Cũng may, lún còn chưa sâu. Cô cầm lên một cái bánh nhân đậu và hạt sen, cẩn thận bỏ vào trong miệng, hết sức tỉ mỉ nhai, để cho mùi vị trong veo
tràn ngập ở cả khoang miệng. Đáy lòng, lại hơi khổ sở hoàn toàn ngược
lại.
Cho đến ánh nắng chiều đã biến mất hầu như không còn, cô mới đứng người lên, phủi cánh hoa màu trắng cả vai xuống, trở về bên trong
nhà.
"Tâm La, em rốt cuộc biết tiến vào." Hải Khiếu từ trên sô pha trong phòng khách đứng lên nghênh đón cô. "Chờ em ăn cơm đấy."
Nói xong, khoác vai cô đi về phía phòng ăn.
Trong phòng ăn, Anh Nhất đang ngồi bên cạnh mẹ Nhược Diệp.
"Nhược Diệp, để anh giới thiệu cho các em, vị này là –"
"Tôi là bảo mẫu của tiểu thiếu gia, Mật Tâm La." Tâm La nhẹ nhàng tiếp lời,
không để cho Hải Khiếu nói ra thân phận khiến người khác rung động.
"Rất hân hạnh được biết cô, tôi là mẹ Anh nhi, Từ Nhược Diệp." Nhược Diệp ưu nhã mỉm cười, trong lòng đã nhiều một phần cẩn thận với cô gái mặc áo
tơ trắng đơn giản trước mắt.
Tâm La gật đầu, ngồi ở đối diện cô,
thong dong quan sát cô gái từng được Hải Khiếu nhớ trong lòng. Cô ấy
hoàn toàn khác với cô, không phải là người phụ nữ bình thản như nước, mà có một loại cuồng dã diêm dúa mỹ lệ khác. Nhưng, giơ tay nhấc chân lại
ưu nhã vô cùng. Anh Nhất thừa kế ngũ quan sáng ngời của cô, ngồi chung
một chỗ, càng thêm giống.
Không khí trên bàn cơm hết sức nặng nề, Nhược Diệp chỉ quan tâm con trai, Hải Khiếu vẫn cố gắng làm cho Tâm La
nói chuyện với hắn. Tâm La mỉm cười lắc đầu với hắn, ý bảo sau đó sẽ
thảo luận chuyện xảy ra sau.
Hải Khiếu im lặng thở dài, thỏa
hiệp. Hắn biết rất hoang đường, nhưng mẹ của con trai hắn và người phụ
nữ hắn yêu không phải cùng một người, mà hiện tại cùng ở dưới một mái
hiên, không phải không làm hắn nhức đầu.
Chú Toàn và Nhậm Thất
nhìn nhau. Mắt thấy chuyện tốt gần, đột nhiên sinh ra biến cố, mà nhìn
thần thái Tâm La, rất khó suy đoán lòng của cô bây giờ tình. Cô không
nói một lời thì lại trở thành cái giếng sâu lúc ban đầu, trong suốt, lại nhìn không tới đáy.
"Chú Toàn, chuẩn bị phòng cho Nhược Diệp chưa?" Hải Khiếu hỏi lão quản gia.
"Không cần bận rộn vì em, buổi tối em ngủ với Anh nhi." Mặt xinh đẹp của Nhược Diệp tỏa ra ánh sáng của người mẹ. Sau khi vứt con trai một bên bốn
năm, cô vẫn không thể đoạt về tình yêu lúc ban đầu thuộc về mình, khi cô bỗng nhiên quay đầu thì mới phát giác, cô sắp mất đi một tình cảm chân
thành khác trong cuộc đời – con trai của cô. Cho nên, lần này, cô muốn ở cạnh bên Anh Nhất, nhìn nó trưởng thành.
