Nhật Ký Trưởng Thành Của Bảo Mẫu

Chương 19



Hải Khiếu nhìn ở trong mắt, lại cũng không nói gì, chẳng qua là lấy ra hai ly sâm banh từ trong khay trên tay người phục vụ, đưa một ly bên trong đến trước mặt cô.

"Uống một ly."

"Uống vào rồi, không biết được có say hay không?" cô nghiêng đầu hỏi.

"Say thì như thế nào, không say thì thế nào?" Hải Khiếu tò mò cô sẽ trả lời như thế nào, cô vẫn luôn có lời nói ra ngoài dự tính của người khác.

"Nếu không say, không bằng tôi uống nước. Nếu say –" cô nhìn hắn, con ngươi quay vòng, nụ cười giảo hoạt, "Vậy tối nay không say không nghỉ."

"Hàaa...!" Hắn ngửa đầu cười vang, sau đó không nhịn được ấn xuống một cái hôn ở trên gáy cô. "Tâm La, em thật khác người khác."

"Nhậm Nhị tiên sinh." Cố tình có người không thức thời tới quấy rầy hắn.

"Anh nói chuyện, tôi đi hóng mát một chút." Tâm La thức thời nhận lấy ly rượu trong tay Hải Khiếu, thong thả đi đến góc ít người.

Lục tục có người đến cửa sổ sát đất chỗ cô đừng mời nhảy, đều bị cô uyển chuyển cự tuyệt. Nhiều lần, ba cô gái quần áo đắt tiền, phục trang đẹp đẽ đi tới, vây cô ở chính giữa.

"Cô chính là phụ nữ của Nhậm Nhị tiên sinh?" Nữ Giáp nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tâm La, khẩu khí khinh thường. "Không ra hình dáng gì."

"Chưa từng thấy cô ở bên ngoài, không biết tiểu thư thường ngày hay làm gì để tiêu khiển?" Thái độ nữ Ất vẫn còn hiền hòa, ánh mắt cũng không có chế ngạo khinh bỉ, ngược lại tò mò chiếm đa số.

Tâm La cười nhạt, cô bé lọ lem và công chúa Bạch Tuyết cũng phải không nhân vật dễ đóng, ngoài chịu nhục, còn phải dè đặt giả câm giả điếc, thật sự khổ cực.

"Ra vẻ cái gì? Mặc dù Nhậm Nhị tiên sinh dẫn cô ra ngoài, cũng không đại biểu cái gì." Ánh mắt nữ Bính kiêu ngạo cười lạnh.

Tâm La hớp một ngụm sâm banh, sau đó nâng ly lên với nữ Ất.

"Trước kia tôi có bằng bác sĩ tâm lý cho nhi đồng, trước đây không lâu từ chức, liền làm bảo mẫu của Nhậm gia."

Nữ Giáp, nữ Bính lập tức làm ra vẻ mặt mập mờ, cho rằng Tâm La là cô gái rất biết cách dụ dỗ người. Nữ Ất lại từ trong mắt Tâm La thấy được lỗi lạc hào phóng bình tĩnh, tiến tới lập tức hiểu, cô chỉ là đang trần thuật sự thật, không có mảy may giấu giếm hoặc nói quá.

"Rất hân hạnh được biết cô, tôi là Chuy." Cô mỉm cười với Tâm La.

"Mật Tâm La." Tâm La cũng mỉm cười lại, người kính cô một thước, cô kính người một trượng. "TÔi từng xem quảng cáo của cô, người thật của cô còn đẹp hơn trong quảng cáo nhiều."

Chuy nhún vai, không để ý tới nữ Giáp, nữ Bính thúc giục cô trở về bên cạnh bạn trai.

"Hồng nhan dễ già, tôi lại thà có một nghề thành thào như Mật tiểu thư cô, ít nhất còn có thể đi làm bảo mẫu, tốt hơn dùng gương mặt để ăn cơm." Lời của cô vừa ra, sắn mặt nữ Giáp, nữ Bính đều đổi.

"Chuy tiểu thư cần gì phải cảm khái, dung nhan tuyệt diễm và trí tuệ của cô, quyết sẽ không kém hơn tôi."

Tâm La và Chuy trao đổi một cái ánh mắt, tiếp đồng thời mỉm cười, quyết định ở trong lòng, họ thích đối phương, hơn nữa sẽ trở thành bạn.

"Cindy, có thể nói chuyện một chút không?" Vương Thế Chiêu chẳng biết lúc nào xuất hiện ở bên người của các cô.

