóng dáng của zombie. Hơn nữa còn vào buổi tối, chờ tới lúc phát hiện thì đã chết vài người.

Đây vốn không phải là chuyện gì lớn, nhưng người khu bắc là nhiều nhất, nếu không tìm ra và loại bỏ nguồn gốc tai họa, điều này sẽ không chỉ ảnh hưởng đến khu bắc nữa.

Xảy ra vài chuyện như thế, dân thường ở khu bắc đã có vài kẻ bắt đầu gây rắc rối, căn cứ vẫn đang cố gắng khống chế.

Lý Tiểu Tửu nhớ tới cô chủ quán và con gái của cô ở khu bắc, thật ra có chút lo lắng. Sáng sớm hôm sau, cậu lôi kéo Dương Nam dẫn bọn họ qua đó.

Cũng may là khu bắc lớn, nơi zombie xuất hiện chỉ là một khu vực mà thôi, mẹ con bọn họ may mắn ở khá xa nên không xảy ra chuyện gì.

Chỉ có điều khi bọn họ gặp lại cô, thấy người không ổn bằng lần trước, bây giờ sắc mặt trắng bệch, viền mắt thâm đen, có thể thấy cô đã rất sợ hãi.

Dương Nam đón Tiểu Ngư Nhi trong tay cô, nói: “Chị Lưu, chị không cần lo lắng làm gì. Mấy con zombie này đều bị tiêu diệt rồi, bây giờ căn cứ đang lục soát, không có việc gì đâu.”

Lưu Vinh nhìn anh cười biết ơn. Khi zombie xuất hiện, cô sợ đến mức không dám ra khỏi cửa, ban đêm thậm chí không dám nhắm mắt, chỉ sợ mấy con quái vật kia sẽ đột nhiên nhào vào.

Cho dù căn cứ nhanh chóng tiêu diệt chúng nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy không yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.