"Cái vấn đề này, tối nay anh sẽ nghiêm túc bới với em, anh bảo đảm." Hắn kéo cô đứng dậy, lại kêu con trai. "Đi thôi, đi ăn cơm trước."
Tâm
La cũng không hỏi tới, nhưng cô đã biết một chút về chuyện mẹ của Anh
Nhất. Trừ lần đầu tiên gặp Anh Nhất được nghe hắn nhắc về mẹ, sau đó
chính là chuyện đánh nhau vì mẹ ở lễ người mẹ, cô cũng không có nghe hắn nói tới mẹ nữa. Đứa bé kia rõ ràng là nhớ mẹ của mình hơn nữa khát vọng lấy được tình thương của mẹ, nhưng, một bé trai chưa tới chín tuổi có
thể hoàn toàn không nói đến mẹ của mình, thực là hiện tượng tốt bất đắc
dĩ.
Trên bàn cơm, Hải Khiếu tuyên bố lúc nghỉ sẽ mang Anh Nhất đi ra ngoài du lịch.
Đông Trẫm kêu lên đầu tiên.
"Tôi cũng muốn đi."
"Không thức thời." Nhậm Thất trợn trắng mắt, không chịu nổi hắn.
"Đông lão đã xuống tối hậu thư, cậu không muốn kết hôn sinh con cũng không
sao, nhưng sang năm lúc này ông muốn bồng cháu." Hải Khiếu nhàn nhạt
chuyển cáo Đông Trẫm. "Lệnh tôn muốn anh chuyển cáo cậu, nếu như cậu
không cách nào đạt thành tâm nguyện của ông, ông liền ném Đông Đường cho cậu, tự mình tiêu dao khoái hoạt. Còn nữa, ông cảnh cáo cậu, trừ phi
cậu có bản lãnh núp trong vườn Hải Nhiên cả đời, nếu không. . . . . ."
Đông Trẫm không chút nào để lời cha nguy hiếp ở trong lòng.
"Tôi không quan tâm, cùng lắm thì cũng học bác Nhậm, ném cho thuộc hạ xử lý, mình bỏ đi không gì vướng víu, sớm thoái ẩn giang hồ."
"Thoái ẩn giang hồ?" Nhậm Thất lạnh lùng hừ một tiếng, "Có người thì có giang hồ, người chính là giang hồ."
Tâm La nhẹ giọng cười, không nghĩ tới Nhậm Thất đáng yêu như vậy. Nhưng cũng không thể theo lời hắn được.
"Đông thiếu." cô chậm rãi mở miệng.
"Tâm La thân yêu, có chuyện gì?" Đông Trẫm cợt nhả trả lời.
"Trên thế giới kiên cường không có gió, cũng không có bí mật vĩnh viễn sẽ
không bị biết. Bị người nắm giữ bí mật, sẽ là nhược điểm trí mạng, mà bí mật được tự truyền đi, có lẽ cũng sẽ không tạo thành bất kỳ quấy nhiễu. Anh thấy thế nào, Đông thiếu?"
Ánh mắt trêu chọc của Đông Trẫm
trong nháy mắt trở nên bén nhọn lạnh lùng, giống như lưỡi dao sắc bén có thể đâm thủng da thịt, nhưng khóe môi hắn vẫn treo một nụ cười, sau đó, ánh mắt của hắn lại trở lại tản mạn lúc trước.
"Mật Tâm La, anh
chưa từng chân chính bội phục một người, nhưng anh thật sự bội phục em.
Nếu không phải đã sớm có người thần hồn điên đảo động xuân tâm, cảnh cáo anh đừng đụng em, anh thật rất muốn cưới em làm lão bà đấy."
"Sợ chỉ sợ tôi thật sự đáp ứng anh, lại chỉ sợ anh tránh tôi không kịp."
Tâm La trừng mắt nhìn. Cô sớm đã cảm thấy Đông Trẫm không đúng chỗ nào,
chẳng qua không xác định đến tột cùng là tại sao. Nhưng hôm nay phản ứng của Nhậm Thất xác nhận hoài nghi của cô. Điều này cũng giải thích tại
sao Nhậm Thất là người duy nhất có thể khắc được Đông Trẫm. Nhậm Thất
đang hết sức kháng cự à? Kháng cự không khỏi hấp dẫn, kháng cự không
cách nào giải thích động tình.