Tâm La gật đầu, sớm muộn phải đối mặt hắn, cô không thể nào tránh hắn một đời một thế, có lẽ hôm nay là thời khắc tốt nhất.

"Scott, theo em nhảy một điệu a." Dứt lời, cô không để ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của nữ Giáp, nữ Bính, chẳng qua nói một tiếng "Xin lỗi không tiếp được" với Chuy đang cảm thấy tò mò vì sao một cô gái vô danh như cô lại biết Vương Thế Chiêu, liền giao tay cho Thế Chiêu.

Thế Chiêu nhận lấy tay của cô, nắm thật chặt trong lòng bàn tay, dẫn cô về phía sàn nhảy.

Tân khách đầy phòng cũng chú ý nhất cử nhất động của bọn họ. Sau khingười quan trọng nhất của Nhậm Nhị tiên sinh cự tuyệt đông đảo công tử giàu có mời nhảy, lại chủ động yêu cầu cùng nhảy với trưởng công tử của Thiên Vương, mà lại, hai người hiển nhiên là quen biết cũ, thật rất không tầm thường. Nhậm Hải Khiếu đại danh lạnh lùng và Vương Thế Chiêu phong lưu bên ngoài, tựa hồ đều bị cô mê hoặc.

Thế Chiêu chẳng qua là đưa mắt nhìn Tâm La thật sâu, cẩn thận giống như chỉ sợ cô sẽ hóa bướm đi ở trong phút chốc. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người cũng không có nói chuyện, thiên ngôn vạn ngữ, cũng không từ nói đến. Hắn cảm thấy Tâm La thay đổi, trở nên xa lạ mà xa xôi. Thay đổi này khiến cho hắn bất an. Tựa hồ, cô rốt cuộc từ sâu lông trẻ trung, hóa thân làm bướm, giương cánh muốn bay, hắn, không biết giữ cô lại như thế nào.

Năm ấy, cô xả thân đỡ một đao điên cuồng thay hắn, chảy nhiều máu như vậy, hắn vĩnh viễn cũng không quên được một màn đó. Cô giống một con búp bê bể tan tành té ở trước người hắn, sau đó mặc dù cứu sống lại không có để lại vết sẹo, nhưng, từ ngày đó, cô phòng bị rất nặng đối với khác phái xa lạ, trừ người nhà, cô cũng không cho phép khác phái đụng chạm cô. Cho nên, khi cô kiên trì muốn tiếp tục luyện tập công phu quyền cước thì hắn rất kinh ngạc. Thật lâu về sau, hắn mới biết, cô là thông qua phương thức cực đoan như vậy, vượt qua sợ hãi đối với khác phái xa lạ.

Hắn rất khó xác thực tự nói với mình, yêu cô lúc nào, lại yêu cô điểm nào. Có lẽ là ở trong nháy mắt cô đỡ nhát dao kia cho hắn, liền yêu. Hắn không biết, chẳng qua là không tự chủ được bị cô hấp dẫn, bị vẻ mặt thống khổ bi thương lại kiên cường nhẫn nhịn rung chuyển.

Cô ấy thật ôn nhu thiện lương, học tập rất tốt, khi cô ngồi chung xe đi học với hắn, luôn quen nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, mà hắn, xác định cô.

Cứ như vậy bất tri bất giác yêu cô, vậy mà, sự đời không như ý, coi như cô đã cứu hắn, cha cũng không cách nào dễ dàng chấp nhận con gái của một người giúp việc gả vào Vương gia, ngay cả ý nghĩ chợt loé lên đều không cho phép. Cho nên, cha không để ý hắn phản đối, chia rẻ bọn họ. Năm năm sau, hắn từ Luân Đôn trở về nước, kinh hãi nghe cha mẹ của cô đã mất, thành nữ cô nhi, lửa tình bị bóp nghẹt của hắn liền châm lại.

Hắn muốn cô, cha cũng ngầm cho phép, chẳng qua là nói rõ không cho phép cô vào cửa, không cho cô mẫu bằng tử quý, không được công khai thân phận của cô và quan hệ của bọn họ với người ngoài. Khi hắn nói điều kiện của cha lại cho cô nghe thì cô chỉ là cười cười, cũng không nói gì.

Nhưng, từ đó về sau, cô chưa từng đề cập tới bất kỳ yêu cầu gì với hắn, một lần cũng không có, ngay cả hắn gặp dịp thì chơi đêm không về nhà vẫn cũng không hỏi tới, ngược lại chính hắn mỗi lần sau đó sẽ giải thích với cô.

Hắn cho là cô sẽ không để ý xì căng đan của hắn, bởi vì thương hắn, không ngại làm một tình nhân không danh không phận.