Anh Nhất nhìn ba nghiêm túc, lại liếc nhìn cô Tâm cười nhìn hắn, cúi đầu. Trong lúc bất chợt,
hưng phấn và vui sướng khi gặp mẹ, bị vô dụng và mê mang thay thế. Nẹ
trở lại, vậy cô Tâm làm sao bây giờ? Ba muốn kết hôn với cô Tâm, vậy mẹ
làm sao bây giờ? Trong tâm linh nho nhỏ của hắn lần đầu tiên có cảm giác tình thế khó xử. Là hắn tham, ai cũng chẳng muốn mất đi. Nhưng – tại
sao, trong nháy mắt, cô Tâm lại có vẻ xa vời?
"Tôi ăn xong rồi, các vị chậm dùng." Tâm La đứng lên, cáo lui với người ở chỗ này.
"Tâm, trong thư phòng mới có một bộ sách em muốn xem." Hải Khiếu nói với cô.
"Cô Tâm" Anh Nhất cũng ra tiếng, "Ván cờ của chúng ta. . . ."
Trong tròng mắt trong sáng của Tâm La thoáng qua lưu luyến, chẳng lẽ bọn họ
cũng cảm thấy tâm tư của cô? Cười mỉm, cô bảo đảm: "Đừng lo lắng, một
người cũng chạy không thoát."
Sau đó, cô rời đi phòng ăn, lên
lầu, đẩy cửa thư phòng nhỏ ra. Bên trong cửa, là trời đất riêng của Hải
Khiếu, có một cảnh cửa thông đến phòng ngủ của hắn. Nhưng coi như đã có
thân mật da thịt với hắn, Tâm La cũng chưa từng nghĩ tới đặt chân vào
phòng ngủ của hắn, trong mơ hồ, cô biết, nếu như cô đi vào, sẽ chạm đến
thế giới tư mật nhất của hắn. Cô – còn chưa có chuẩn bị xong. Mà trừ
tình cảm bốc cháy đêm hôm đó, Hải Khiếu đối với cô, vẫn giữ lễ.
Tiện tay lấy một quyển tập thơ của Heine (nhà thơ kiệt xuất người Đức), ngồi vào chỗ của mình trên sô pha thoải mái, cô không chút để ý liếc nhìn.
Đọc Heine, cũng không thích hợp tình trạng bây giờ, cô biết. Nhưng cô
muốn mình giữ vững một tâm tình tương đối thoải mái, khách quan đối diện chuyện xảy ra.
Một lúc sau, Hải Khiếu đẩy cửa đi vào, trở tay
đóng cửa lại, rơi khóa. Hắn chậm rãi đến gần bàn đọc sách, đè xuống chốt mở, tiếp hắn đi về phía Tâm La, rút đi sách trong tay cô, tiện tay đặt
trên thành ghế sô pha.
"Tại sao không để cho anh nói cho Nhược Diệp em là vị hôn thê của anh?" Hắn có chút không vui.
"Chúng ta ký hợp đồng , không nhớ sao? Trước khi hợp đồng đến kỳ thật sự em là bảo mẫu của Anh Nhất." Tâm La thẳng tắp đưa mắt nhìn Hải Khiếu, không
có tránh né. "Từ tiểu thư rốt cuộc là mẹ Anh Nhất, em không có ý dùng
thân phận anh cho em để hiển lộ rõ ràng địa vị của em trong lòng anh. Đó không phải là tác phong trước giờ của em, giống như cô gái từng bị
thương trên tình trường, chính mình không muốn, đừng gây cho người khác, em không muốn trong lúc vô tình gây khó khăn cô ấy."
Hải Khiếu thở dài, ôm cô lên, rồi mình ngồi vào trên sô pha, để cho cô dựa ngồi ở trong ngực hắn.
"Tâm La, nhượng điểm rất lớn của em là quá mức thiện lương. Nhưng, anh yêu sự thiện lương của em." Hắn hôn môi cô.
"Không nên như vậy." Cô chỉ chỉ máy giám thị trên trần nhà.
Hắn dúi đầu vào cổ của cô, nở nụ cười. "Đừng lo lắng, anh đã sớm tắt nó rồi."
"Hải Khiếu, nghiêm chỉnh một chút, em lo lắng không chỉ là những thứ này."
Tâm La đẩy đỉnh đầu tóc đen của hắn, không muốn bị môi lưỡi của hắn
trêu chọc trên cổ kia đến bị lạc. "Em lo lắng Anh Nhất hơn."