Cô nhìn Hải Khiếu, Hải Khiếu không lộ vẻ gì, vẫn dáng vẻ trấn định như thường.
"Anh biết cái gì sao?" cô bật thốt lên hỏi.
"Biết cái gì?" Hải Khiếu hỏi ngược lại.
"Chính là –" cô nhìn Đông Trẫm, Đông Trẫm cũng đang nhìn cô. Cô thở dài, thôi. "Lòng hiếu kỳ của tôi tỉnh lại mấy phút đồng hồ rồi, lại ngủ say. Tôi
ăn no, xin lỗi không tiếp được."
"Tâm La, nếu như có lúc em ngán ở trong vườn Hải Nhiên này rồi, hoan nghênh em tới Đông Đường làm khách." Đông Trẫm nói ở sau lưng cô.
"Sẽ không có ngày đó." Hải Khiếu trầm giọng trả lời thay Tâm La.
"Hải Khiếu." Đông Trẫm trịnh trọng gọi hắn, thay đổi tác phong xảo quyệt thường ngày.
Hải Khiếu sửng sốt, từ hắn chính thức tiếp chưởng Nhậm thị, Đông Trẫm chưa
bao giờ kêu tên của hắn nữa, làm như cố ý tránh né, trước sau như một
cười giỡn gọi hắn "Nhị gia" .
"Tâm La là một cô gái đáng quý trọng, đừng cho cô bị bất cứ thương tổn gì nữa."
"Anh sẽ." Hắn bảo đảm.
Đông Trẫm cười, quay đầu hỏi Nhậm Thất: "Nếu như mà tôi không phải là tôi, cậu còn có thể là cậu sao?"
Nói xong, hắn cũng đứng dậy, đi ra ngoài.
Nhậm Thất kinh ngạc nhìn chăm chú vào bóng lưng ưu nhã rời đi của hắn, có
loại dự cảm, vô luận hắn hay là Đông Trẫm, cũng sẽ không như thế này
nữa. Tất cả đều không giống như trước nữa, hắn sớm nên phát giác. Mà,
hắn không biết nên làm sao đây.
"Tiểu Thất, mau đuổi theo, nói
cho hắn biết đáp án của cậu. Nếu không, cậu vĩnh viễn cũng không còn cơ
hội nói." chú Toàn vỗ bờ vai của hắn một cái.
Nhậm Thất lắc đầu một cái, Hải Khiếu cũng lắc đầu, chú Toàn nhìn, cũng chỉ lắc đầu.
"Chân trời góc bể cũng có nơi tận cùng, chỉ có tương tư không bến bờ. Tiểu
Thất, cậu không hối hận là tốt rồi." Lão quản gia không tiện nói cái gì
nữa. Cả Tâm La cũng nhìn ra được bí mật, ông cụ đã trải qua tang thương
như ông làm sao lại không nhìn ra? Không nói, là bởi vì ông không muốn
tạo thành bất tiện. Vậy mà hôm nay xem ra, rất nhiều chuyện người định
không bằng trời định. Ông thở dài một tiếng, chỉ mong có thể đánh thức
tiểu Thất.
"Chú Toàn, có lời gì đừng ngại nói thẳng." Hải Khiếu nhìn về phía cụ ông như cha.
"Chuyện này, cho dù tôi nói, các cậu cũng chưa chắc tin tưởng. Nếu các cậu tin
tưởng, như vậy các cậu đã sớm phát hiện. Tối thiểu, Tâm La phát hiện
rồi. Nếu cô không nói, tôi cũng sẽ không nói." Chú Toàn hơi khom lưng
xuống. "Phật viết: không thể nói."
"Tâm La emđã ngủ chưa?" Hải Khiếu tiến vào phòng của Tâm La trong đêm tối lần nữa.
"Em đã ngủ." Thanh âm của cô nhẹ nhàng vang lên. Ở trong trạch viện thật to mà xinh đẹp này, cô lại tìm được xung động làm nũng, không lo lắng hắn
không vui, không lo lắng có vẻ quá tùy ý, cô chỉ làm mình là tốt rồi.
Hải Khiếu không nhịn được bật cười. Hắn để mặc cho cô dùng một mặt chân
thật nhất đối đãi hắn, hơn nữa làm không biết mệt. Ngồi ở bên người của
cô, nghiêng dựa vào cột giường, hắn thanh thản mở rộng hai chân to dài
của hắn.
"Lúc cơm tối em và Đông Trẫm làm trò bí hiểm gì?"