Nhưng thì ra là, hắn sai lầm rồi, vẫn luôn sai lầm rồi.

Cô không có cảm giác an toàn, cô đã sớm bắt đầu có ý bỏ đi, hắn nên phát hiện. Trong tủ quần áo của cô chỉ có trang phục lịch sự đi làm và le que vài món đồ mặc ở nhà, cô không dùng tiền của hắn mua bất kỳ châu báu đồ trang sức hoặc vật xa xỉ, cô chưa bao giờ sử dụng số điện thoại hắn làm cho cô, vẫn không kêu tên của hắn ở trước mặt người. Bọn họ ở chung chỗ mặc dù rộng rãi sáng ngời, cũng không phải nhà trong cảm nhận của cô, cô làm tất cả, đều là chuẩn bị tùy thời có thể rời đi.

Sau khi cô rời đi hắn mới đột nhiên phát giác, trừ nói "anh yêu em", hắn lại không có bất kỳ thứ gì có thể giữ cô lại. Hắn làm cho cô, lại thiếu thốn đến đây.

Nhưng, người đàn ông trầm lạnh gọi Nhậm Hải Khiếu đó, lại cho cô ăn mặc đẹp đẽ, công khai thân phận của cô, mang cô ra vào trường hợp người giàu có tụ tập, hoàn toàn không để ý thân thế của cô, nhảy với cô, dùng ánh mắt bảo vệ theo đuổi cô, cũng như hiện tại. Hắn biết Tâm La không phải là cô gái hư vinh, nhưng, Nhậm Hải Khiếu cho cô, không chỉ là một bữa tiệc, mà là tôn trọng.

Vào giờ phút này, hắn mới rõ ràng hắn sai thái quá. Tâm La như là ngọc đẹp trân quý nhất thời bị long đong, lúc đó hắn nên liều lĩnh phản đối cưới cô vào cửa, để cho cha biết vẻ đẹp của cô được không bại bởi bất kỳ danh môn thục nữ, tiến tới tiếp nhận cô, thích cô. Mà bây giờ – không biết tất cả còn kịp không.

"Cindy." Rốt cuộc, ở sau lúc đưa mắt nhìn ngắn ngủi rồi lại giống như dài đằng đẵng, hắn chát chát mở miệng. "Mấy tháng này, anh một mực tìm em."

Tâm La nhẹ nhàng gật đầu. "Em biết rõ, em gặp được bạn của anh, Nhị gia nói cho em biết."

"Em sống tốt hay không?" Hắn ôm chặt cô một chút, an ủi tương tư hơn bốn tháng của mình. Hắn thật ích kỷ, cho là cô không có người nhà, chỉ có hắn, cho là cô sẽ không tin bất kỳ lời đồn đãi, cho là cô săn sóc không gây không làm khó, sẽ vĩnh viễn là của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ hỏi cô, đến tột cùng muốn cái gì? Hắn thở dài.

"Rất tốt, giống như người nhàn rỗi phú quý." Tâm La nhớ tới một đám già trẻ trong vườn Hải Nhiên, cười, ánh mắt xẹt qua Hải Khiếu cầm ly rượu xem bọn họ khiêu vũ, dừng lại mấy giây, sau đó dời đi, an tâm. Hắn không có bỏ lại cô.

"Anh cảm thấy em thay đổi thật nhiều." Thế Chiêu nói nhỏ ở bên tai cô. "Hoạt bát sáng sủa, cũng – đẹp hơn rồi."

"Phải không?" Tâm La không chút để ý hỏi ngược lại. Hoặc là, cô chỉ không còn thương hắn mà là thương cô.

"Cindy, tha thứ anh." Hắn thành khẩn nói.

"Tại sao?" cô kỳ quái hắn đột ngột nói xin lỗi.

"Tha thứ sự sơ ý cho là em sẽ không để ý tất cả của anh." Hắn không phải không khổ sở, vốn người đàn ông kéo cô tham gia tiệc tối nhà giàu có, kiêu ngạo mà tự hào giới thiệu cô cho mọi người, hẳn là hắn.

Tâm La lắc đầu một cái. Hắn không sai. Bọn họ chẳng qua là ở trong thời gian sai lầm gặp người sai lầm. Cô ở sau khi mất đi cha mẹ gắt gao bắt được Thế Chiêu tự cho là yêu cô giống bấu víu bè gỗ. Không gây không làm khó, là vì không muốn mất đi hắn.

"Scott, tất cả đều đã qua." cô bật ra nói nhỏ từ phần môi giống như thở dài.

