Hắn suy nghĩ vài giây, nói: “Đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định được, cậu muốn thì tự hỏi bản thân cô bé, nếu như cô bé đồng ý, tôi cũng không phản đối. Nếu cô bé không đồng ý, vậy chuyện cũng không liên quan đến chúng tôi.”
Lý Tiểu Tửu2trợn mắt, đi tới chắn ở trước mặt A Man và tức giận nói: “Thưa thầy, chuyện này không liên quan đến A Man, dựa vào cái gì mà bạn ấy phải làm chứ?”
Đông Bính Hầu không có cách nào: “Tôi cũng không bảo cô bé làm, tôi chỉ để cô bé lựa chọn7thôi, có đi hay không vẫn phải xem ý kiến của cô bé thế nào đã.”
Lý Tiểu Tửu bĩu môi, cảnh giác nhìn cậu bé đang đắc ý kia, trong lòng cảm thấy bất an, kéo tay cô bé nói: “A Man, bạn sẽ không đi đúng không?”
Cậu bé tiến lên và đẩy Lý1Tiểu Tửu ra, cười ngọt ngào với A Man: “Chào bạn, tôi là Phong Mạt Tinh Diệu.”
A Man miễn cưỡng liếc nhìn cậu bé nhưng không nói chuyện.
Lý Tiểu Tửu thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, tức giận tới đỏ mặt và đi tới nói: “Anh đừng mong A Man đi theo giúp7anh nuôi thú biến dị, còn nữa, cách xa A Man ra.”
Cậu bé nhíu mày, rõ ràng rất bực mình với kẻ cản đường Lý Tiểu Tửu này.
Ở trong nhà, cậu bé nhỏ tuổi nhất, ngoại trừ anh trai ra thì không ai dám ngăn cản cậu bé. Ngày hôm nay, cậu bé nhìn0A Man từ xa nên không thấy rõ ràng, nhưng mái tóc thật dài này đã thu hút tầm mắt của cậu bé.
Không ai biết, trong đầu của cậu bé chỉ mơ hồ nhớ bóng lưng của mẹ với mái tóc rất đẹp. Từ đó về sau, không hiểu sao cậu bé có cảm giác thân thiết với người có mái tóc dài. Khi nhìn thấy A Man, cậu bé không thể dời mắt được nữa.
Bên kia có người vừa chạy tới vừa kêu: “Tiểu thiếu gia.”
Người đàn ông thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi đi tới trước mặt của cậu bé, nhìn còn muốn kích động hơn tìm thấy mẹ ruột, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống.
Lý Tiểu Tửu thấy vậy thì kéo A Man: “Chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt Phong Mạt Tinh Diệu vẫn đang nhìn A Man, hung hăng nói: “Không được đi.”
Người đàn ông kia lau mồ hôi, dụ dỗ nói: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, sao cậu lại chạy tới trường học thế? Cậu nhanh theo tôi về nhà đi. Gia chủ đã tức giận rồi.”
Nghe vậy, vẻ mặt cậu bé có chút thả lỏng. Cậu bé đẩy bàn tay người đàn ông đặt ở trên vai mình ra, chạy tới nói: “Tôi dẫn bạn tới nhà tôi chơi được không? Nhà tôi rất lớn, đẹp lắm đấy!”
A Man còn chưa lên tiếng, Lý Tiểu Tửu đã mở miệng nói: “Không đi.”
Phong Mạt Tinh Diệu tức giận: “Tôi không nói chuyện với cậu.”
Lý Tiểu Tửu hừ một tiếng: “Anh mời tôi đi, tôi cũng không đi.”
“Cậu...” Gương mặt nhỏ nhắn của Phong Mạt Tinh Diệu nhăn nhó hồi lâu, nhưng vẫn không nói được lời nào.
“Cậu cái gì mà cậu. Chúng tôi sẽ không đi.”
Viền mắt Phong Mạt Tinh Diệu lập tức đỏ lên, kéo người đàn ông bên cạnh nói: “Quản gia, tôi không về nhà đâu. Trừ khi ông giúp tôi dẫn bạn ấy về cùng.”
Quản gia kia có chút bối rối, không hiểu tình hình thế nào cả. Ông ta nhìn hai người Lý Tiểu Tửu, tươi cười hòa ái nói: “Tiểu thiếu gia, cậu nói muốn dẫn ai về nhà?”
Ông ta nhìn về phía Lý Tiểu Tửu, thấy tuổi tác cậu tuy nhỏ nhưng có khí thế mạnh mẽ, là một người hiểu chuyện, cũng không biết là tiểu công tử của gia tộc nào.
Ông ta đang xúc động nghĩ con mắt nhìn người của tiểu thiếu gia nhà mình tốt, đã thấy cậu bé nhìn về một hướng khác. Ánh mắt ông ta nhìn qua và sửng sốt.
Ông ta đã sống hơn nửa đời người, cũng chưa từng thấy đứa bé nào xinh đẹp như vậy. Ngay cả đại thiếu gia (Phong Mạt Tinh Thần) từ nhỏ đã có gương mặt tuyệt thế cũng kém hơn vài phần.
Ái chà!
Ánh mắt của tiểu thiếu gia nhà mình thật sự không tầm thường. Lần đầu tiên cậu ấy ra ngoài đã gặp hai đứa trẻ tốt như vậy.
Nhưng một giây tiếp theo, ông ta lập tức muốn rơi kính mắt.
Thiếu niên mặt mày hung dữ đang che chở cho cô bé là ai? Không phải nói chín chắn sao?
Còn nữa, người tức giận tới mức một phật xuất thế, hai phật thăng thiên này thật sự là tiểu thiếu gia kiêu ngạo nhà ông sao??