Tâm La lật người, dùng chăn bao lấy mình, nằm nghiêng mặt ngó hắn.
"Em cho là Nhị gia đoán không được. Nếu như Nhậm Thất có chút mù tình thì
còn có lý, nhưng Nhị gia cũng có, thì quá không nên rồi."
"Đàn ông có đôi khi rất hồ đồ và chậm lụt. Vĩnh viễn không biết thương người trước mắt." Hải Khiếu có điều ngụ ý.
"A? Nhị gia nói, là mình?" Tâm La chống nửa người lên, rất có hứng thú hỏi.
"Thế nào, rõ ràng như vậy?" Hắn cười yếu ớt không dứt trong bóng tối.
"Đại đa số đều như vậy, không riêng Nhị gia." cô nghe được ra chế nhạo trong giọng điệu của hắn.
"Đúng vậy." Hắn không thể không cảm khái. Cũng may, có chút tiếc nuối cũng
không phải không cách nào đền bù. "Muốn nghe chuyện xưa hay không?"
"Chuyện xưa bên giường?" Tâm La cũng không cự tuyệt.
Hải Khiếu bị khẩu khí dí dỏm của cô chọc cho vui vẻ mà cười, đột nhiên cảm thấy tất cả cũng không phải khó khăn như vậy.
"Em biết lai lịch Nhậm thị chứ?"
"Nếu nói là hoàn toàn không biết, thật sự là lời nói dối; nếu nói là biết,
không khỏi quá nói khoác. Biết sơ lược một chút." Tâm La cũng không giấu giếm chuyện thật cô cũng không phải ngu ngốc.
Hải Khiếu trầm ngâm một lát, sau đó hắn hoạt động hai chân, để cho mình nửa nằm bên cạnh cô.
"Em đã biết sơ một hai điều, nên hiểu, bối cảnh của người như anh, rất khó
quen bạn bè thật, bạn gái cũng giống vậy. Thuở nhỏ, người ra vào trong
nhà của chúng ta, không khỏi là nhân vật nổi danh lừng lẫy. Anh và anh
hai, cùng biết một người con gái của đại ca xã hội đen, sau đó cùng nhau lớn lên. Nếu nói là thanh mai trúc mã, cũng không quá đáng. Cha của cô
vẫn hi vọng cô gả cho một trong hai anh em anh, làm đám cưới để đạt tới
mục đích củng cố thế lực. Nhưng ông vẫn chậm chạp không thể quyết định
gả con gái cho người nào. Anh trai của anh là một người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng anh ấy lại không đủ hung ác tàn nhẫn, vì thế cha của anh
vẫn rất đau đầu, dù sao chúng ta không phải là gia đình tầm thường." Hắn cười nhạt, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ. "Anh và anh trai cũng thích cô
gái kia, nói cạnh tranh công bằng. Nhưng, người trong lòng của cô là anh hai nho nhã lịch sự. Em có thể tưởng tượng anh trẻ không phục cỡ nào,
chúng ta là anh em ruột cùng mẹ, cùng anh tuấn, cùng bối cảnh, anh kém
anh trai chỗ nào đây? Cho nên anh tự nhiên không chịu buông tha cho cô,
rộng rãi chúc phúc bọn họ. Sau đó, cha anh quyết định giao gia nghiệp
lớn cho anh, mà để cho anh hai anh đi làm chuyện anh ấy thích. Sau khi
cha của cô gái kia biết, liền ép cô gả cho ta, cô cũng không thể làm
trái với ý nguyện của cha, lại càng không cam lòng buông tha cho tình
yêu của mình, liền uống đến say khướt chạy tới chỉa vào người của anh
khóc rống. Anh rất tức giận, đã nói: một đứa bé đổi cả đời. Anh cho là
chỉ cần có con của chúng ta, cô sẽ đổi ý. Rất ngây thơ phải hay không?
Cô dám nói được. Lúc đó anh vừa cao hứng vừa tức, cao hứng anh có có cô, tức giận cô vì ở chung với anh trai của anh, thà dùng đứa bé đổi cả
đời. Đang ở chúng ta quấn quít trên giường thì anh hai trở lại, vọt vào
phòng của anh. Em có thể tưởng tượng tình cảnh lúc đó hỗn loạn cỡ nào.