"Anh Nhất?" Nghe được tên con trai, tay chạy trên người cô của Hải Khiếu
dừng một chút, ngừng lại. Ngẩng đầu lên, hắn nhìn cô. Trước khi Tâm la
xuất hiện, hắn đối với con trai, chẳng qua là cho thỏa mãn về vật chất,
cũng không cho quan tâm thích hợp trong tâm hồn. Nhưng, bởi vì Tâm La
đến, khiến cho hai cha con bọn họ thay đổi thân mật, cũng khiến cho hắn
rốt cuộc biết tình yêu. "Em lo lắng Anh Nhất cái gì?"
"Anh mới
thân cận với nó mấy ngày, hiện tại Từ tiểu thư trở lại, các người phải
chung đụng như thế nào? Anh là cha, cô là mẹ, giữa không có hôn nhân,
hơn nữa hai người lại ở chỗ khác nhau, đây đối với một đứa trẻ khát vọng tình thương của cha và tình thương của mẹ mà nói thật chân chính hỏng
bét. Nữa, nó phải phối hợp quan hệ giữa mẹ và em như thế nào? Ba người
chúng ta đi du lịch, nhưng không có phần mẹ nó, nó sẽ nghĩ như thế nào?
Cứ xem là em buồn lo vô cớ thôi, em rất lo lắng."
Hải Khiếu trầm
mặc, không sai, Nhược Diệp đối với hắn, là vật hy sinh lúc tranh giành
tình nhân khi tuổi trẻ khinh cuồng, trừ cảm giác nhàn nhạt, cô ở trong
lòng hắn đã sớm không có phân lượng gì. Nếu như cô không phải là mẹ đẻ
của Anh Nhất, hắn đại khái ngay cả họ tên của cô cũng không nhớ được,
nhưng cuối cùng t*ng trùng của mình ở trong cơ thể cô thai nghén thành
một đứa trẻ sống sờ sờ, lại từng chút từng chút lớn lên, cô không hợp tư cách, nhưng máu mủ tình thâm, cũng vẫn là mẹ con trai hắn. Không liên
quan tình yêu, chỉ là một sự thật, hắn không có biện pháp bảo con trai
lựa chọn.
"Anh nên làm cái gì bây giờ?" Hắn lại vùi đầu lên cổ Tâm La, buồn buồn hỏi.
"Ưu tiên suy tính vì hạnh phúc của Anh Nhất." Tâm La hôn hôn đỉnh đầu của
hắn. "Đi cùng mẹ con họ. Tối nay, bảo mẫu như em liền nghỉ phép lười
nhác đi."
"Tâm." Hắn mạnh mẹ ôm cô, không biết tại sao, đột nhiên không muốn buông cô ra.
"Huh?" cô ôn nhu nằm ở trên vai hắn, hưởng thụ ôn tồn chốc lát.
"Anh nói với em anh yêu em chưa?" Hắn hỏi bên tai cô.
"Tựa hồ không có." Cô hé miệng cười trộm, có thể khiến cho Lãnh Tu La nói ra lời như vậy, cũng thật khó cho hắn.
"Anh yêu em, Tâm." Hắn tựa hồ phát hiện cô cười, khóe môi cũng dâng lên nếp
nhăn khi cười, lạnh lùng bén nhọn trong mắt đã sớm hóa thành tình nồng
thật sâu.
"Tốt lắm, em hiểu rõ rồi. Anh nhanh đến với Anh Nhất đi." cô chưa có trả hắn một câu "Em yêu anh", vào giờ phút này.
Chuyến đi Tây Ban Nha, bởi thế chậm trễ.
Mỗi ngày Hải Khiếu đúng hạn đi làm tan việc; Tâm La và Nhược Diệp mặc dù
không có trở thành bạn, nhưng cũng chung đụng dung hòa; Đông Trẫm biến
mất gần nửa tháng lại bắt đầu đi lại ở trong vườn Hải Nhiên, chẳng qua
là, sẽ không cãi vả với Nhậm Thất, mỗi ngày chỉ quấn Tâm La đọc sách tán gẫu vpớ hắn ở trong hoa viên.