Đúng rồi, dưới tình huống khủng hoảng như vậy, sao cô bé vẫn bình tĩnh thế?
Quản gia dụi mắt, rất tức giận đi tới nói: “Thiếu gia, cậu bớt giận đi.”
Phong Mạt Tinh Diệu đẩy tay ông ra, chỉ vào A Man nói: “Hôm nay tôi muốn dẫn bạn ấy về nhà.” Ánh mắt cậu bé nhìn sang, trừng mắt với Lý Tiểu Tửu đầy vẻ hung dữ: “Nếu như cậu dám cản tôi, tôi sẽ không khách sáo nữa.”
Lý Tiểu Tửu thè lưỡi: “Lêu lêu... Ỷ lớn hiếp nhỏ, anh còn không biết xấu hổ à?”
Phong Mạt Tinh Diệu tức giận, ném con hồ ly nhỏ trong lòng ra và gằn từng chữ: “Hồ Hồ, cắn chết kẻ đó cho tao.”
Nghe vậy, lão quản gia bên cạnh không bình tĩnh được nữa. Đây là thú biến dị đấy, người bình thường không thể ngăn cản được đâu. Nhìn Lý Tiểu Tửu cũng chỉ tám, chín tuổi, làm sao ngăn cản được thú biến dị tấn công chứ?
Ông cũng không muốn vừa đi ra đã gây sự, trở về người bị thê thảm vẫn là mình thôi!
Quản gia cảm thấy đầu váng mắt hoa. Kiếp trước ông ta gây ra tội gì, bây giờ gặp phải một tiểu tổ tông như thế.
Những người khác cũng bắt đầu tránh đi. Đông Bính Hầu đã nhìn ra hai người này là người của gia tộc Phong Mạt, hắn nhíu mày suy nghĩ.
Lý Tiểu Tửu chật vật tránh thoát khỏi móng vuốt sắc bén của con hồ ly nhỏ, nhưng quên che chở cho A Man phía sau, cậu lập tức đỏ mắt.
Bên kia, vẻ mặt Phong Mạt Tinh Diệu cũng thay đổi, hét lớn một tiếng: “Hồ Hồ, trở về.”
Bóng dáng con hồ ly nhỏ nhanh chóng hiện ra trong mắt A Man, giống như động tác quay chậm vậy. Cô bé thậm chí không có tâm trạng liếc nhìn nó, vào lúc móng vuốt này sắp làm cô bé bị thương, một bóng dáng đã cản ở trước mặt của cô bé.
Thời gian dừng lại vài giây, mấy người Vụ Khinh bên kia đi tới thấy vậy thì biến sắc. Ban đầu bọn họ còn tưởng là trẻ con tranh cãi ầm ĩ, sẽ không xảy ra chuyện gì. Kết quả sau một lúc đã thấy máu, có thể tốt được sao?
Phong Mạt Tinh Diệu đối diện vừa thở phào nhẹ nhõm, một giây tiếp theo trái tim của cậu bé lập tức lại nâng lên.
Con hồ ly nhỏ vừa tính chạy ra, đột nhiên có một bàn tay nhỏ nắm lấy cổ của nó, nhấc lên không thương tiếc. Nó kêu lên và giãy giụa, nhưng phát hiện bàn tay kia càng lúc càng nắm chặt, thật... thật sự muốn giết chết nó.
Trong nháy mắt, con hồ ly nhỏ lạnh thấu tim, trợn mắt và thiếu chút nữa hôn mê.
Lý Tiểu Tửu đang che lưng đau đớn kêu lên. Cậu muốn nắm lấy Con hồ ly nhỏ dạy dỗ một trận, một bàn tay nhỏ đã bắt được nó nhanh hơn cậu.
A Man cúi đầu xuống. Ngoại trừ con hồ ly nhỏ trong tay, không ai thấy được ánh sáng đẫm máu trong mắt cô bé. Ở dưới uy áp như vậy, con hồ ly nhỏ càng khiếp sợ, run lẩy bẩy.
Phong Mạt Tinh Diệu đi tới cũng bị dọa ngây người, cậu bé thấy A Man đột nhiên thay đổi phong cách, chỉ cảm thấy xung quanh có từng trận gió lạnh thổi tới, thật đáng sợ, thật đáng sợ.
Nhưng ánh mắt cậu bé nhìn sang con hồ ly, vẫn cố nhẫn nhịn nói: “Bạn, bạn mau thả Hồ Hồ ra, tôi không cần bạn đi tới nhà tôi nữa.”
Vụ Phi Anh nhìn thấy vết thương trên người Lý Tiểu Tửu thì kêu to.
Vụ Khinh muốn kéo cậu tới phòng y tế, nhưng bị cậu cản lại.
Có thể người khác không nhìn thấy rõ móng vuốt sắc bén kia, nhưng anh ở phía sau nên vẫn nhìn thấy được.
“A Man, bạn về đây.”
Cậu kéo tay Vụ Phi Anh ra và chạy qua kéo cô bé.
Con hồ ly nhỏ trong tay A Man đã sùi bọt mép, sắp chết đến nơi rồi. Phong Mạt Tinh Diệu gấp đến mức suýt khóc, nhưng không dám tới gần cô. Thấy Lý Tiểu Tửu tới, cậu bé lập tức kêu lên: “Cậu mau cứu Hồ Hồ, cậu cứu nó tôi sẽ không gây phiền phức cho cậu nữa.”
Lý Tiểu Tửu không hề liếc nhìn cậu ta, cạy mở từng ngón tay A Man đang nắm chặt con hồ ly nhỏ kia.