Châm chọc là, chính là đêm đó, cô mang thai Anh Nhất, cũng chính là đêm
đó, anh đồng thời mất đi anh trai và cô ấy. Anh trai tức giận đi xa
Italy, lại vì tức giận cưới Tĩnh Nhân đã xảy ra tình một đêm với anh ấy. Cô không chịu tha thứ anh, nói chúng ta đều không phải thật yêu cô, anh hai không phải, anh cũng không phải. Sau khi sinh ra Anh Nhất, cô
thường ném con cho anh, tự mình đi du lịch chung quanh. Ba bốn năm này,
cô dứt khoát ném Anh Nhất cho anh."
"Cô đi nơi nào?" Tâm La hỏi. Anh Nhất bị tổn thương. Thì ra lại có quá trình tổn thương như vậy.
"Cô ấy đi Milan, muốn đuổi theo tình cảm chân thành thuộc về mình ." Hắn
thở dài, cô không biết, cuối cùng cái gì cũng không được. "Trước đây
không lâu anh hai gọi điện thoại cho anh, anh ấy và Tĩnh Nhân đã tiêu
tan hiềm khích lúc trước rồi. Mà cô bị thất vọng, cũng sắp trở lại."
Tâm La không nói, tim mơ hồ đau, bởi vì một cô gái khốn khổ vì tình khác,
cô càng không may hơn mình, kẹp giữa cha và người yêu, giữa ích lợi và
chân tình, tiến thối lưỡng nan.
"Tâm La," thấy cô trầm mặc, Hải
Khiếu có chút bối rối, hắn tự tay đụng vào gương mặt của cô, lại sờ tới
một tay thấm ướt. "Thế nào?"
Tâm La lắc đầu, giật mình mình không ngờ lệ rơi đầy mặt.
Hải Khiếu sốt ruột, không quen sự im lặng của cô, kéo thân thể của cô qua. "Tâm La, thế nào?"
"Em ——" giọng mũi của cô nồng đậm. "Khổ sở vì cô, tất cả cũng đã từng mến
nhau, lại cuối cùng không thể gần người yêu mà khổ sở. Rõ ràng có thể
sớm sớm chiều chiều, rõ ràng có thể nắm tay đến đầu bạc, rõ ràng có thể. Tại sao phải bỏ qua lẫn nhau?"
Hải Khiếu đè cằm mình trên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng lắc lắc cô, an ủi.
"Hư —— không sao. Sau khi khóc lại vô sự rồi, Tâm La." Hắn không ngừng khẽ
hôn cô. "Em là Tâm La kiên cường của anh, cho dù muốn tách ra với người
yêu, cũng sẽ cười nói hẹn gặp lại. Vui vẻ sung sướng hạnh phúc mới là
màu sắc em nên có."
Tim của hắn bởi vì cô khóc thút thít mà níu
chặt. Trái tim giống bị một lực lượng vô hình hung hăng nắm, khiến cho
hắn không thở nổi. Vào giờ phút này, hắn rốt cuộc thừa nhận với mình,
đúng như lời Nhược Diệp, hắn chưa từng chân chính yêu Nhược Diệp. Lúc
Nhược Diệp khóc thút thít hắn còn có thể tàn nhẫn nói lên điều kiện đổi
lấy trinh trắng của cô để cô phục tùng, nhưng —— hắn không thể chịu được Tâm La thương tâm bi thương, mảy may cũng không được. Hắn chỉ hi vọng
nhìn thấy cô cười đến sáng như hoa xuân, nghe lời nói dí dỏm của cô.
Tình yêu của hắn, tới rất mạnh mà không kịp làm phòng ngự.
Lần này, hắn không muốn làm hư tất cả, mất đi người có thể sớm sớm chiều chiều, có thể nắm tay bạc đầu.
Chậm rãi đè cô té trên giường, hắn cúi đầu, hôn lên trên mặt mang theo vị nước mắt hơi mặn của cô.
Tay của hắn dọc theo mặt mày khéo léo của cô, nghiêm túc như muốn khắc sâu
cô vào trong linh hồn. Mơn trớn lông mày tựa như trăng rằm của cô, mơn
trớn sống mũi không phải rất thẳng của cô, mơn trớn cằm nhọn khéo léo
của cô, cuối cùng dừng lại trên cánh môi đầy đặn của cô. Môi của hắn
cũng ngừng lại ở khoảng không cách môi cô khoảng 1cm.
