“A!” Trong đám người vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.
Đây là... màu mắt tối tăm, mắt có màu tối tăm như vậy! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Đó là thật hay là ảo giác của bọn họ?
Nếu thật sự có đôi mắt tối tăm, bọn họ sẽ không cảm thấy quá kỳ lạ. Nhưng anh có thấy người nào2tròng mắt từ màu đen đột nhiên thay đổi màu sắc không? Hay bởi vì ngọn đèn chiếu vào khiến cho bọn họ phát sinh ảo giác?
Bất kể là vì nguyên nhân gì, nói chung điều này quá kỳ lạ, bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra.
Người phụ nữ đang đắc ý, vào giờ phút này gương mặt bỗng nhiên cứng đờ, khóe7miệng đang cong lên chợt mở to vì không thể tin nổi.
Đại Bạch tránh thoát được gai băng tấn công. Khi thấy Lý Tiểu Tửu như vậy, nó chợt dừng lại, tròng mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào cậu không rời.
Có thể những người khác không biết vì sao Lý Tiểu Tửu thay đổi như vậy, nhưng Đại Bạch biết chủ nhân1nhỏ sắp phát uy!
“Đi chết đi.”
Tầm mắt của cậu tập trung trên người cô ta. Cô ta tuyệt đối không nên nhắc tới cha mẹ đã chết của cậu. Điều này vốn là một giới hạn trong lòng cậu, vảy ngược của cậu, không ngờ cô ta đã động tới.
Từ trong cơ thể của Lý Tiểu Tửu phát ra khí thế hung dữ.7Cậu tức giận hét lên và hai tay giơ lên cao. Trong lòng bàn tay có tia lửa văng ra, ngắm chuẩn và ném về phía người phụ nữ.
Sau đó, cơ thể cậu đột nhiên thoáng chuyển động, mọi người chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên. Khi nhìn thấy cậu lần nữa, không ngờ cậu đã đứng ở trước mặt người phụ0nữ kia.
Cô ta kinh ngạc kêu to, khó khăn lắm mới tránh thoát được ngọn lửa đánh tới. Sợi tóc chỉ lướt qua đã bị hóa thành tro tàn, theo gió rơi xuống. Cô ta còn chưa tới thở phào nhẹ nhõm đã thấy bụng mình chợt đau đớn, trực tiếp bay ra ngoài.
Đau đớn làm người phụ nữ trợn tròn mắt, cô ta căn bản chưa kịp phản ứng.
“Bịch!”
Cơ thể đập mạnh vào bức tường, phát ra tiếng động rất lớn.
Lý Tiểu Tửu chậm rãi thu nắm đấm lại, lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia rơi xuống giống như mảnh vải rách.
Mọi người kinh ngạc thi nhau kêu lên. Nếu vừa rồi là dị năng hệ hỏa, vậy lực đánh vừa rồi không kém gì người dị năng cường hóa sức mạnh, còn có tốc độ kỳ lạ này.
Mẹ ơi, hai hệ, ba hệ…
Mẹ ơi, đây còn là người sao?
“Khụ... khụ khụ...”
Tiếng ho khan vang lên làm đám người kia tỉnh táo lại.
Bọn họ nhìn qua, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc. Cô ta bị đập như vậy vẫn miễn cưỡng đứng lên được!
Người dị năng cấp hai quả nhiên không kém, chỉ có điều...
Bọn họ nhìn về phía Lý Tiểu Tửu. Cơ thể nhỏ nhắn như vậy phải ẩn chứa sức lực mạnh mẽ tới mức nào. Ngay cả người dị năng cấp hai trung cấp cũng không đỡ nổi một đòn của cậu. Nếu là bọn họ, chỉ sợ muốn tới gần cũng khó.
Đại Bạch nhảy lên vai Lý Tiểu Tửu, lắc mông khiêu kích người phụ nữ đang run chân và thật vất vả mới đứng lên được kia, nó đắc ý hất đầu lên.
Hừ! Trẻ con không dễ bắt nạt đâu.
Lý Tiểu Tửu xoay người cúi xuống ôm lấy con chó sói đang đờ đẫn, trực tiếp đi về phía cửa lớn.
Lần này, không ai còn dám ngăn cản cậu nữa.
Lần này, không ai còn dám chế giễu cậu nữa.
Người phụ nữ bám vào tường, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lý Tiểu Tửu và dùng hết sức lực hét nói: “Tôi nhất định sẽ giết cậu, nhất định sẽ giết cậu!”
Mọi người nghe được lời uy hiếp như vậy thì thấy ớn lạnh. Nhưng cậu thiếu niên đi ra vẫn ưỡn thẳng lưng, thậm chí còn không dừng lại.
Mối thù này đã kết.
Chẳng qua không biết đứa bé kia có lai lịch ra sao.
Lý Tiểu Tửu không để ý tới ánh mắt kỳ lạ của người qua đường, cuối cùng cậu cũng trở về tới phòng ký túc. Vụ Khinh đang ngồi dựa vào ghế sô-pha đọc sách. Khi thấy cậu vừa ra ngoài đi dạo, lúc về lại bế theo con chó, anh không khỏi kinh ngạc: “Em... Em lấy nó ở đâu ra vậy?”
