"A a, Tâm La, đêm qua cô làm chuyện xấu ở ban công?" Vân Lãng xuống dưới lầu trả sách sẵn nháy mắt với Tâm La.
"Đúng nha, Tâm La, lúc sáng chú cũng nhìn thấy Nhị gia từ trong phòng cháu ra ngoài đấy." Lão quản gia cũng cười tiếp lời.
Nhậm Thất giữ vững lặng yên. Chuyện của Nhị gia, hắn không tiện quơ tay múa chân, yên lặng xem biến hóa là tốt rồi.
"Các anh đều ở đây, thật tốt quá!" Đông Trẫm xông tới giống như một trận
gió. "Chú Toàn, Nhậm Thất, mau, tìm một gian phòng trống cho tôi."
"Hữu dụng?" Nhậm Thất sớm miễn dịch đối với người như hắn.
"Tự nhiên, nếu không phải là Nhị gia nhờ vả tôi, lúc này em tôi đang hẹn hò với mỹ nữ, mà không phải làm trâu làm ngựa." Khẩu khí của Đông Trẫm
buồn bã.
"Đúng vậy a, làm trâu làm người, xem ra cậu rất tự hiểu mình." Nhậm Thất nở nụ cười, làm mềm đường cong luôn lạnh lùng của hắn.
"Cậu –" Đông Trẫm hận hận trừng mắt liếc hắn một cái, chuyển sang Tâm La.
"Tâm La bảo bối, chỉ vì em, tôi đã chạy tới thật nhanh, nói, cám ơn tôi
thế nào?"
"Miễn phí làm tư vấn cho anh mười lần, thu lệ phí đối
chiếu giá tiền của công hội bác sĩ, như thế nào?" Tâm La dần dần quen
tính tình trẻ con của Đông Trẫm.
"Ha ha, Tâm La thân yêu, em thật sự thật là đáng yêu! Khó trách Nhị gia cưng chìu như vậy. Tới thôi, nhà thiết kế, thợ trang điểm, đại lý châu báu đều tới, chỉ chờ tiểu thư em
đến."
"Đến phòng khách lớn nào." Nhậm Thất âm thầm thở dài, ngay cả Mật tiểu thư cũng có khuynh hướng bị dạy hư.
Một lát sau, Đông Trẫm mang theo mấy người đi vào.
"Mấy vị này là nhân vật đứng đầu trong ngành ở vùng này, bọn họ vội tới để
đề nghị và trợ giúp chuyên nghiệp cho Tâm La." Đông Trẫm phất tay, giới
thiệu với bọn họ. "Vị này là tiểu thư Mật Tâm La, là bạn tốt của tôi,
mục tiêu của chúng tôi là khiến cho cô ấy trở thành người phụ nữ xuất
sắc nhất chói mắt nhất trong tiệc đêm giữa hè cho nhân vật nổi tiếng của tập đoàn Thiên Vương."
"Đông thiếu!" Tâm La thấp giọng hô. Quá
khoa trương! Đáp ứng Nhậm Hải Khiếu tham gia tiệc đã là chuyện vượt quá
tưởng tượng, bọn họ thật đúng là cố ý muốn diễn vở kịch cô bé lọ lem,
làm một cuộc chim sẻ biến phượng hoàng? Không biết nên khóc hay cười
không đủ để hình dung tâm tình giờ phút này của cô.
"Hư – không
cần gây. Bọn họ đều là nhân sĩ đỉnh cấp chuyên nghiệp, tất cả cứ để cho
bọn họ. Em chỉ cần nhắm mắt lại, tin tưởng bọn họ là tốt rồi." Một ngón
trỏ của Đông Trẫm nhẹ nhàng đè ở trên môi của cô, không để cho cô nói ra ngôn ngữ phản đối .
Tâm La bất đắc dĩ đứng tại chỗ, mặc cho mấy
người định đoạt. Trong lòng không nhịn được nghĩ, thì ra người mẫu cũng
không phải dễ làm.
Đại khái khoảng hai tiếng, mấy người mới làm xong bước đầu.