"Tâm La,
anh sẽ không phát lời thề vô ý nghĩa, anh chỉ muốn yêu em, không chỉ tối nay, cũng không chỉ thân thể. Nếu như em không muốn, chỉ cần đẩy anh
ra, anh sẽ không làm trái với ý nguyện của em." Hắn chạm môi của cô thì
thầm.
Mặt của Tâm La lập tức đỏ. Cô quên rơi lệ, thân thể to lớn
đè ở trên người cô tản ra hơi thở nóng bỏng, cháy lòng của cô, dường như muốn thiêu hết tất cả của cô. Cả người cô xụi lơ, không dùng được một
chút khí lực, càng không nói đến đẩy hắn ra.
"Anh đã cho em cơ
hội, Tâm." thanh âm của Hải Khiếu trở nên thấp trầm hấp dẫn. Sử dụng môi và tay của hắn, thi triển ma lực dục vọng ở trên người của cô, đốt tất
cả ngọn lửa, đẩy hai người đến thiên đường hoan ái.
Mà đêm, còn dài hơn.
Ánh mặt trời, xuyên qua khe hở rèm cửa sổ sát đất màu lục, rải vào bên trong phòng.
Tâm La dần dần tỉnh lại, chậm rãi nâng lông mi lên, rọi vào mi mắt cô, là
một lồng ngực rộng rãi mà bền chắc của phái nam, da thịt màu lúa mạch
sáng, bắp thịt căng đầy. Cô có mấy giây mờ mịt, không biết đêm nay là
đêm nào, cũng không biết người ở chỗ nào, lại càng không biết là ảo là
thật. Nhẹ nhàng chuyển động thân thể, cô phát hiện mình bị ôm trong một
đôi cánh tay sắt.
Rũ lông mi xuống, cô nhớ lại đêm qua. Ngoài
kinh ngạc, là mật ngọt. Người đàn ông ôm cô thật chặt, cực độ nhiệt
tình, mang theo cô leo lên đỉnh núi vui thích, một lần lại một lần. Hắn
cuồng dã nhiệt liệt hấp dẫn giống như mong mỏi một đời một thế, hắn cho
cô hạnh phúc cực hạn của người phụ nữ. Mà tư thế hắn ôm chặt lấy cô,
tràn đầy tham muốn giữ lấy, khiến cho cô cảm thấy được quý trọng.
Bên môi dâng lên một nụ cười, cô lặng lẽ thở dài, dựa vào lồng ngực hắn,
phóng túng chính mình hưởng thụ ấm áp của hắn, dựa vào thân thể khỏe
mạnh khiến cho cô an tâm.
Hải Khiếu từ sáng sớm đã tỉnh rồi. Hoan ái cả đêm khiến hắn thấy có chút không thành thật. Chỉ có thân thể xinh đẹp bị hắn ôm chặt trong hai tay, chứng minh tất cả xảy ra không phải
là một giấc mộng quá mức tốt đẹp. Hắn cúi đầu hôn cái trán trắng noãn
của cô, trên mặt lạnh lùng dâng lên nụ cười ôn nhu. Hạnh phúc a, chính
là cái phút chốc mỗi ngày tỉnh lại, vừa mở ra mắt có thể nhìn thấy người yêu nằm ở trong ngực.
"Tâm, anh biết rõ bây giờ em vẫn không thể lập tức tin tưởng vào tình yêu, cũng không thể lập tức tin tưởng anh.
Nhưng không cần gấp gáp, anh sẽ không ép em, anh có thể chờ, chỉ cần em ở lại bên cạnh anh. Em có thể từ từ nếm thử, tín nhiệm một người, yêu một người lần nữa; có thể nếm thử vui vẻ tốt đẹp sớm chiều sống chung.
Chúng ta, còn có Anh Nhất, nếm thử chia sẻ tất cả." Hắn nỉ non tự nói.
"Anh không muốn chúng ta bỏ qua nhau, cho nên, Tâm, thân yêu, em phải
phụ trách với anh, không thể bội tình bạc nghĩa; không thể bỏ đi sau khi anh động tâm với em; không thể không yêu em."
Tâm La nhắm mắt lại, làm bộ cô còn đang trong giấc mộng, không có nghe thấy lời nói có chút vô lại có chút bốc đồng đó.
"Thân yêu, em đã không có phản đối, như vậy chính là đồng ý."
Nói xong, Hải Khiếu mỉm cười, trong mắt sáng lóe lên ánh sáng ôn nhu quyến luyến. Sau đó hắn nhắm mắt lại, ngủ thật say.