Lý Tiểu Tửu nặng nề thở hắt ra, gương mặt có chút trắng bệch, trả lời: “Em nhặt được.”
Khóe miệng Vụ Khinh khẽ giật vài cái. Sao anh lại không biết từ khi nào mà căn cứ có nhiều thú biến dị chạy khắp nơi, đến mức ra ngoài đi dạo cũng có thể nhặt được như vậy?
Lâm Nhân đi ra khỏi phòng, thấy cậu miễn cưỡng dựa vào ghế sô-pha thì nói: “Mệt thì nhanh đi ngủ đi.”
Lý Tiểu Tửu vội vàng đứng lên, chỉ vào con chó sói biến dị nói: “Nhân Nhân, anh khám cho nó giúp em. Nó bị thương rồi.”
Lâm Nhân gãi mặt, nghiêng đầu nhìn: “Con thú biến dị này từ đâu tới vậy?”
Lý Tiểu Tửu không biết giải thích thế nào, nói: “Em nhặt được, anh khám cho nó trước đã.”
Tuy chỉ là một vài vết thương ngoài da, nhưng sau khi được Lâm Nhân trị liệu, con chó biến dị đã ngủ say. Lý Tiểu Tửu có hơi lo lắng, mãi đến khi bản thân mệt mỏi, mới trở về phòng ngủ.
Hai ngày nay, thời tiết không tốt lắm, thỉnh thoảng có gió lớn gào thét. Rõ ràng đang là mùa thu nhưng có cuồng phong bão tố giống như khúc dạo đầu của ngày hè vậy.
Vì đề phòng bất ngờ, vào tiết một, huấn luyện năng lực ngoài trời đã được chuyển vào bên trong.
Trong phòng thể dục có đủ loại dụng cụ vận động, diện tích cũng rất lớn.
Cho dù vị trí được thay đổi, nhưng cách thức huấn luyện vẫn như vậy.
Vì đề phòng người khác có mưu đồ bắt cóc A Man, bất kỳ lúc nào Lý Tiểu Tửu cũng theo sát sau lưng cô bé.
Sau buổi sáng mệt mỏi, khi mọi người thật vất vả mới trở lại phòng học, kết quả bên ngoài có tiếng mưa xối xả. Thỉnh thoảng còn có tiếng sét đánh, ai nấy đều khiếp sợ.
Bây giờ đang là mùa thu, mùa thu đấy!
Trời sinh ra hiện tượng khác thường, nhất định sẽ có vấn đề!
Nếu là lúc trước, bọn họ chắc chắn sẽ không cảm thấy gì. Nhưng bây giờ là mạt thế, thứ quỷ quái gì cũng có thể xuất hiện. Không biết sau trận mưa lớn này qua đi, sẽ xuất hiện thứ gì nữa.
Người giáo viên lớn tuổi không để ý, vẫn nói về sự biến hóa và mạnh mẽ của thú zombie, thỉnh thoảng chiếu vài đoạn video đầy bạo lực và đẫm máu, phối hợp với tiếng sấm chớp rền vang bên ngoài làm một đám học sinh sợ đến mức kinh hồn bạt vía.
Thú zombie càng ghê tởm hơn zombie, tốc độ biến dị của bọn chúng nhanh tới mức khác thường. Chỉ cần ăn vật còn sống, chúng đều có thể tiêu hóa, biến thành một phần cơ thể của mình. Thậm chí kinh khủng hơn là bọn chúng còn có thể tiêu hóa năng lực của người và vật khác.
Điều đó giống như nó ăn một người có dị năng, sau thời gian tiêu hóa ngắn ngủi qua đi, nó rất có thể sẽ thu được dị năng của người đó.
Đã có người thật sự gặp phải chuyện này, do vậy cũng không phải là giả.
Sau khi mạt thế đến một tháng, thú zombie mới chậm rãi xuất hiện. Phần lớn mọi người thậm chí còn không biết nó có dáng vẻ thế nào, nhưng sau khi được nghe giảng một tiết học, hình như mọi người cũng mơ hồ hiểu được, sức mạnh của bọn chúng có thể sẽ không nhỏ hơn thú biến dị.
“Reng reng reng.” Tiếng chuông tan học vang lên. Đám người dị năng đứng ở bên ngoài cửa phòng học, không người nào dám đi ra. Mưa còn rất to, bầu trời vốn u ám, bây giờ mới buổi chiều đã có cảm giác không thấy rõ đường đi.
Cũng không biết đợi bao lâu, phía xa đột nhiên có tiếng nổ “Ầm ầm”. Đợi đến khi mọi người nhìn sang, chỉ thấy một phía khu bắc bốc khói xanh.
Lý Tiểu Tửu đứng ở trên đường, không khí đè ép khiến cậu thấy hơi phiền muộn và hoảng hốt, cậu có cảm giác dường như có chuyện gì đó sắp đến.
Cậu không thấy được, trong mắt A Man đứng ở bên cạnh mình thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng màu đỏ.
Trận mưa lớn này quả nhiên không tầm thường, ngày hôm sau, thời tiết trở lại như lúc đầu, nhưng gần nửa số học sinh trong trường học đều bị ảnh hưởng, mê man ở trong phòng ký túc, các giáo viên đều sốt ruột, nhưng cuối cùng nhận được kết quả là tất cả đều bình thường.