"Tôi có thể gia nhập với hai người không?" Nhược Diệp ở thời điểm con trai ngủ trưa, cũng bước tới.
"Hoan nghênh gia nhập. Nhược Diệp, cô ngồi ở đây." Đông Trẫm đứng dậy, "Tôi đến chỗ chú Toàn đòi bánh ngọt ngon."
Nói xong, hắn chạy đi nhanh như gió.
"Đông Trẫm còn hiếu động tựa như khi còn bé." Nhược Diệp chân thành ngồi xuống.
Tâm La rất thưởng thức nhìn cô, thật sự là cô gái làm người ta vui tai vui
mắt, ăn mặc vửa đúng thích hợp, mặc mộ bộ áo đầm màu đỏ chót, tôn lên
gương mặt không son phấn của cô, ánh đẹp chiếu người, khó trách có thể
làm cho Hải Khiếu và anh trai của hắn rối rít điên cuồng vì cô.
"Mật tiểu thư, nhìn kỹ cô, mới phát hiện cô là một cô gái vô cùng tài trí
xinh đẹp, hết sức hiểu được ứng xử thế nào, ở trong hoàn cảnh như vườn
Hải Nhiên vẫn có thể khoan thai tự đắc. Điều này làm cho ta hâm mộ hết
sức."
Tâm La chỉ cười không nói, cô không phải là người thứ nhất nói như vậy, vả lại, cô biết đây chẳng qua là một lời dạo đầu.
"Tôi thì không thể bình tĩnh nhàn nhã giống như cô." Nhược Diệp khổ não chau nhẹ lông mày, răng trên khe khẽ cắn môi dưới, dù vậy, cô vẫn xinh đẹp
khiến người không cách nào kháng cự. Thật là đẹp không có người bằng,
hình dung tốt nhất của tôi cũng đa tình.
Lúc này Tâm La mới bỗng
nhiên mới hiểu ra tại sao mấy bạn gái trước kia của Hải Khiếu mà cô may
mắn gặp được, đều là mỹ nhân xinh đẹp và hơi cuồng dã. Hắn ở đáy lòng,
vẫn theo bản năng tìm thế thân của Từ Nhược Diệp. Nhận thức này, khiến
cô như bừng tỉnh hiểu ra như được truyền thụ trí khôn.
Cô nhè nhẹ cười, quyết định diễn xuất theo kịch bản Nhược Diệp muốn.
"Tại sao?"
"Tôi không có biện pháp khôi thông với Anh nhi, vô luận tôi muốn làm cái gì, muốn làm thế nào, nó cũng sẽ nói: cô Tâm có thể như vậy, cô Tâm sẽ như
vậy. Tôi đột nhiên phát hiện, ở trong mắt hắn, tôi không thể so sánh với bảo mẫu như cô. Mà tôi, lại không hiểu rõ con trai mình bằng một bảo
mẫu, đây không phải là một chuyện rất đau xót sao? Cái khổ của tôi, vì
vậy mà sinh." Nhược Diệp vừa nói, vừa quan sát phản ứng của Tâm La.
"Xác thực, một người mẹ tách ra với đứa con lâu dài, sẽ tạo thành ảnh hưởng
hết sức lớn, nếu muốn đền bù cách ngại bởi vì thời gian và không gian
tạo thành, cũng không dễ dàng. Không phải là một sớm một chiều có thể
giải quyết." Tâm La cũng không phải không dám nói, cô đã gặp nhiều người mẹ và con bởi vị chia lìa lâu dài mà xa lánh cách ngại lạnh nhạt hờ
hững. Nhược Diệp và Anh Nhất, còn không phải là tình hình bết bát nhất,
dù sao, Anh Nhất là đứa trẻ thấu tình đạt lý.
"Tôi hiểu rõ." Nhược Diệp yếu ớt thở dài, trên mặt lộ ra vẻ tịch mịch. "Hiện tại Anh nhi đã không cần người mẹ như tôi rồi."