"Đông thiếu, tiệc ngày đó năm giờ chúng tôi sẽ đến nhà chọn đồ trang sức và trang phục cho Mật tiểu thư."
"Cám ơn các cậu rồi, nhân tình này tôi thiếu trước."
"Đông thiếu nói đùa, có thể phục vụ cho ngài, chúng tôi thật vinh hạnh."
Nói hết lời, Đông Trẫm đưa mấy người rời đi.
"Tâm La, Nhị gia hắn hồi lâu chưa từng quan tâm, nhớ một cô gái như vậy,
cháu và Nhị gia cứ đi chơi thật vui, không cần lo lắng Anh Nhất." Lão
quản gia vỗ vỗ tay của cô. "Trong nhà có một đám đông, không lo không có ai trông trẻ."
"Đúng vậy, những năm này Nhị gia chưa từng mang
phụ nữ ra vào bất kỳ hoạt động xã giao nào." Vân Lãng cũng gật đầu phụ
họa. "Mặc dù Nhị gia không ngừng đổi phụ nữ, nhưng cùng ngài ra vào
trường hợp chính thức không phải Đông thiếu thì là Vân Lưu, cơ hồ đều
sắp bị truyền thành đồng tính luyến ái rồi."
"Vân Lãng!" Nhậm Thất trầm giọng quát, một đôi mày rậm cau lại, lo lắng phản ứng của Tâm La đối với lời nói của Vân Lãng.
A, lỡ lời rồi. Vân Lãng che miệng. Để cho Mật tiểu thư biết lịch sử huy
hoàng thay phụ nữ như thay quần áo của Nhị gia, thật là lỗi.
"Lời đồn dừng lại ở người khôn (lời đồn không chịu được phân tích), thanh
giả tự thanh. Huống chi, đồng tính luyến ái cũng không phải là chuyện
người không nhận ra. Hiện tại ngay cả mọi người đổi giới tính cũng có
thể kết hôn thu dưỡng con, cần gì phải kỳ thị giới tính của người yêu?"
Tâm La dễ dàng dời đi lực chú ý của mọi người.
"Tâm La, em thật không giống người thường." Đông Trẫm tiễn khách xong trở về nói.
Tâm La lắc đầu. Không phải vậy, chẳng qua là cô quá biết những tình
yêu không thể được công khai và thừa nhận, không thể được tiếp nạp và
chúc phúc khổ đến cỡ nào. Cho nên, cô mới có thể nói như vậy. Rõ ràng
yêu nhau, lại ngại vì nguyên nhân này kia, mà không thể chia sẻ thời
khắc hạnh phúc với người, quả thật đau triệt nội tâm. Dần dần, người có
thể kiên trì đến cuối cùng, thật sự cũng không nhiều. Giống như cô.
Hải Khiếu khoác eo nhỏ nhắn của ở Tâm La đi vào phòng tiệc, vài lần muốn quay đầu về nhà.
Đông Trẫm đáng chết, không biết tìm người đến từ nơi nào, bọn họ cho Tâm La
mặc trang phục quá mức xinh đẹp, khi hắn đẩy cửa phòng cô ra, chuẩn bị
đón cô ra ngoài dự tiệc tối, lập tức bị cô nàng ưu nhã hấp dẫn bên trong cửa hấp dẫn toàn bộ tầm mắt. Ngay cả con trai cũng bị Tâm La rực rỡ mê hoặc.
"Cô Tâm, hôm nay cô là công chúa sao?"
Đúng vậy,
tối nay Tâm La như một công chúa. Cô mặc một váy đuôi dài tơ lụa màu
xanh nhạt, rất dễ nhận thấy là chế theo số đo của cô, hoàn toàn phù hợp
đường cong của cô, ngay cả ống tay áo ở cùi chỏ cũng là như thế. Cả bộ
lễ phục không có một chút dư thừa, chẳng qua là từ cổ áo cắt ra một
đường hở hẹp ba cm. Nhưng đường hở này, vẫn dọc theo người tới eo trở
xuống, lộ ra rãnh giữa hai vú cạn mà mê người và rốn khéo léo khả ái của cô.