Hắn dừng bước lại, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn cô, không hiểu cô mà cũng không muốn hiểu.

"Tại sao? Có phải bởi vì những người phụ nữ kia hay không? Những đứa trẻ mà họ nói căn bản cũng không tồn tại, anh căn bản cũng không yêu họ. Hơn nữa em. . . ."

Tâm La than thở thật dài, hắn vẫn không hiểu.

"Em không quan tâm? Không, cho tới bây giờ em đều quan tâm. Không ồn ào là bởi vì những xì căng đan kia vẫn luôn không có cơ hội chân chính thương hại tới em, cho đến hai người phụ nữ kia tìm tới cửa thị uy với em khoe khoang họ mang thai cốt nhục của anh, em mới chánh thức hiểu, họ vĩnh viễn cũng không thương tổn được em, em đời này cũng sẽ không hỏi tới anh có bao nhiêu phụ nữ, người thương hại em người vẫn là anh. Là anh cho họ cơ hội tới làm nhục tổn thương em, là anh một lần lại một lần phản bội em tiêu diệt tín nhiệm của em! Là anh, để cho em không có biện pháp tin tưởng chúng ta sẽ thiên trường địa cửu. Anh nghe theo an bài của lệnh tôn, thể hiện sẽ không lấy em, em làm sao biết anh sẽ không có ngày kết hôn sinh con? Em sẽ không làm người tham gia hôn nhân của người khác, cho dù là em biết anh trước. Em chỉ có thể đi. Scott, anh không biết em kéo bao lâu mới rời đi." Cô trông vào linh hồn của hắn, mỉm cười nhàn nhạt đau thương. "Em chỉ là một cô gái truyền thống, kết hôn sinh con là mơ ước đơn giản nhất của em, nếu như nguyện vọng này không chiếm được chúc phúc, còn có cái gì có thể lấy ra cầu nguyện?"

"Cindy, cho anhm cơ hội, để cho anh đền bù, anh sẽ đổi." Hắn lớn tiếng thổ lộ.

"Đền bù thế nào?" cô hỏi, cho phép mình mong đợi cuối cùng một lần nữa.

"Này –" hắn chần chờ, hắn không thể không bận tâm mặt mũi của cha.

Tâm La nhẹ giọng nở nụ cười, rút lui khỏi ngực của hắn, ngay sau đó phát hiện, tất cả mọi người đều chú ý bọn họ. Nhưng cô đã không cần thiết. Thì ra thừa nhận mình là chuyện đơn giản như vậy. Cô không phải là không oán hận, chẳng qua là, bởi vì thương hắn, cô luôn nhẫn nhịn. Vậy mà, Nhậm Hải Khiếu và vườn Hải Nhiên của hắn khiến cho cô phát hiện, cô thật sự nên sống ở dưới ánh mặt trời. Hiện tại, cô rốt cuộc quyết định buông xuống. Nói cho hắn biết, chẳng qua là không muốn mình và hắn đều tiếc nuối.

"Scott, không cần. Cám ơn những năm này anh yêu em. Nhưng, em muốn buông ra. Tạm biệt, Thế Chiêu."

Cô ngưỡng mặt lên hôn hai gò má của hắn một cái, trong mắt có lệ. Đây là lần đầu tiên, ở trường hợp công khai, cô khiêu vũ với hắn ngay trước mặt người khác nhân, gọi thẳng tên của hắn, hôn hắn. Nhưng —— đây cũng là một lần cuối cùng kiếp này.

Sau đó, cô vòng qua hắn, ngẩng đầu đi ra sàn nhảy, mỉm cười đi về phía Hải Khiếu, giao tay cho hắn.

"Nhị gia, chúng ta về nhà."

Hải Khiếu gật đầu, hắn thích cách dùng từ của cô, về nhà, nghe thật ngọt ngào.

"Cindy, không, Tâm La —— anh quyết không buông tay."

Thế Chiêu lớn tiếng tuyên cáo đối với ở bóng lưng của bọn họ. Lo lắng của hắn đã thành hiện thực, vậy mà, hắn có thể nào trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu vì vậy đi ra cuộc đời của hắn?

Tâm La khoác cánh tay Hải Khiếu, không có dừng lại bước chân đi ra ngoài. Buông tay rất thống khổ, nhưng, chấp nhất lời thề không cách nào thực hiện, chẳng lẽ không thống khổ hơn? Cô sẽ không quay đầu, làm lại quá khứ. Hi vọng, Thế Chiêu cũng có thể đi ra.

Bỏ xuống bữa tiệc nghị luận xôn xao sau lưng, cô và Hải Khiếu, đi về phía bóng đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.