"Làm sao có." Tâm La vỗ vỗ tay của cô. "Nó chỉ phải không hiểu làm sao chung đụng với cô thôi. Lâu ngày rồi, dĩ nhiên là sẽ từ từ san bằng tổn
thương mà thời gian mang tới."
"Nhưng, hiện tại nó chỉ nhắc tới
cô, chỉ tin cô!" Nhược Diệp đã muốn rơi lệ, một đôi mắt đẹp cầu xin nhìn Tâm La. "Mà tôi căn bản không có biện pháp tiếp xúc nội tâm của nó."
"Cho nên?" Tâm La yên bình khí hòa hỏi, thiện lương của cô tuyệt không ảnh
hưởng trí tuệ của cô, nhưng làm khó phái nữ cũng không phải tác phong
của cô. Đoán đố vòng quanh thật sự quá mệt mỏi, không bằng để cho cô
đánh tới vấn đề quan trọng. "Từ tiểu thư cho là nên làm cái gì bây giờ
mới tốt?"
Trong đôi mắt ươn ướt của Nhược Diệp xẹt qua quyết tâm bén nhọn.
"Xin nói cho tôi biết yêu thích của Anh nhi, làm việc và nghỉ ngơi, để cho
tôi tự mình chiếu cố cuộc sống ăn uống hàng ngày của Anh nhi." Trên mặt
cô mang theo biểu tình cầu xin và ra lệnh, "Tôi vẫn không phải là người
mẹ đủ tư cách, hiện tại, tôi muốn nhìn nó trưởng thành. Mật tiểu thư,
tôi cho là nếu tôi trở lại làm bạn Anh nhi rồi, nó cũng không cần bảo
mẫu nữa. Xin thành toàn tâm nguyện của người làm mẹ như tôi."
Tâm La nâng chung trà màu lam cổ dài bằng thủy tinh lên trên bàn, khẽ nhấp
một ngụm nước, không biến sắc nhìn Từ Nhược Diệp. Cô không phải là cô
gái quyến rũ đơn giản, mục tiêu của cô rất mạnh, tài ăn nói và lực
thuyết phục càng thêm hạng nhất. Có lẽ tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời cô chính là lựa chọn khó khăn giữa tình thân và tình yêu năm đó? Hoặc
là, cô so bất luận kẻ nào cũng tinh tường ý thức được điểm này, cho nên
cô mới có thể dứt khoát kiên quyết theo đuổi tình yêu thuộc về mình, lại ở lúc vô vọng, trở lại tranh thủ tình thân mình nên có. Cô là một cô
gái biết bảo vệ tình cảm của mình, cho dù không chừa thủ đoạn nào cũng
muốn đạt tới mục đích.
Trên điểm này, Tâm La tự thẹn không bằng.
Cô không am hiểu bảo vệ bất kỳ vật gì, bao gồm tình yêu của mình, cô quá quen trông coi rồi. Vậy mà bầu trời cũng không phải là lúc nào cũng sẽ
rơi xuống, cho nên canh gác như cô, nếu không phải hóa thành một hòn đá
bồ tát, chính là rốt cuộc xoay người tránh ra.
Nhưng, thứ có thể
để cho cô xoay người rời đi dù sao không nhiều lắm. Lần này, cô muốn bảo vệ một vật, dùng hết toàn lực cũng muốn.
Nhược Diệp bị Tâm La
cái loại nhìn chăm chú giống như có thể hiểu rõ lòng người nhìn đến có
một chút chột dạ bất an, nhưng vừa nghĩ tới cô đã mất đi người đàn ông
mình yêu nhất, cô không thể mất đi con trai nữa, cô liền dũng cảm nghênh nhìn lại.
Đang lúc ấy thì, Đông Trẫm ôm một hộp sơn cổ đẹp đẽ đi tới.
"Hôm nay chân chính may mắn. Chú Toàn đặc biệt phân phó sư phụ làm bánh ngọt bốn màu, Tâm La lại dính vinh dự của em."
"Cái này kêu ‘mượn hoa hiến Phật’ à?" Tâm La cười, "Tôi chỉ quen uống trà ăn ít bánh ngọt, không ăn món chính. Bất quá lấy tốc độ Đông thiếu anh ăn
bánh ngọt và số lượng để xem, thời điểm cuối năm trốn không thoát mập
lên 30 lbs đâu."