Lúc ấy mắt Hải Khiếu trầm xuống. Đáng chết là Đông Trẫm,
đáng chết nhàn nhạt lơ đãng hấp dẫn trong thanh thuần, đây chính là bảo
đảm Đông Trẫm cho hắn? Đúng là cũng không bại lộ, là quá mê người, làm
cho người mộng tưởng!
Tóc của cô được vấn lên, triển lộ ra cổ
thon dài trắng noãn của cô, nhưng cô không có mang bất kỳ đồ trang sức.
Không, hắn nheo mắt, trên chân cô mang một đôi giày kiểu Hy Lạp, ở trên
ngón chân khéo léo khả ái của cô, mang một viên kim cương sáng trong
chói mắt, lúc đi, lóe ra ánh sáng hoa mắt trong làn váy bồng bềnh.
Giờ khắc này, hắn chỉ muốn bao bọc cô cực kỳ chặt chẽ, giấu ở trong phòng
của mình, không để cho bất kỳ người ngoài nhìn thấy. Dung nhan xinh đẹp
trang điểm nhạt của cô, hắn chỉ muốn độc hưởng.
Vậy mà, hắn vẫn mang cô đi ra tham gia yến tiệc.
"Nhắc nhở anh, quyết không đểcho Đông Trẫm làm mẹ đỡ đầu thần tiên của em."
Hắn nói. Bọn họ cải tạo Tâm La đơn giản xinh đẹp thành một người phụ nữ
nhìn như đơn giản kì thực mị hoặc. Tối nay, hắn nhất định thời thời khắc khắc canh giữ cô, để phòng ngừa cô bị những người đan ông lòng dạ xấu
xa mơ ước, thật sự là nhiệm vụ rất gian nan.
Tâm La bị giọng tức giận của hắnchọc cười. "Bây giờ chúng ta xoay người lại cũng không muộn."
"Không, đã đến rồi, chúng ta phải chơi thật vui, để cho phụ nữ ghen ghét em, đàn ông hâm mộ anh."
"Nghe vào có chút tự đại và tự luyến." Tâm La nhẹ nhàng đặt ba phần lực chú ý lên việc quan sát hoàn cảnh.
Khi họ chậm rãi đi vào phòng yến tiệc, chúng tân khách cũng cùng nhau nhìn chăm chú vào bọn họ.
Thiên Vương và Nhậm thị có lui tới làm ăn, muốn mời Nhậm Hải Khiếu tham gia
yến tiệcchẳng có gì lạ, nhưng Nhậm Hải Khiếu luôn làm việc khiêm tốn
trầm lạnh tham dự cũng rất kỳ lạ, hơn nữa Lãnh Tu La luôn luôn quyết
không ra vào một đôi với phụ nữ lại còn trình diện cùng với một cô gái
khí chất vô cùng mát mẻ mỹ lệ, vậy thì rất là hiếm rồi.
Hải Khiếu ôm Tâm La, bình tĩnh xuyên qua đám người, đi về phía chủ nhân yến tiệc này.
"Vương lão, chào buổi tối." Hắn cười thăm hỏi lão giả, chỉ có Tâm La phát hiện khắc nghiệt dưới nụ cười kia .
Gương mặt được bảo dưỡng của Vương Lạc Hành cũng treo nụ cười hòa ái.
"Nhậm Nhị tiên sinh có thể tham gia, thực tăng thêm sắc thái cho yến tiệc
này." Tầm mắt chuyển một cái, nhìn về phía Tâm La, đáy lòng có ba phần
nghi ngờ. Cô gái bên cạnh Nhậm Hải Khiếu nhìn thật quen mắt, vậy mà hắn
lại không nhớ rõ là thiên kim nhà nào. "Không biết vị tiểu thư này là –"
Hải Khiếu cầm tay Tâm La đặt ở bên môi hôn xuống, hắn đợi đúng là giờ khắc
này. Không có buông tay cô ra, hắn nói với Vương Lạc Hành: "Để ta giới
thiệu với Vương lão, Mật Tâm La, một thành viên quan trọng nhất của Nhậm gia."
Những người tò mò thân phận của mỹ nữ nghe hắn hắng giọng
giới thiệu xong, chỉ có lòng hiếu kỳ càng tăng lên, Mật Tâm La này đến
tột cùng là thần thánh phương nào? Khi nào thì vùng này có một vị thiên
kim thanh lệ khí chất tao nhã như vậy? Làm sao có thể khiến cho Lãnh Tu
La Nhậm Hải Khiếu coi trọng?
Nhưng Vương Lạc Hành lại không nhịn
được sắc mặt khẽ biến đổi. Mật Tâm La, lại là cô ta. Khó trách cô lại
nhìn quen mắt, con trai ở chung với cô ta ba năm, vì cô không biết đẩy
xuống bao nhiêu đề nghị đám cưới môn đăng hộ đối. Cô mất tích bốn tháng, con trai cũng vì cô ăn không biết ngon, ngủ không yêu bốn tháng. Nhưng, không nghĩ tới cô lại thay hình đổi dạng cùng xuất hiện với Nhậm Hải
Khiếu. Chẳng qua là ngại Nhậm Hải Khiếu và những người khách ở đây, hắn
không tiện nói cái gì, chỉ có thể nhàn nhạt nói: "Mật tiểu thư, hi vọng
cô chơi vui vẻ."
Dứt lời, hắn lên tiếng "Xin lỗi không tiếp được", đi ra ngoài.
Trên mặt Tâm La hiện lên một nụ cười cao thâm khó lường, vẫn để ý cấp bậc thân phận như vậy.
Hải Khiếu nhìn ra không dấu vết cảm động ở đáy mắt lạnh nhạt của cô, cũng
biết nỗi khổ âm thầm sâu trong nội tâm của cô, cho nên thành thạo dẫn cô về sàn nhảy. Những người khách nhất thời cũng bận việc chuyện trò khách sáo, cho nên trong sàn nhảy vẫn chưa có người nào, hắn thấp giọng phân
phó một câu với năm người trong ban nhạc khi đang có nhạc dạo.
Sau đó, hắn lịch sự khom người mời Tâm La.
"Không biết anh có vinh hạnh, mời công chúa xinh đẹp nhất tối nay nhảy một điệu hay không?"
Lời nói vừa dứt, vốn là nhạc nhẹ chuyển một cái, đổi thành vũ khúc du dương lãng mạn thâm tình, là giai điệu When I Fall In Love.
Tâm La mỉm cười, đưa tay vào lòng bàn tay kiên định chờ đợi của Hải Khiếu. Hắn
muốn cho cô một giấc mộng, như vậy cô liền an tâm hưởng thụ giấc mộng
này.
Hai người trượt vào sàn nhảy, nhẹ nhàng nhảy múa trong giai
điệu như rơi vào vể tình. Không phải là bước múa hoa lệ phức tạp, nhưng
phối hợp hài hòa như thế, giống như bọn họ được trời sanh để ôm nhau
múa.
Khách bị điệu múa thân mật của hai người hấp dẫn, lục tục có người cũng gia nhập bọn họ.
Khi Vương Thế Chiêu cùng con gái của một thế bá (bác - bạn thân của cha)
trình diện, hắn có chút kỳ quái. Yến tiệc bình thường sẽ không khai múa
sớm như vậy, tối nay lại sớm khác thường, ngay cả mấy con người rắn rỏi
trên thương trường thường ngày không thường khiêu vũ cũng đi khiêu vũ
rồi.
"Scott, chúng ta cũng đi khiêu vũ a." Ánh mắt đại tiểu thư được nuông chiều sáng lên.
"Điệu múa chậm người già mới thích này em cũng thích?" Hắn hết sức xem
thường. Nếu như không phải là thế bá nói cô mới trở về nước, chưa quen
thuộc hoàn cảnh, hắn mới lười quan tâm cô, uốn qua uốn lại, phiền chết
rồi. Hắn hơi chán ghét nhướng mày.