"A!" Đông Trẫm làm bộ bưng mặt thét chói tai.
"Anh quyết định chưa?" Tâm La thình lình hỏi. Lòng của hắn phòng vệ quá cao, chỉ có ra tay bất ngờ, đánh úp, mới lấy được đáp lại ngay mặt.
Hắn ngừng kiểu cách thét chói tai, tà mị lại gần mặt của Tâm La, ngay cả hơi thở cũng phất trên mặt nhau.
"Em yêu, cái gì cũng chạy không khỏi cặp mắt xinh đẹp của em, phải hay không?"
"Ha ha, tin tưởng tôi, người đứng xem sáng suốt vẫn có một chút đạo lý. Như thế nào, quyết định sao?" cô không cho hắn cơ hội trốn tránh vấn đề.
"Nếu tới cũng tới, tự nhiên là có quyết định. Em biết rõ còn hỏi, hư!" Hắn
rất buồn bã nằm trên bả vai Tâm La, giống đứa trẻ làm nũng.
"Đi!" Tâm La không chút lưu tình đẩy đầu của hắn ra. "Coi chừng người khác hiểu lầm."
"Chỉ cần em không phải hiểu lầm là tốt rồi, người khác anh quản hắn khỉ gió
đi tìm chết!" Khẩu khí khinh thường mà lại kịch liệt, rất có mùi vị giấu đầu lòi đuôi.
"Nghĩ một đằng nói một nẻo." Tâm La lắc đầu. "Nghĩ tới chưa, chuyện chưa chắc trôi chảy như tâm ý của anh."
"Em yêu, em lo cho anh sao? Yên tâm đi, anh muốn, sẽ liều lĩnh đi theo
đuổi. Nếu không chiếm được, ít nhất tương lai sẽ không hối hận không có
nếm thử." Đông Trẫm cười, sau đó ánh mắt giảo hoạt chuyển một cái, hỏi
ngược lại Tâm La. "Em yêu, em thì như thế nào? Quyết định chưa?"
Tâm La bật cười, thật là không chịu thua thiệt. Đối với Đông Trẫm cũng như Nhược Diệp, cô từ từ nói:
"Em sẽ cẩn thận suy tính cái gì em muốn, cái gì em muốn đem hết toàn lực cũng muốn có. Em sẽ hết sức nghiêm túc suy tính."
Nhược Diệp một mực yên lặng nhìn hai người ngươi tới ta đi nói chuyện với
nhau, không xác định ở đáy lòng càng ngày càng sâu. Vườn Hải Nhiên không phải là một địa phương dễ dàng tiếp nạp người xa lạ, Đông Trẫm nhìn như thân thiết hiền hoà càng không phải là một người dễ dàng tiếp cận. Từ
khi cô còn nhỏ cũng biết ít nhiều không có cơ hội và tư cách có tứ chi
tiếp xúc với hắn. Nhưng, cô gái trước mắt làm được, Đông Trẫm không chút kiêng kỵ nói chuyện với cô, thân cận cô. Anh Nhất cũng thời thời khắc
khắc nói tới cô. Trong vườn từ trên xuống dưới đều thích cô. cô —— là
một vật sáng ấm áp, không nóng bỏng cuồng liệt, lại cực kỳ làm cho
người ta muốn biết cô hiểu cô, tiếc cô yêu cô.
Cô vẫn luôn đánh giá thấp Mật Tâm La, đánh giá thấp cơ trí và trầm tĩnh của cô.
"A, thời gian trà chiều kết thúc." lời nói của Đông Trẫm cắt đứt trầm tư của cô.
Ba người đều mang theo mỉm cười thỏa đáng, trong nội tâm cũng hiểu rõ, bọn họ, đều có một cuộc chiến tranh gian khổ vô hình thuộc về mình phải
đánh, thắng thua đều phải do mình tới gánh chịu.
Vả lại, vô luận thua hay thắng, cũng không oán không hối.
Một khi làm quyết định, cũng không có cơ hội quay đầu lại.