"Nhưng, anh không cảm thấy
không khí rất tốt sao? Thật là lãng mạn cũng rất ấm áp nha." Cô gái mới
từ nơi lãng mạn trở về vẫn mơ mộng không có thuốc cứu.
"Anh còn
chưa chào hỏi ba." Hắn nhún nhún vai đối với cô gái, vừa trò chuyện cùng khách quen, vừa đi về phía ba đang trò chuyện với người khác. "Ba."
"Thế Chiêu, con đã đến rồi." Vương Lạc Hành nhìn về phía mặt không có hứng
thú của con trai, không biết nên nói gì, mới có thể làm hắn khôi phục
sức sống trước kia. Lúc đó, mặc dù con trai phong lưu, nhưng ít ra tinh
thần vẫn tràn đầy phấn chấn, hiện tại, hắn chỉ cách cái xác không hồn
một bước.
"Vương bá bá, Scott nhất định chào hỏi ngài trước mới bằng lòng đi khiêu vũ với cháu."
Đổi thành bình thường, hắn có lẽ sẽ cười phất tay một cái bảo bọn họ đi
chơi. Nhưng hôm nay – hắn liếc mắt nhìn bóng dáng trong sáng mảnh khảnh
trong sàn nhảy, không để ý đến con gái của bạn thân đang làm nũng.
"Trước tán gẫu với lão già như bác một lát." Hắn muốn nói với nhi tử trước, ít nhất để cho Thế Chiêu chuẩn bị tâm tư.
Nhưng hắn vẫn muộn một bước, tầm mắt Vương Thế Chiêu đã lướt qua đám người,
rơi vào trên người người đẹp đang lui ra ngoài từ sàn nhảy.
"Cindy!" Hắn không thể tin thấp giọng hô. Mặc dù cô trang điểm trang nhã, ăn mặc tựa như một công chúa tôn quý, nhưng hắn vẫn liếc mắt liền nhận ra cô.
Mặc dù hóa thành tro, hắn cũng sẽ không nhận sai nụ cười nhẹ nhàng xinh
đẹp trên mặt cô. Nhưng bên cạnh cô, sao lại là Nhậm Hải Khiếu? Hắn không kìm hãm được muốn đi về phía bọn họ.
Một tay của Vương Lạc Hành kéo khuỷu tay của con trai mình lại, ngăn cản hắn có thể có cử động thất lễ.
"Thế Chiêu, đi nhảy một bản với Tiểu Dĩnh. Con là chủ nhà, nhảy nhiều mấy bản thay lão già này."
"Đúng vậy a, Scott, đi chứ sao." Cô gái làm nũng dựa vào trước ngực hắn.
Vương Thế Chiêu cười khổ, hắn biết Tâm La đã nhìn thấy hắn, hắn cũng biết,
nếu như hiện tại hắn ném bạn gái ra sẽ có hậu quả như thế nào, hắn cũng
biết, nếu như hắn không đi giải thích với Tâm La, hắn liền mất đi cô.
Thở dài một tiếng, hắn khoác tay bạn gái đi về phía sàn nhảy, khi thành
thạo đi qua Nhậm Hải Khiếu và Tâm La thì hắn khẽ gật đầu. Hải Khiếu và
Tâm La cũng trả lễ.
Nhìn thân hình của hắn, đáy mắt Tâm La nổi
lên quyến luyến nhớ lại, trái tim vẫn cảm thấy đau đớn mờ mờ ảo ảo,
nhưng, nhưng không còn là chua xót và chua chát không thể chịu nổi,
không còn là đau nhói khiến cho cô như muốn rơi lệ, chỉ tiếc nuối thật
sâu, thương hắn, nhưng không cách nào gần nhau. Cô – cuối cùng là cô gái truyền thống, cha mẹ đều mất rồi, cô hi vọng có thể lấy được tình yêu
có chúc phúc của trưởng bối. Nhưng, dựa vào hắn thì không thể có.